Ngày thứ hai, chúng tôi nhận được một thiệp mời, ghi là mời ngài Wayne tham gia một dạ tiệc hoá trang, không ghi tên người tổ chức.
Bruce đương nhiên vẫn mặc suit, tôi cũng chọn một bộ lễ phục dạ hội trang nhã. Lúc tôi bắt đầu chọn lựa mặt nạ dùng cho tiệc hoá trang, Bruce lại cầm tay tôi: “Anh không đeo mặt nạ.”
“Em biết, em đang chọn cho em mà.”
“Em cũng đừng đeo.”
“Hả?”
“Anh cảm thấy…” Bruce nắm lấy tay tôi, đặt lên môi hôn một cái, “Anh không muốn để cho em lại trốn sau lưng anh nữa.”
Tim tôi đập thoáng nhanh hơn: “Ý anh là… công khai quan hệ của chúng ta?”
“Có vấn đề gì à?” Bruce mỉm cười chắc chắn, “Chẳng phải anh đã nói cả với cậu cảnh sát kia rằng em là vị hôn thê của anh rồi đấy thôi.”
Tôi cười hì hì vài tiếng, ngẫm lại thì nếu công khai quan hệ thì cũng không có ảnh hưởng gì đến những chuyện sắp tới, vì thế liền ừ hử đồng ý.
“À đúng rồi, mà cậu Blake ấy…” Tôi bỗng nhiên nhớ ra, “Em đã nói cho anh là thật ra cậu ấy đã biết anh chính là Người Dơi chưa?”
“… Cậu ta biết?” Bruce lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy, anh còn nhớ rõ năm đó, anh đến cô nhi viện làm từ thiện không?” Tôi cắn môi cười rộ lên, “Khi đó anh còn ghen tuông với cậu ấy cơ.”
“Không thể nào, anh làm sao có thể ngốc nghếch như thế chứ.” mặt Bruce không đổi sắc một mực phủ nhận, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Làm sao mà cậu ta nhận ra anh?”
Tôi: “…”
Kể hết chuyện tiểu Robin, rồi ăn bữa lót dạ, sau đó Bruce lái Lamborghini đưa tôi rời khỏi biệt thự Wayne.
Kỳ thực, tôi vẫn rất hiếu kỳ vì sao một đại thiếu gia như Bruce Wayne mà mỗi lần ra ngoài lại đều tự mình lái xe, ngoài vài lần tất yếu cần ông lão Afred phải lái xe đi đón anh ra, ngay cả tài xế riêng cũng không có.
Vừa xuống xe, hai chúng tôi đã bị nhóm phóng viên xông lên bao vây, đèn flash liên tục nháy, không ít người hưng phấn kêu “Đại thiếu Wayne cuối cùng cũng tái xuất giang hồ rồi!” “Thiếu gia Wayne lại có bạn gái mới!” v.v…, thật khó hiểu, chẳng phải chỉ là bên cạnh công tử đào hoa có một người phụ nữ sao, đâu phải bạn gái bọn họ, những người này sao phải kích động thế.
Nữ trợ lý xinh đẹp đi ra, mỉm cười muốn dẫn đường cho chúng tôi.
Nhưng mà Bruce lễ phép cự tuyệt, sau đó ôm lấy eo tôi, cúi đầu túm lấy một micro đến bên miệng, mỉm cười nói: “Xin chào mọi người, đây là cô Vera Lee, bạn gái của tôi, chúng tôi sắp đính hôn.”
Vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi tôi một cái.
Tôi và nhóm máy ảnh sợ ngây người.
Các phóng viên cũng sợ ngây người.
Trước đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới anh lại trực tiếp đến thế! Chẳng phải chỉ cần thể hiện một chút thái độ trước công cộng là được rồi sao! Công khai thân phận thì cũng không nên công khai như thế chứ? Ai muốn đính hôn với anh hả!
Mọi người đều mang vẻ mặt bí hiểm “Thì ra đại thiếu Wayne ẩn cư tám năm là vì cô gái này à mà rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà giận nhau những tám năm sao mà khủng khiếp thế”.
Ngay sau đó, đèn flash lại sắp sáng lên.
Bruce bình tĩnh lấy thứ gì đó trong túi ra, bấm một cái, nhóm máy ảnh trong tay các phóng viên bỗng tự động tắt đi, vì thế mọi người luống cuống tay chân cúi đầu kiểm tra.
Chúng tôi an toàn bước vào phòng vũ hội.
Tôi vươn tay vào trong áo suit của anh, cách áo sơmi, hung hăng véo eo anh một cái, vẫn cảm thấy chưa đã, lại dùng sức véo thêm hai vòng.
“Sh! Ôi trời ạ, bảo bối, em cũng thật ác!” Bruce hít mạnh một hơi, túm tay tôi ra, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, vừa mỉm cười chào hỏi với những tên tai to mặt lớn trong phòng, trông giống như một ông chồng chiều chuộng vợ.
Tôi cũng đành tươi cười xã giao theo anh.
Chúng tôi đi tới trước bàn ăn dài, tôi liếc mắt một cái liền nhắm trúng cá tuyết nướng trông có vẻ ngon, vì thế quyết đoán bắt đầu ăn.
Nhưng mà bên cạnh luôn có kẻ không thức thời đến quấy rầy.
“Khụ, quý cô Vera, liệu anh có may mắn được mời em nhảy một điệu không?” Bruce vươn một tay ôm lấy eo tôi, mỉm cười hỏi bên tai tôi.
“Không có, không nhảy, ăn cơm.” Tôi bật ra vài từ ngắn gọn, sau đó xiên một miếng thịt cá nhét vào trong miệng anh.
“Khụ khụ…” Bruce nuốt hết đồ ăn xuống, vừa định nói chuyện, bỗng có một mỹ nữ cao gầy khêu gợi đang đi tới.
“Bruce Wayne, xuất hiện ở tiệc tối sao?” Mỹ nữ mỉm cười, cầm một chiếc mặt nạ trong tay, mặt nạ màu đen khiến khuôn mặt cô gái mang sức quyến rũ thần bí.
“… cô Tate.” Bruce sửng sốt một chút, sau đó cũng cười giả.
Miranda thả mặt nạ xuống, gật đầu, sau đó cũng lễ phép vươn tay về phía tôi: “Cô Lee, vừa rồi hai người ở cửa đã làm ra oanh động không nhỏ đấy.”
Tôi vươn tay bắt tay cô ta, vui đùa xã giao: “À, chuyện đó cũng không liên quan gì đến tôi, là Bruce khơi lên, không có quan hệ gì với tôi đâu.”
Vì thế ba người đều ha ha cười giả.
Sau đó Miranda bắt đầu tiến vào chính đề: “Nhưng mà cho dù là trước khi anh thoái ẩn, anh cũng rất ít khi tham dự những sự kiện như thế này, anh Wayne.”
“À, kỳ thực tiền thu được từ những loại dạ tiệc này đều là dùng để chi trả phí dụng cho bữa tiệc, chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của chủ nhân mà thôi.” Bruce nhàn nhạt nói, “Cho nên nói đến cùng thì cũng không thể gọi là dạ tiệc từ thiện gì.”
Tôi ở một bên làm bối cảnh, nghĩ rằng chỉ sợ cái tên này sắp phải xấu hổ một chút.
Quả nhiên, Miranda lạnh nhạt nói: “Trên thực tế, chủ nhân tổ chức dạ tiệc này là tôi.”
“… À.” Bruce không mặn không nhạt trả lời một câu.
Tôi nhịn không được bật cười một tiếng, Bruce tuyệt không kiêng dè Miranda đang ở trước mặt, anh sủng nịch vươn tay nhéo nhéo cái mũi của tôi.
“Tình cảm của hai người thật tốt, không biết lúc nào thì tôi có thể gọi cô một tiếng phu nhân Wayne?” Miranda dời đề tài, mỉm cười nói với tôi.
Tôi ha ha cười, sau đó vươn một tay mềm mại vịn cánh tay Bruce, ra vẻ lơ đãng nói: “Vũ hội này thật long trọng… Khiến em nhớ tới tiệc sinh nhật vài năm trước của anh đấy, Bruce.”
“À, ý em là cái lần trước khi xây lại biệt thự Wayne sao?” Bruce liếc tôi một cái, ánh mắt anh lén lộ vẻ nghi hoặc, nhưng miệng vẫn phụ họa tôi.
Miranda nhấc lông mày lên nhìn về phía tôi, biểu cảm của cô ta hơi là lạ.
“Đúng vậy, chính là lần đó, nhưng thật đáng tiếc, lúc đó anh say rượu, trực tiếp thiêu cả căn nhà, ôi, anh không cẩn thận gì cả honey.” Tôi làm nũng đánh vai anh một cái, cười duyên khách khiến bản thân tôi còn phải nổi da gà.
“Lần sự kiện đó, tôi cũng có nghe thấy” Miranda nói chen vào, “Nhưng lúc ấy tôi vừa mới học xong đại học, chưa định cư ở thành phố Gotham.”
“Đúng vậy, thật đáng sợ không phải sao, lúc đó tôi cũng ở hiện trường đấy.” Tôi ôm ngực, giả vờ như vẫn còn sợ hãi, “Hơn nữa sau đó, toàn bộ thành phố đều loạn lên, may mắn là Người Dơi xuất hiện kịp thời, mới làm đám phần tử khủng bố nổi loạn kia… ừm, tên là… Duca gì ấy nhỉ? Hay là Ra’s Ghul ? Anh còn nhớ rõ không Bruce?”
Miranda cầm mặt nạ trong tay chặt hơn.
Bruce nhíu mày nhìn về phía tôi, hiển nhiên không hiểu vì sao tôi lại nhắc tới chuyện ấy lúc này, nhưng vẫn nói: “Là Ra’s Al Ghul, bọn họ đều gọi ông ta là ‘đại sư Ra’s al Ghul’, em yêu, sao em quên nhanh thế?”
“A! Đúng rồi đúng rồi! Chính là cái tên đó, hắn thật tà ác, quá ác ôn!” Tôi làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó không chút lưu tình mắng, “Hắn đúng là ác đồ, cuồng đồ, phần tử khủng bố, dám vọng tưởng hủy diệt cả một thành phố, đúng là tên ngu ngốc nhất nhỉ? Chỉ bằng vài người thì có thể làm gì chứ? Đúng là suy nghĩ kỳ lạ!”
“Hm, đúng thế.” Bruce tiếp tục gật đầu, sắc mặt Miranda hơi thay đổi.
“Bọn họ cho rằng mình là ai? Đấng cứu thế à? Còn mơ tưởng hủy diệt tội ác, thay trời hành đạo cứu vớt thế giới?” Tôi khoa trương cười rộ lên, “So với bọn chúng, em quả thực có cảm giác chỉ số thông minh của mình ưu việt đấy!”
Bruce nhịn không được mỉm cười.
Miranda hiển nhiên cảm thấy tuyệt đối không buồn cười, cô ta mở mắt to hung hăng trừng tôi, tuy rằng vẻ mặt coi như bình tĩnh, nhưng tay cầm mặt nạ đã có đầy gân xanh tuôn ra.
… cô em này hiển nhiên không hiểu cách che giấu nội tâm.
Ở điểm này, cô ta kém hơn Bruce và tiểu Robin.
“Còn cô cảm thấy thế nào, cô Tate?” Tôi đầy ác ý cười với cô ta.
Rắc một tiếng, tay cầm mặt nạ trong tay Miranda bị gãy, mặt nạ rơi xuống mặt đất.
Bruce nhíu mày rất nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.
“Ấy, cô làm sao vậy, cô Tate?” Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp cô ta nhặt mặt nạ lên.
“Cám ơn.” Miranda khô cằn nói, cơ hồ là đông cứng lấy mặt nạ trong tay tôi, sau đó liếc Bruce một cái, miễn cưỡng mỉm cười một cái, “Anh Wayne, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ lại về phương án nguồn năng lượng sạch của tôi.” Sau đó cô ta không nói gì nữa, xoay người vội vàng đi mất.
Miranda đúng là siêu non mà! orz
Lúc cô vừa nghe thấy từ ‘đại sư Ra’s al’ đã có phản ứng khiến Bruce bắt đầu thấy nghi rồi!
Thế mà lại đi nhắc lại chuyện nguồn năng lượng, thật sự không thành vấn đề à?
“Vera, vừa rồi em…” Bruce nhíu mày nhìn về phía tôi.
“Đừng nói cho em là anh không nhìn ra, Bruce.” Tôi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng yểu điệu của Miranda, “Anh không thấy tướng mạo của cô ta thoạt nhìn rất giống một người sao?”
“… Ý em là?!” Bruce mím môi, lập tức hiểu ra, biểu cảm kinh ngạc mà lại ngưng trọng, “Khó trách vừa rồi em lại đột nhiên nhắc tới đại sư Ra’s al Ghul.”
“Đúng vậy, cô ta phản ứng khá lớn, không phải sao?” Tôi mỉm cười gật đầu.
“Chuyện này vẫn chưa thể xác nhận được” Bruce trầm ngâm nói, “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa chắc chắn cô ta có đúng là con gái đại sư Ra’s al Ghul hay không, ông ấy đã chết nhiều năm rồi, chúng ta cũng không thể đi xét nghiệm DNA.”
“Tóm lại, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, ngàn vạn không thể giao chiếc máy nguồn năng lượng sạch cho cô ta.”
Bruce gật đầu.
Ăn xong, tiếng nhạc vẫn chưa kết thúc, cuối cùng tôi vẫn cùng Bruce đi vào sàn nhảy.
“Hey… Anh đã nói là rất đơn giản mà, đúng không?” Bruce ôm eo tôi chậm rãi chuyển động, cằm gần sát tai tôi, hơi thở nóng rực phả lên bả vai trần của tôi, “Em chỉ cần đi theo anh chậm rãi lắc mình là được, kỳ thực những người ở đây, hầu như không có ai thực sự nhảy được waltz.”
“Thế còn múa cột và múa thoát y? Nó đại chúng hoá hơn đấy.” Tôi nhịn không được cười trộm.
“Em biết nhảy?” Hai mắt Bruce sáng lên, còn giở trò xấu liếm vành tai tôi một cái.
“Anh mới biết nhảy! Em không biết đâu!” Tôi xấu hổ lại nhéo eo anh một cái, nghe thấy anh đau đớn hít mạnh, bỗng nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Cô gái đó mặc một chiếc váy ngắn bó sát khêu gợi màu đen, đội mặt nạ ren trên mặt, môi đỏ mọng kiều diễm gợi lên một nụ cười mỉm mị hoặc, lắc lắc eo thon nhỏ đang đi về phía cửa sau của vũ hội.
Selina Kyle.
Tôi ngây ra nhìn chằm chằm cô ấy một giây, bỗng nhiên nhớ tới trong phim hình như có đoạn Miêu Nữ trộm Lamborghini của Bruce, nhanh chóng nhẹ giọng nói với Bruce: “Vừa rồi em nhìn thấy cô ta, Miêu Nữ!”
“Sao? Ở đâu? Anh đi…” Bruce nhướng mày.
“Anh đi làm gì!” Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, “Em sẽ không cho phép anh gặp riêng với cô gái nào khác đâu! Ở đây chờ em!”
“Được rồi” Bruce vuốt cái mũi cười khổ, “Em có mang máy liên lạc chứ?”
“Mang!” Tôi không quay đầu lại nói một câu, vội vàng đi đến cửa sau của đại sảnh
Tác giả có chuyện muốn nói: (づ ̄ 3 ̄)づ
Đoạn lão gia lấy thứ gì đó ra rồi nhấn một cái, máy chụp của đám paparazzi liền tập thể không nhạy, tình tiết này đến từ chính điện ảnh nhé, ngay khoảng 32 phút 15 giây _(:3″ ∠)_
Mặt khác…… Tôi càng đọc càng cảm thấy Miêu Nữ có tiềm chất bách hợp, làm sao bây giờ!! QAQ
Spoi:
“Vera, vừa rồi em cố ý làm như vậy sao?”
“Cái gì?”
“Ý anh là cô Tate” anh nói, “Vừa rồi em cố ý nhắc tới đại sư Ra’s al Ghul, để xem xem phản ứng của cô ta phải không?”
“Đúng vậy, sao anh còn hỏi làm gì nữa?” Tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh một cái.
“Nói vậy là em sớm đã biết cô ta và đại sư Ra’s al Ghul có liên quan đến nhau.” Bruce rất khẳng định nói.