Giữa trưa ngày hôm sau, Mặt Sẹo đến báo cho tôi biết, trước khi chấp hành nhiệm vụ giết người, tôi phải làm một cuộc kiểm tra cuối cùng, cuộc kiểm tra này sẽ làm cùng Bruce.
“Nửa giờ nữa, cuộc kiểm tra sẽ bắt đầu, tốt nhất cô hãy đến đại sảnh ngay bây giờ đi, không được đến trễ.” Mặt Sẹo vô cảm nói xong, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Tôi đương nhiên biết cuộc kiểm tra này thế nào.
Tôi cũng biết khi cuộc kiểm tra này kết thúc sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên tôi nhìn bóng lưng Mặt Sẹo, trái tim thánh mẫu phát tác, nhất quyết cắn răng một cái gọi cô ta lại: “Khoan… Mặt Sẹo, chờ một chút!”
Mặt Sẹo quay đầu âm trầm nhìn tôi.
Tôi liếm liếm môi, không biết mở miệng thế nào, “Ừm… là thế này… Cô có đồng ý, ừm, ví dụ như… chuyển đi nước Mĩ ở? Cô cũng biết đấy, Bruce đến từ thành phố… ừm… Ý tôi là, nếu cô đồng ý chuyển đến nơi ở tốt hơn, chúng ta… ”
“Đủ rồi” Mặt Sẹo cố chấp điên cuồng, lớn tiếng đánh gãy tôi, “Tôi sẽ không đi đâu hết! Ngay bây giờ cô hãy thay quần áo rồi đến đại sảnh cho tôi, lập tức, lập tức!”
Tôi sờ sờ cái mũi, không nói gì nữa.
Con người Mặt Sẹo… đối với chuyện mình đã nhận định thì luôn cố chấp gần như điên cuồng, tôi nghĩ có lẽ cả đời cô ta cũng sẽ không bao giờ tán thành quan điểm của tôi, cho nên càng không khả năng tán thành Bruce, cho nên càng không mong chờ gì chuyện cô ta sẽ rời khỏi Liên minh Bóng tối rồi theo chúng tôi về nước Mĩ.
Nếu bắt cô ta rời khỏi đây, chỉ sợ không khác gì đã cướp đoạt tín ngưỡng của cô ta, như vậy cô ta sẽ khổ sở sống không bằng chết. Cho nên…
Tôi chỉ có thể khuyên giải bản thân như vậy.
Tôi trở về phòng thay trang phục Ninja tối như mực, cùng Mặt Sẹo đi tới đại sảnh.
Lúc chúng tôi theo cửa bên tiến vào đại sảnh, vừa khéo nhìn thấy Bruce đặt kiếm dài lên cổ Ducard, mà người trọc đầu giả mạo đại sư Ra’s al Ghul kia đang đứng ở tầng hai vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiếng bước chân của chúng tôi làm kinh động bọn họ, Bruce quay đầu nhìn thấy tôi liền cười, Ducard cũng quay đầu, hai mắt trùng hợp chống lại hai mắt tôi, trong nháy mắt ấy, hắn khiến tôi nhớ tới rắn độc âm u lạnh lùng.
Tôi cúi đầu như không có chuyện gì.
Cho dù ở tu viện hơn năm năm, nhưng tôi vẫn cứ có thể khẳng định, vị đại sư Ra’s al Ghul chân chính này không hề có một chút hảo cảm gì với tôi, dù tôi nỗ lực thế nào trong các cuộc huấn luyện hay là giả vờ nhu thuận trước mặt hắn cũng vô dụng. Tôi thậm chí hoài nghi có phải hắn biết rằng tôi đã biết hắn mới là đại sư Ra’s al Ghul thật hay không.
Nhưng mà… những thứ đó đều không quan trọng, tôi và Bruce lập tức sẽ phải rời khỏi nơi này!
Ducard cầm một bát đồng nhỏ đưa cho Mặt Sẹo, Mặt Sẹo cầm nó đi đến trước mặt tôi, bên trong hình như có tro của thực vật gì đó bị thiêu đốt, còn bốc lên từng đợt khói nhẹ.
Tôi hơi nhút nhát, đây là loài hoa độc màu xanh có thể làm người ta nhìn thấy việc khủng bố nhất trong truyền thuyết sao! Huhu… Nhưng là một nữ Hán tử phế sài hàng năm chỉ biết ở nhà, tôi thật sự chưa gặp qua thứ gì đủ để hình thành sự ám ảnh đáng sợ, còn mấy bộ phim kinh dị hạng nặng của Âu Mĩ hoặc là phim kinh dị thần quái âm lãnh châu Á thì càng không xi nhê… cho nên, tôi thật sự không biết thứ mình sợ hãi nhất là gì.
Vẻ mặt Bruce căng thẳng, tay cầm đao xuống, có vẻ muốn đến gần tôi, Ducard lại kéo anh lại nói mấy câu gì đó, đại sư Ra’s al Ghul giả cũng mở miệng nói vài câu nước ngoài, sau đó có Ninja áp giải tên phạm nhân không hay ho mà ngày hôm qua tôi gặp, quỳ gối trước mặt Bruce, Ducard cầm đao đưa cho Bruce.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, đó là cuộc kiểm tra của hắn, lát nữa sẽ đến lượt cô.” Mặt Sẹo không kiên nhẫn nói, “Cầm lấy thứ này, ngửi đi.”
Tôi nuốt nước miếng, ngừng thở vươn tay nhận lấy cái bát đồng kia.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng hô quát và tiếng đánh nhau, còn có cả mùi gay mũi của lửa thiêu, trong lòng tôi giật mình, bắt đầu rồi!
Bruce dùng cán đao đập Ducard hôn mê, đại sư Ra’s al Ghul giả ngốc nghếch yêu cầu Ninja khác không cần đi lên trợ giúp, bắt đầu một mình đấu với Bruce.
Mặt Sẹo cũng bị biến cố bất thình lình làm cả kinh ngây người một giây.
Mà tôi cần chính là một giây này.
Tôi nắm cái mũi lập tức nhét cái bát đồng nhỏ vào dưới mũi Mặt Sẹo, Mặt Sẹo bất ngờ không kịp phòng hiển nhiên là hít mạnh một cái, sau đó mặt trắng bệch, hai mắt hoảng sợ mà bi thương, không biết nghĩ tới cái gì.
… Thực xin lỗi, bà chị Mặt Sẹo. QAQ
Thừa dịp Mặt Sẹo sợ hãi cả người xụi lơ, tôi dùng cán dao gõ mạnh cô ta khiến cô ta choáng váng, đúng lúc bên kia Bruce cũng K. O đại sư trọc đầu. Khắp nơi toàn là ánh lửa và khói đặc, còn có tiếng nổ bùm bùm mạnh mẽ vang lên.
“Đi mau! Căn phòng sắp sụp!” Bruce đã cõng Ducard lên, rống to với tôi.
Tôi cũng vung Mặt Sẹo lên vai, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện cửa lớn bên kia còn chưa bị phá hỏng, vì thế nhanh chóng gọi Bruce một tiếng: “Bruce, đi bên này!” Sau đó chạy về phía cửa lớn kia.
Tôi nhớ một đoạn này trong phim, Bruce và Ducard bị sóng xung oanh ra bên ngoài phòng, kém chút ngã xuống sườn núi, tôi không có tự tin có thể ngừng rơi xuống cực kỳ dũng mãnh giống Bruce, muốn chạy trốn thì vẫn nên đi cửa chính đi… Như thế an toàn hơn.
Chúng tôi cõng Ducard và Mặt Sẹo còn đang hôn mê bất tỉnh đến thôn nhỏ dưới chân núi, thôn dân thuần phác cũng không có hỏi lai lịch của chúng tôi, chỉ nói với chúng tôi là sẽ chăm sóc bọn họ.
Tôi và Bruce đều thấy đã đến lúc trở về thành phố để ‘nhân danh mặt trăng’ diệt gian trừ ác, vì thế liền tìm điện thoại, nhưng thôn nhỏ heo lénh nơi biên thuỳ này rất lạc hậu, điện cũng không có. Cuối cùng, chúng tôi vẫn phải quay trở về tu viện Liên minh Bóng tối không có một bóng người, tìm được công cụ thông tin ở trong phòng Ducard.
Ừ, phải là điện thoại có thể gọi đường dài ra nước ngoài.
Hiệu suất làm việc của ông lão Afred vẫn cao trước sau như một, lúc chúng tôi gọi điện thoại là hơn một giờ chiều, chỉ hơn ba giờ sau, ước chừng hơn bốn giờ, điện thoại phòng Ducard liền vang lên, ông lão Afred nói cho chúng tôi biết rằng bọn họ đã đến.
Tôi không thể không hoài nghi nhà Wayne đều phân bố sân bay tư nhân và máy bay tư nhân trên toàn cầu. Bởi vì cho dù là từ thành phố đến Hongkong cũng phải mất hơn chín giờ, càng miễn bàn Bu-tan lại là nước ở Trung Á.
Tôi và Bruce xuất phát từ thôn nhỏ dưới chân núi, dọc theo quốc lộ đi bộ ước chừng nửa giờ, rốt cục từ xa thấy được chiếc máy bay tư nhân xinh đẹp màu trắng kia.
Tuy rằng đối với tôi mà nói, Afred là người quen cũ, nhưng đối với ông ấy mà nói, tôi vẫn là một người xa lạ. Huống chi… quản gia Afred đối với Bruce mà nói như thầy như bạn cũng như cha (hoặc là nói như ông nội? ), cho nên bây giờ tôi có một cảm giác như nàng dâu gặp cha mẹ chồng vậy, dọc theo đường đi, tôi không ngừng khẩn trương.
“Này… Bruce, ” tôi dừng lại, sửa lại mái tóc dài đến vai lần thứ N, từ sau khi trốn khỏi tu viện, chúng tôi chưa tắm rửa sạch sẽ được, bởi vì không tìm thấy nước ở đâu cả, nhưng tôi vẫn muốn mình trở nên sạch sẽ hết sức có thể, “Trông em thế nào?”
“Trông em rất đẹp, cực kỳ đẹp, Vera.” Bruce bất đắc dĩ nói, “Anh đã nói với em rất nhiều lần, Afred là người rất dễ gần, tuyệt sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa trông anh còn bẩn hơn em nhiều… Cho nên em thật sự không có gì phải lo lắng.”
Tôi lườm anh một cái: “Thế nào, ý của anh là trông em không được sao?”
“Em là cô gái đẹp nhất trên đời này.” Bruce cúi đầu cười, hôn một cái lên bên má dính bẩn của tôi.
Chúng tôi đi đến gần máy bay, cửa khoang thuyền từ từ mở ra, thả cầu thang bên sườn máy bay xuống, một ông lão mặc âu phục giày da đi ra, vừa mỉm cười hiền lành, vừa bước xuống thang vừa nói: “Cậu đã đi quá lâu, thiếu gia Wayne.”
“Vâng, quả là thế.” Bruce lười biếng cười nói, chậm rãi đến gần.
“Trông cậu thời trang lắm, nếu không kể đến bùn đất.” Afred cười tủm tỉm nói. Bruce cúi đầu nhìn tạo hình Brother Sharp* của mình, cũng cười.
*(Tojikachan: Brother Sharp là một người vô gia cư bất ngờ trở thành “sao” trên mạng bởi vẻ phong trần, bụi bặm, vẻ ngoài điển trai, hoang dại, có một lực lượng fan khổng lồ trải dài từ Nhật Bản đến California)
“Vậy… quý cô xinh đẹp này là?” Afred nhìn về phía tôi.
Tôi ho mấy cái, vừa định mở miệng, Bruce đã tiếp lời, “Cô ấy tên là Vera, Vera Lee. Là bạn gái… ”
Tôi biết anh muốn nói gì, không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn trong lòng, nhanh chóng trừng anh một cái, Bruce cười sửa miệng: “Được rồi, là đồng bọn và người bạn thân mật nhất của tôi, tôi quả thực không thể không có cô ấy.”
Ông lão Afred hơi kinh ngạc nhìn tôi, rồi mỉm cười: “Xin chào, cô Vera, xin hãy cho phép tôi xưng hô cô như vậy, tôi là Alfred Pennyworth, hiện đang là quản gia của ngài Wayne.”
“Ngưỡng mộ đã lâu, ừm… Penn…” Đây là lần đầu tiên tôi biết dòng họ của ông lão Afred, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào.
“Bảo tôi Afred là được rồi.” Ông lão hòa ái nói.
“À, vâng, ngài Afred…” Tôi cảm thấy biểu hiện của mình khá ổn, liếc nhìn Bruce, Bruce lộ ra một nụ cười “Yên tâm đi” với tôi.
Chúng tôi lên máy bay, tắm rửa đơn giản xong, không còn đầy bụi đất như vậy nữa, sau đó ngồi trên chiếc ghế mềm mại bắt đầu hưởng thụ hồng trà và bánh ngọt Mousse.
Ông lão Afred mang vẻ mặt “Tôi có chuyện muốn nói”, tôi biết trước mắt tôi vẫn chưa được ông ấy hoàn toàn tin tưởng, vì thế ngoan ngoãn mở TV xách tay trên ghế tay vịn, đeo tai nghe cười với bọn họ.
Ông lão Afred vừa lòng gật gật đầu với tôi, trông Bruce có vẻ có lỗi, nhưng tôi hiểu.
Hơn nữa, kỳ thực tôi tắt tiếng TV đi, tuy rằng đeo tai nghe nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì ha ha ha ~
Nhưng nói đến cùng cũng chỉ lời kịch mà tôi đã nghe qua trong phim, có vẻ không có gì quan trọng.
Vì thế tôi câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thẳng đến khi Bruce mở miệng nói: “… Nếu là một con người, thì tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt, tôi có thể bị làm ngơ, bị tiêu diệt, nhưng nếu là một biểu tượng, một cái hóa thân của chính nghĩa, tôi sẽ vĩnh viễn tồn tại hơn nữa vĩnh viễn không bị tha hóa.”
“Biểu tượng gì?” Afred hỏi.
“Một thứ gì đó… nguyên thủy, khủng bố…” Bruce châm chước từ ngữ.
“Một mình cậu chống lại thế giới ngầm, ” Afred nói, “Cho nên biểu tượng này sẽ là một nhân vật giúp cậu bảo vệ những người mình quan tâm khỏi sự trả thù.”
Bruce chậm rãi khẽ cười rộ lên, “Tôi cảm thấy… người mà tôi quan tâm, cô ấy tuyệt đối có năng lực để bảo vệ bản thân không bị thương, hơn nữa cô ấy sẽ cùng tôi chiến đấu, mà không phải là bị tôi bảo vệ… tuy rằng tôi rất hi vọng có thể làm như vậy.”
Tôi cảm thấy ánh mắt dịu dàng của anh liếc nhìn tôi, tôi không nhịn được nhấc khóe miệng lên, trong lòng ngọt ngào.
Tiếng nói của ông lão Afred trở nên hứng thú, “Ồ? Tôi tưởng là… cậu sẽ nói đến cô Dawes…”
Tôi hơi ngừng thở, dựng thẳng lỗ tai lên.
“Rachel là bạn của tôi, trước kia là thế, hiện tại cũng thế, tương lai, vĩnh viễn cũng thế.” Giọng nói của Bruce nghiêm túc lên, “Chỉ là bạn mà thôi, ông hiểu chứ… Afred?”
Afred trầm mặc một hồi, mỉm cười.
“Vâng, tôi hiểu, thiếu gia.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày hôm qua nhận được một bình luận, nói là không hiểu vì sao nữ chủ lúc mới xuyên không sang biểu hiện rằng rất không quen thuộc với nguyên tác phim, cái gì cũng không nhớ ra, nhưng mà sau khi nhớ ra lại lập tức trở nên quen thuộc nguyên tác như như lòng bàn tay, cảm thấy điểm này là một lỗi trong truyện.
Bởi vì cái bình luận đó không được đăng ở chương VIP hơn nữa lại là bình luận 0 điểm… Cho nên tác giả ngốc nghếch bị tái phát chứng kiêu ngạo _(:3″ ∠)_ không muốn rep cho lắm, nhưng mà sau này ngẫm lại có lẽ cũng có bạn khác nghi hoặc điểm này, cho nên liền giải thích một chút =v=
Nói thế nào đây, ý nghĩ của tôi là nữ chủ được đại thần xuyên không tặng kèm theo một loại buff, cái buff này nói đúng hơn là 【 không nghe thấy hoặc là nhìn thấy từ ngữ mấu chốt, thì sẽ không nhớ tới nguyên tác phim, mà là dù ngay tại bên miệng nhưng thế nào cũng không nhớ ra nổi】, cho dù trước kia rất thuộc bộ phim nhưng vẫn là bị ảnh hưởng bởi buff, mà chỉ khi tiếp xúc đến từ ngữ mấu chốt này, BUFF mới được giải.
Đương nhiên rồi, từ ngữ mấu chốt này chính là “Người Dơi” cũng chính là hai từ đơn Người_Dơi này, ở chương này, mọi người hẳn là đều có thể hiểu được rồi chứ ~
Ừm… Tôi cảm thấy loại【buff mơ hồ】này hẳn là… ừm… không tính là hiếm thấy nhỉ? Cho các bạn không thấy rõ nên tưởng là đó là bug… Tuyệt đối là tài viết của tác giả không đủ! _(:3」∠)_
[…]
Spoi:
Tôi cơ hồ là lập tức liền nhận ra đó là cô em Rachel.
… vừa rồi Bruce nhìn cô ấy mới sững sờ? Trong lòng tôi cuộn lên sự khó chịu, không nhịn được nghiến răng.
“Hey… Nhìn gì thế, cô bé?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Anh nhìn cái gì, thì em đang nhìn cái đó.” Tôi nhàn nhạt trả lời.
“… Sao thế, Vera? Ngữ khí của em rất kỳ quái.” vẻ mặt Bruce vừa vô tội vừa khó hiểu.