Tojikachan: Hihi, Vera và Bruce gặp lại rồi, chương sau có ‘thịt’ đấy, nói thật là ta phát sợ với văn H của tác giả, ta đọc mà cứ ngượng tay, cho nên ta định dùng các từ ngữ nói giảm nói tránh hết mức có thể TT^TT
Trừng mắt nhìn khuông tán gẫu MSN trước mặt, tôi nhất thời hơi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Tôi nghĩ tên kia phỏng chừng cũng giống tôi đang ngồi ở trước mặt máy tính, cũng ngốc nghếch trừng màn hình máy tính, hai cái tay đặt ở trên bàn phím, không biết nên đánh phím gì.
Cái tên này hiển nhiên rất ít sử dụng công cụ thông tin tán gẫu kiểu này, username của anh chính là BW, ảnh bán thân là ảnh phong cảnh mà hệ thống random, hơn nữa chữ ký cũng không có nhấp nháy hay màu mè gì.
Với anh mà nói, đây là lần gặp lại sau tám năm xa cách, nhưng với tôi mà nói… là một lần sống lại. Tôi thở dồn dập, mặt hơi nóng lên, lại không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Bỗng nhiên một khuông đối thoại bắn ra, viết “BW hi vọng cùng ngài bắt đầu trò chuyện video clip. Nhận (ALT+C) cự tuyệt (ALT+D) nhận nhưng không dùng video clip.”
Tôi hơi sửng sốt, theo bản năng click nhận.
Hình ảnh nhanh chóng hiện ra.
Tôi vừa nhìn, hốc mắt không được nhịn ẩm ướt.
Người trên màn hình đúng là anh… Bruce thân ái nhất của tôi. Nhưng trông anh không được khỏe, rất gầy, cằm và phía dưới cái mũi lại mọc đầy râu, tóc cũng hơi dài, cả người thoạt nhìn già đi rất nhiều, quả thực giống ông chú hơn bốn mươi tuổi, nếu không phải do anh kích động mà hai mắt lóe sáng và hai gò má phiếm hồng, tôi gần như nghĩ Bruce đang bị bệnh nặng.
“… Bruce…” Trong lòng tôi vừa thoải mái lại vừa khổ sở, vừa chua lại ngọt, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ biết gọi tên anh, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Trời ạ chẳng phải tôi là thiếu nữ rất kiên cường sao vì sao trong vòng vài ngày đã khóc nhiều lần như thế chứ! QAQ
“Vera…” Trong tai nghe truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Bruce, anh vươn tay đến gần, trong màn hình nhìn không tới, nhưng tôi nghĩ hẳn là anh đang chậm rãi vuốt ve màn hình, vuốt theo đường cong gương mặt tôi.
Cứu mạng rất muốn bổ nhào vào trong lòng anh liếm cơ bụng anh ngay lập tức a a a! QAQ
“Vera… Em… đã trở lại rồi?” Bruce thấp giọng nói, âm thanh run nhè nhẹ.
Cổ họng tôi nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời, nước mắt chảy càng hung.
Có lẽ là bởi vì rất tiều tụy, hốc mắt của Bruce vốn hãm sâu hiện giờ lại càng sâu, đôi mắt giống như hồ âm u không hề chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, hơi mở to hai mắt, “Em… đã nhớ ra hết rồi?”
Tôi khóc thút thít, vẫn không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
“Thượng đế phù hộ… Em bình yên vô sự.” cuối cùng anh tươi cười ấm áp giống như ánh mặt trời, “Cho nên tới tận bây giờ anh vẫn không hề tin rằng… Dù là chín năm trước ở đảo Narrows, hay là vụ nổ mạnh tám năm trước, dù là cái gì cũng không thể làm hại được em.”
“Bruce, em rất nhớ anh.” Tôi chăm chú nhìn gương mặt anh trên màn hình, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không thấy chán, “Nhưng trông anh không được khỏe.”
“Em không ở cạnh anh, làm sao anh có thể khỏe chứ.” Bruce mỉm cười nói, “Nhưng từ giờ trở đi, quá khứ đã hoàn toàn đi qua. Hiện giờ em ở đâu?”
“Ở thành phố Z của Trung Quốc.”
“Wayne có phân bộ ở thành phố Z” Bruce khẳng định nói, “Anh sẽ bảo người gọi điện thoại ngay cho bọn họ, hiện giờ em ở nơi nào? Bọn họ sẽ nhanh chóng đi đón em.” Sau đó lại quay đầu gọi về một phía khác: “Afred, máy bay của tôi có còn không? Bọn họ chưa bán thay tôi đấy chứ!”
Tôi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn: “Chờ một chút, Bruce, theo em được biết… Hiện tại chẳng phải là anh không muốn lộ diện trước mặt công chúng sao? Bỗng nhiên vừa gọi điện thoại lại vừa kêu máy bay…”
“Anh ở ẩn, là vì em rời đi” Bruce nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Hiện tại em đã trở lại rồi, anh nghĩ anh không còn lý do tiếp tục tránh né nữa.” Anh hơi dừng lại, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó dò, “Huống chi…”
Nhưng anh không nói tiếp, chỉ bảo tôi nói địa chỉ quán net, sau đó kích động dán môi lên hôn camera một cái, nói với tôi là chậm nhất mười mấy giờ sau anh sẽ đến, rồi tắt video clip.
Tôi nhàm chán bắt đầu vào các trang web chơi trò chơi, vừa click liên tục xem vừa không tự chủ được hồi tưởng lời Bruce vừa nói và cả vẻ mặt khó dò của anh.
Thế giới này là thế giới có được Người Dơi chân thật, cho nên điện ảnh v.v… của kiếp trước thì hoàn toàn không có, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ để nhớ lại nguyên tác. Nhớ được trong “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy” có nói hình như là… Gì nhỉ? Miêu Nữ? Selina Kyle, hẳn là người lúc đầu đã lẻn vào biệt thự Wayne để trộm vân tay của Bruce, sau đó làm cho cổ phiếu tập đoàn Wayne bị lấy danh nghĩa Bruce Wayne bán tháo với số lượng lớn, mới khiến Bruce bị phá sản, cái máy nguồn năng lượng sạch có thể chuyển biến thành vũ khí hạt nhân kia mới rơi xuống tay Miranda và Bane.
Tuy rằng vân tay của Bruce mất trộm chẳng phải nguyên nhân duy nhất khiến tất cả những điều ấy xảy ra, nhưng tuyệt đối là nguyên nhân rất quan trọng!
Hơn nữa trong phim nói cũng là Bruce vì vân tay bị mất trộm, dự cảm được sự tình không bình thường, mới định tái xuất giang hồ.
Tôi nghĩ vậy, trong lòng lộp bộp một cái, biểu cảm vừa rồi của Bruce, chẳng, chẳng lẽ Miêu Nữ đã thành công trộm được vân tay của anh?
Nhưng mà… không đúng! Trong nội dung tác phẩm, vào ngày kỷ niệm Harvey Dent, nghi thức được tổ chức ở biệt thự Wayne, Miêu Nữ đã giả trang nữ giúp việc lẻn vào, nhưng mà hiện tại… Rachel không chết, Harvey hẳn là không biến thành Two-Face, cho nên hẳn là cũng không có các bi kịch sau đó, Người Dơi cũng sẽ không bị oan uổng chịu tiếng xấu!
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian tôi rời đi, đã xảy chuyện gì không thể tưởng được?
Hay là có lẽ Miêu Nữ đã dùng phương pháp nào khác để lẻn vào biệt thự Wayne?
Theo bản năng, tôi bắt đầu Google các tin tức liên quan đến Selina Kyle, quả nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp cực giống nữ siêu sao Anne Hathaway kiếp trước, còn có một vài tin tức nói về cô ấy phạm tội, các tư liệu kỹ càng hơn thì không có.
Kỳ thực tôi cực kỳ thích Anne Hathaway, đương nhiên cũng rất có cảm tình với vị Miêu Nữ diễm lệ giảo hoạt trong “Hiệp sĩ bóng tối trỗi dậy”, tuy rằng lúc đó xem phim luôn cảm thấy cô ấy giết các phạm nhân quá tàn nhẫn, cho nên khi cô ấy cùng lão gia happy ending thì tôi thấy không vui cho lắm, nhưng tổng thể mà nói, tôi vẫn không ngại thích nhân vật này… tối thiểu thì cô ấy mạnh hơn Rachel một trăm lần.
Nhưng hiện giờ…
Tôi mặt không biểu cảm tắt đi trang web, đã có nữ chủ bản Mary Sue ở đây, những người oanh oanh yến yến quanh Người Dơi như các cô chỉ có thể đứng sang một bên.
Nhưng mà nếu cô ấy đã thành công trộm được vân tay, thì sự tình hơi khó giải quyết.
Phân bộ của tập đoàn Wayne ở thành phố Z có hiệu suất rất cao, chưa đến nửa giờ, một chiếc Bentley dài liền đỗ bên ngoài quán net rách nát này, dẫn tới một đám đông vây xem.
Tôi thầm mắng tên Bruce đã tu thân dưỡng tính nhiều năm như vậy rồi mà sao vẫn thích làm náo động như thế, vì thế đành phải cúi đầu đến tận ngực, giống như trộm lẻn ra ngoài cửa quán net, chuẩn bị lên xe.
Ông chủ quán net bị dọa, nói nhất định phải bồi thường mấy chục đồng tiền mà ông ấy vừa ‘bóp’ tôi, sau đó còn muốn cho tôi thẻ hội viên vàng miễn phí của quán net bọn họ.
Tôi quẫn bách khéo léo từ chối ý tốt của ông ấy, trốn nhanh lên xe.
Người tới đón tôi có hai người, đều là người Trung Quốc, một người là lái xe, người còn lại nghe nói là quản lý bộ phận nào đó, dọc theo đường đi, họ cực kỳ nhiệt tình trò chuyện với tôi, vẻ mặt tò mò ái muội chỉ kém hỏi thẳng ra là “Cô và anh Wayne lúc nào làm giấy chứng nhận kết hôn đấy”.
Đường càng ngày càng hẻo lánh, dần dần còn lên đường cao tốc, ban đầu tôi có chút khẩn trương, nhưng cũng nhanh chóng trầm tĩnh lại, nhìn hai người kia thấy thế nào cũng không phải là đối thủ của tôi, một đấm là có thể khiến bọn họ bầm dập đến mức bố mẹ họ cũng không nhận ra.
Sự thật chứng minh đúng là tôi suy nghĩ nhiều, vị quản lý này đưa tôi đến sân bay tư nhân của tập đoàn Wayne, vào khách sạn bề ngoài đơn giản nhưng bên trong lại trang hoàng xa hoa, thuê một phòng cho tôi, cũng tỏ vẻ mọi chi phí đều miễn phí.
Tôi vô cùng cao hứng ăn đại tiệc, tắm rửa một cái, sau đó ngủ một giấc, sáng sớm mai mơ hồ tỉnh lại, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút ngơ ngác, qua ba giây mới định thần lại là mình đang ở đâu.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra một điều không bình thường, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phòng này rõ ràng là chỉ có một mình tôi, nhưng vì sao trong phòng vệ sinh lại truyền ra tiếng nước? Hơn nữa cửa còn khép chặt.
Có người ở bên trong!
Tôi bỗng chốc căng thẳng, ngừng thở, rón ra rón rén tới gần, lỗ tai dán lên cửa phòng vệ sinh cẩn thận nghe.
Tiếng nước rào rào là hẳn là từ vòi hoa sen phun ra, còn có tiếng bước chân ướt sũng đi tới đi lui, trời ạ cư nhiên có người công khai ở trong phòng người khác tắm rửa!
Tôi hơi híp mắt lại, phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, dồn khí đan điền, sau đó hô to một tiếng, mạnh mẽ đánh vào cửa. Ván cửa gỗ ‘lên tiếng trả lời’ mở ra, cả người tôi bởi vì quán tính trực tiếp bổ nhào vào trong lòng người nọ.
… Trời ạ, đó là một người đàn ông! Còn trần trụ! Nhưng cơ bắp thật rắn chắc a ôi hà hà (▔﹃▔) nước miếng
A không đúng, đây là cái tình tiết kiểu gì chứ…
“Vera, anh hiểu tâm tình của em, nhưng hình như em nhiệt tình hơi quá đấy nhỉ?” tiếng nói trầm thấp ẩn chứa ý cười vang lên từ trên đầu, sau đó là hai cánh tay ướt sũng ôm chặt lấy tôi.
Tôi ngừng thở một giây, ngẩng đầu nhìn, Bruce đang cười tủm tỉm nhìn tôi, anh đã cạo râu, thoạt nhìn gầy rất nhiều hơn mọi khi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ, giờ phút này càng do tươi cười mà nét mặt trở nên toả sáng. Tóc ướt sũng, có bọt nước chậm rãi trượt theo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh trượt xuống, đôi mắt thâm thúy cười híp lại, khóe miệng cơ hồ kéo dài đến lỗ tai, trong trí nhớ của tôi, anh chưa từng cười vui vẻ đến thế, giống như đó là sự sung sướng nhất, từng tế bào khắp người đều như đang cười vậy.
Nhưng mà lại cho tôi một cảm giác… Sáng sớm rời giường đã nhìn thấy anh ở trong phòng vệ sinh tắm rửa…
Thật giống như mỗi buổi sớm, chúng tôi đều như thế, hết thảy đều bình thường như vậy, tự nhiên lại ấm áp, phảng phất như tôi chưa từng rời đi suốt tám năm, thật giống như đêm hôm trước chúng tôi vẫn còn ở bên nhau vậy.
Cảm giác này…
Mũi tôi đau xót, có cái gì đó nóng nóng theo hốc mắt chảy ra.
“Vera… Em yêu…” Bruce thấp giọng thì thào nói, cúi đầu xuống, đặt trán lên trán tôi, nụ cười tươi sáng ngời nhạt đi một chút, lộ ra sự yếu ớt hiếm có.
“Anh thật sự rất nhớ em.”
Spoi:
“Bruce, anh… tin tưởng em đến thế sao? Anh tin người chết mà sống lại? Anh không hề nghi ngờ em có phải kẻ giả mạo hay không sao? Cứ thế đã chạy một mạch từ thành phố đến tận Trung Quốc?”