Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 51: Chương 51




Trần nhà màu trắng sạch sẽ, vải dán tường đa dạng hình vẽ hoa quả tươi đẹp, sau rèm cửa sổ cùng kiểu dáng với vải dán tường lộ ra ánh mặt trời nhè nhẹ, đồ dùng trong nhà bằng gỗ màu vàng nhạt, còn có búp bê Shin-cậu bé bút chì bên trong cửa tủ sách thủy tinh.

Trên tủ đầu giường có đặt đồng hồ điện tử đầu con vịt, thời gian là 7:00 AM.

Trong đầu tôi trống rỗng, chậm rãi lần mò đứng dậy khỏi giường, giống như mộng du đi đến trước tủ sách, mở cửa lấy ra con búp bê Shin bằng nhung, giữa hai cái chân ngắn nhỏ, không biết bị tên nào lấy bút lông màu đen vẽ hình con voi lên, trông cực kỳ đáng khinh. Màu sắc có chút phai nhạt, hẳn là bị vẽ đã lâu.

Tôi dùng sức dụi mắt, sau đó mở ra.

Shin vẫn còn, voi cũng vẫn còn.

Tôi dùng sức véo đùi mình một cái.

… Đau quá!

…… Không phải nằm mơ!

Tôi cảm thấy cả người mình bắt đầu run nhẹ lên.

Cuối cùng không nhịn được ôm chặt con búp bê vào trong ngực, vùi mặt vào nó, nước mắt tràn ra khóe mắt làm ướt cái đầu khoai tây của búp bê Shin.

Trời ạ! Ông đây đã xuyên không trở lại! Ông đây đã về nhà rồi! QAQ

Nhưng mà…

Tôi chưa rơi hết nước mắt, liền ngơ ngẩn ngồi trở lại giường.

Thế… thế ông đây ở thế giới Người Dơi nhiều năm đánh đi đánh lại thì sao! Còn Bruce đâu? Còn cả tình cảm chân thật vô cùng ngọt ngào cùng đau xót, khắc sâu như vậy, nhiều sự tình cùng nhau trải qua như vậy…

Chẳng lẽ kỳ thực đều chỉ là một giấc mơ Mary Sue rất dài thôi sao?

Ngay cả ‘chuyện ấy’, dùng cụm từ ‘đời người ngắn ngủi’ để tả cũng không khác gì nhiều sao?

Tôi cúi đầu nhìn nhìn mình, phát hiện trên người vẫn mặc quần áo ngủ mà tối hôm trước khi xuyên không, thậm chí ngay cả hình dạng vết bẩn trên cổ tay áo bên phải cũng giống nhau như đúc!

Còn nữa, bây giờ là thời gian nào? Tháng mấy ngày mấy? Cách ngày tôi xuyên không đã trôi qua bao lâu?

Tôi nhảy dựng lên, giống như nổi điên liên tục tìm lịch, nhớ trong ngăn kéo bàn học có một quyển, ôi không đúng, cái đó hình như là của khoảng chín năm trước, nhìn cách bài trí trong phòng này, hẳn là tôi không xuyên không đến quá khứ xa như thế… Nhưng bình thường tôi đều chỉ dùng máy tính và di động xem ngày cho nên không dùng lịch bàn nhiều…

Máy, máy tính?

Vì thế lại nhanh chóng tìm máy tính khắp nơi, bình thường, tôi đều là trực tiếp đặt ở trên bàn học…

Nhưng mà tôi lật tung các góc xó trong phòng, vẫn không tìm được chiếc máy mà tôi đã dùng suốt bốn năm để tưởng tượng lão gia, thậm chí ngay cả điện thoại Nokia của tôi cũng không thấy đâu.

Tại sao có thể như thế… Không thể nào… Rõ ràng là tôi xuyên không về nhà mà, vì sao những thứ khác đều giống nhau như đúc mà chỉ máy tính và di động lại không có?

Trong lòng tôi dần dần dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu, luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt.

Nhưng mà không đợi tôi nghĩ nhiều, bỗng ngoài cửa có động tĩnh vang lên.

Cả người tôi cứng đờ, mũi đau xót, nước mắt vừa mới ngừng lại dâng lên, lập tức mở cửa xông ra ngoài.

Điều kiện của gia đình tôi luôn luôn rất khá giả, ở ngôi nhà kiểu duplex, tầng ba là gác xép + thư phòng, tầng hai là phòng ngủ của tôi và phòng ngủ của bố mẹ, còn tầng một thì là nhà ăn, phòng bếp và phòng khách.

Ba bước cũng làm thành hai bước, ngay cả cửa cũng không gõ, tôi cứ thế xông vào phòng ngủ chính của chủ nhà.

Bố đứng trong toilet đánh răng, mẹ ngồi trên giường vừa ngáp vừa cài nút, tôi hổn hển chạy vào, hai người đều cả kinh, ngây người mở to mắt nhìn tôi hai giây, mẹ kinh ngạc mở miệng: “Con về lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại?”

Còn bố thì ghét bỏ lườm tôi một cái, quay đầu súc miệng sạch sẽ, khinh bỉ nói: “Sáng tinh mơ, cửa cũng không biết gõ, con gái lớn như thế rồi mà vẫn còn nóng nảy thiếu suy nghĩ như vậy.”

Tôi hoàn toàn không chú ý bố mẹ nói gì, chỉ bỗng nhiên cảm thấy khung cảnh gia đình bình thường này ở trong lòng tôi lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời, nhất thời, trong lòng trong mắt, chỗ nào cũng nóng hầm hập chua xót, rốt cục không nhịn được lên tiếng khóc lớn.

“Oa… huhuhuhuhu…” nước mắt nước mũi thi nhau rơi hết ra, có thể nói là đồ sộ.

“Bố… Bố chỉ nói là…” Bố lập tức bị dọa, cứng họng vô tội nhìn mẹ.

Mẹ hung tợn trừng mắt bố một cái: “Mới sáng sớm tinh mơ đã dạy bảo con rồi, chưa tỉnh ngủ phải không!” Sau đó nhanh chóng đi tới ôm tôi vào trong ngực, vừa vỗ nhẹ tôi vừa dịu dàng an ủi giống như đang dỗ trẻ sơ sinh vậy: “Nào nào ~ cục cưng nín khóc ~ nín khóc ~ nói với mẹ xem nào? Có phải con bị người ta bắt nạt ở lớp luyện tập không?” Sau đó thoáng đẩy ra tôi một chút, đánh giá tôi tỉ mỉ một lượt, ánh mắt càng thêm dịu dàng đau lòng: “Sao mới đi ra ngoài có vài ngày mà đã gầy đến mức này? Da cũng bị phơi đen, cái lớp kiểu gì thế chứ?”

Huhuhu bao lâu chưa nghe ma ma gọi tôi là cục cưng! ┭┮﹏┭┮

… Không sai, tên mụ của tôi là cục cưng.

Huhu, quả nhiên đứa trẻ có ma ma giống như bảo vật, “Mẹ, con rất nhớ mẹ QAQ!” Tôi lại không nhịn được muốn khóc.

“… Đứa trẻ này, sao bỗng dưng lại…” Mẹ vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch, dịu dàng vuốt tóc của tôi.

“E hèm!” Bố ở sau lưng ho khan vài tiếng.

Tôi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, lấy lòng hôn lên mặt bố ‘chụt’ một cái, bỗng nhiên liếc thấy bên thái dương bố có một dúm tóc bạc, vài giọt lệ lại rơi xuống, “Bố, con cũng rất nhớ bố! QAQ ”

“Lớn thế nào rồi mà còn trẻ con thế! Chẳng phải chỉ là đi ra ngoài vài ngày sao!” Bố cười mắng một câu, không nhẹ không nặng vỗ một cái lên đầu tôi.

… Đi ra ngoài vài ngày?

À đúng rồi, vừa rồi hình như mẹ còn nói gì mà… lớp gì cơ?

Trong lòng tôi lộp bộp một cái, lớp gì? Tôi từ năm thứ hai đại học, học sáu lớp chạy nước rút xong, đâu có vào lớp luyện tập, phụ đạo nào!

Còn nữa… Đi ra ngoài vài ngày? Thế là thế nào?

Vừa nghĩ đến đây, cảm xúc kích động lập tức trở nên bình tĩnh rất nhiều, chần chờ nhìn thoáng qua mẹ, rốt cục nhỏ giọng hỏi: “Ừm… Hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”

“Ngày 5, con đã lơ mơ rồi à?” Bố cười nhạo tôi.

“… Thế, thế tháng nào năm nào ạ?”

Bố mẹ liếc nhau.

“Tháng X năm 20XX, cục cưng, con sao vậy? Chắc là bị mơ thấy ác mộng phải không” mẹ lo lắng sờ sờ đầu tôi, “Tối qua về đến nhà rất trễ đúng không, mẹ và bố con ngủ say không nghe thấy gì. Mau đi ngủ bù đi, lát nữa mẹ gọi con ăn sáng, đi nhanh đi!”

Tôi bị mẹ đẩy về phòng, sau đó hai người nói nói cười cười xuống tầng làm bữa sáng.

Tôi ngơ ngác ngồi trên giường, bỗng nhiên cảm thấy sự tình thật không bình thường.

Ngày 5 tháng X năm 20XX… tôi không nhớ rõ lúc trước xuyên không cụ thể ngày nào, nhưng hẳn là cách khoảng bảy, tám ngày đến nay.

Vì thế… trong bảy, tám ngày này, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao bố mẹ không hề có cảm giác gì khi “con gái mất tích” bảy, tám ngày? Ngược lại còn cảm thấy tôi chỉ đi ra ngoài vài ngày rồi trở về?

Còn có cái ‘lớp luyện tập’ lạ lùng kia là thế nào?

Còn nữa! Trời ạ, rốt cuộc máy tính và di động của tôi ở đâu?

“Trời ạ! Rốt cuộc thế này là thế nào!” Tôi không nhịn được nôn nóng hô nhỏ một tiếng, liên tục đấm giường.

“A a đau quá!” Lần này không biết đấm tới nơi nào, ngón tay hình như bị vật cứng nào đó cứa một chút, nhưng mà trên giường sao có thể có vật cứng gì? Đều là chăn đệm giường mà!

Tôi xốc đệm giường lên, liếc mắt một cái liền thấy thứ đang lẳng lặng nằm trên drap giường màu xanh lá cây.

Hô hấp của tôi nhất thời bị kiềm hãm, cả người đều cứng lại, có cảm giác ngứa ngáy khó hiểu từ da đầu lan đến đầu ngón chân.

Đó là một mô hình Người Dơi plastic to bằng ngón cái.

Là quà sinh nhật mà tôi mất mười đôla mua cửa hàng nhỏ ven đường chọn cho Bruce, nhưng bởi vì cảm thấy rất mất mặt cho nên mãi vẫn chưa tặng.

… Tuyệt đối không sai được! Ngay cả hai giọt nước sơn trên lỗ tai của mũ giáp cũng giống nhau như đúc!

Tôi run rẩy cầm lấy tiểu Người Dơi kia, sờ soạng nó từ đầu đến chân, sau khi xác nhận một lần nữa, trong lòng bỗng nhiên có một ý niệm xẹt qua, mạnh mẽ vọt vào toilet.

Đứng ở trước gương, tôi chậm rãi cởi áo, cô gái trong gương có vẻ mặt mờ mịt, nhưng dáng người quả thực không tệ, không có chút sẹo lồi, cánh tay và bụng có cơ bắp rõ ràng, lúc thả lỏng, đường cong khỏe đẹp, tuyệt đẹp lại gợi cảm.

Tôi vươn tay nắm lấy ống thép treo khăn lông, thoáng dùng sức, ống thép kia bị tôi bẻ hơi cong.

Mở hai bàn tay ra trước mặt, có thể nhìn thấy vết chai nhạt trên bàn tay và gan bàn tay, còn có một vết sẹo rất nhỏ, vĩnh viễn cũng không biến mất.

Đây chẳng phải thân thể có sức lực quái vật mà lần đầu tiên tôi xuyên không, nhưng hai tay này, cơ thể này đã làm bạn tôi vượt qua bao ngày đêm gian khổ lại tràn ngập ý nghĩa, dù nhắm mắt lại, tôi cũng có thể nói ra vị trí mỗi một vết sẹo trên người.

Đó, đó không là nằm mơ!

Những chuyện xảy ra giữa tôi và Bruce, chuyện xảy ra của tôi ở thành phố, tôi lưu lạc thế giới tôi luyện bản thân suốt bảy năm… tất cả đều không phải nằm mơ! Đây là chuyện chân thật đã xảy ra!

Tôi lập tức rơi lệ đầy mặt, xong lại không nhịn được cười ha ha, vừa khóc vừa cười ở trước gương như bị điên, sau đó lại chạy về phòng của mình, nắm tiểu dơi plastic lên liên tục hôn.

Nhưng mà hôn đến một nửa, động tác lại dừng lại.

Tôi bây giờ đã xuyên không trở lại… Dù tiểu dơi này và thân thể này cũng trở về theo, nhưng tôi sẽ không còn được gặp lại Bruce nữa.

Với tôi mà nói, nơi này mới là ngôi nhà thực sự của tôi, là thế giới hiện thực của tôi. Bây giờ, khoảng cách vắt ngang giữa tôi và anh, không chỉ có thời gian và không gian mà thôi.

Mà là hai thế giới bất đồng, thậm chí là thứ nguyên bất đồng, có khoảng cách và rãnh trời không thể vượt qua.

Anh bây giờ… đối với tôi mà nói… chỉ là một siêu anh hùng hư cấu trong truyện tranh và trong phim mà thôi.

Tôi ngây người nhìn tiểu Người Dơi trong lòng bàn tay, bỗng nhiên, một giọt lệ rơi xuống, khiến gương mặt plastic ấy bị ướt.

Tôi chôn mặt vào gối đầu, khóc, cả người run run, khóc tê tâm liệt phế, nhưng không dám phát ra tiếng nào, sợ bị bố mẹ dưới tầng nghe được.

Tôi, cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng, không được nhìn thấy anh nữa.

Spoi:

Lúc tôi sắp phát khóc, mẹ rốt cục mở miệng.

“Cô… là ai?” Bà hỏi.

Tôi bị dọa: “Con… Con là con gái mẹ mà!”

Mẹ thở dài, lấy di động ra, chọc màn hình vài cái, sau đó đưa cho tôi xem.

Tôi nhận lấy đọc, trên mục ‘các số vừa nhận’, dãy số trên cùng tên là “Cục cưng”, thời gian là hơn bốn mươi phút trước, đúng là lúc mẹ đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại ấy.

“Vừa rồi cục cưng gọi điện về, nói là ở lớp luyện tập không có tín hiệu cho nên không liên hệ được. Tối hôm qua, lớp đã kết thúc, vừa rồi nó đi xe lửa đến nơi, gọi điện thoại cho tôi.” Bà cầm lại di động, sắc mặt nghiêm túc nhìn tôi, “Vì không ảnh hưởng cảm xúc của nó, tôi tạm thời nói là trong nhà đang trang trí lại, bảo nó ở khách sạn trước đã. Được rồi… bây giờ cô hãy nói cho tôi biết rốt cuộc cô là ai đi, và cô tới nhà tôi có mục đích gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.