Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 67: Chương 67




“Đúng vậy, hắn gần như mang theo cả một đội quân loại nhỏ trực tiếp xông vào phòng họp của cao ốc Wayne” Robin không vào cửa, chỉ đứng ở cửa thở hổn hển nói, “Bọn chúng bắt đi ngài Fox, và một cổ đông tên là… Fred thì phải? Trông người gầy gầy thấp thấp…”

“Frederic.” Bruce ngưng trọng đáp.

“Đúng rồi, chính là ông ấy!” Robin gật đầu, “Bane và Tate bắt cóc hai người họ vào cống thoát nước rồi, hai giờ chiều hôm nay, giám đốc sở Cảnh sát sẽ mang toàn bộ lực lượng cảnh sát vào cống thoát nước để vây diệt…”

Tôi nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một cái, khi toàn bộ ba nghìn cảnh sát của thành phố đều vào cống thoát nước, chính là lúc Bane điên cuồng thực hiện kế hoạch bắt cóc Gotham, kế tiếp, trong vòng một ngày, vây bắt cảnh sát, làm nổ sân bóng chày, phong tỏa toàn thành phố, thời gian quá gấp gáp!

Hai giờ chiều hôm nay… thời gian chỉ còn chưa đến sáu giờ!

Đáng chết, ở trong khoảng thời gian này phải nghĩ ra đối sách! Vừa có thể khiến Bruce không phải bị chịu tù đau, lại có thể khiến thực lực của anh được bay vọt, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng hoàn thành hai điều ấy ở thành phố Gotham, bởi vì hơn 5 tháng kế tiếp, thành phố sẽ là địa ngục nhân gian, mà Bruce cần luyện tập để khôi phục thực lực một cách có chương trình.

Nhưng mà luyện tập kiểu bình thường thì căn bản không có khả năng làm Người Dơi cảm thấy áp lực! Không áp lực thì không thể thăng cấp được! Không có cách thăng cấp thì tuyệt đối không đánh lại được Bane!

Tôi ở bên cạnh sốt ruột đến phát điên, bỗng nhiên lại nghe thấy Robin sốt ruột nói: “Bây giờ tôi phải đi, ngài Wayne, Ve… cô Lee, hai người…” Cậu ấy liếc tôi một cái, há miệng thở dốc, không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi xoay người lên xe lái đi.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm xe cảnh sát rời đi, bỗng nhiên cảm thấy có tia sáng tuyệt diệu nào đó chợt lóe mà qua trong đầu, nhưng mà biến mất quá nhanh, nhanh đến mức tôi không bắt được.

Trời ạ a a a rốt cuộc là cái gì chứ! Cái cảm giác rõ ràng ngay ở bên miệng mà lại thế nào cũng không nghĩ ra đúng là chết tiệt! QAQ

“Em đang nhìn gì thế, Vera?” Bên cạnh, tiếng Bruce bỗng nhiên vang lên.

Tôi định thần lại, quay đầu thấy Bruce đang mím môi nhìn tôi chằm chằm, trên mặt viết hai chữ “Khó chịu” rất to.

Tôi chớp chớp mắt, anh đã lập tức ôm tôi vào lòng, cúi đầu cắn một cái lên vành tai trái của tôi, “Cho dù cậu ta xuất phát từ ý tốt, nhưng anh vẫn không thích em nhìn cậu ta như thế.”

Vị siêu anh hùng chính nghĩa này trong thời điểm mấu chốt vẫn còn nhàn hạ thoải mái ghen, tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm động vừa xấu hổ lại ngọt ngào, vì thế hờn dỗi một tiếng, dán mặt vào ngực anh dụi dụi, xấu hổ mà tỏ vẻ mình tuyệt sẽ không thay lòng.

“E hèm” ông lão Afred đứng bên cạnh bị lãng quên hồi lâu lên tiếng, “Lão gia, tiểu thư, hai người hoàn toàn có thể không cần đứng ở cửa đón gió mà thân thiết, nếu có thể, hai ngài tốt nhất hãy lên giường ngủ đi…”

… lên giường ngủ đi?

Giường?

Ngủ?

… ngủ?

Tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong đầu như bị một tia chớp sáng như tuyết bổ mạnh ra vậy, suy nghĩ vừa rồi lập tức xuất hiện trước mặt vô cùng rõ ràng!

“Bruce!” Tôi theo bản năng kêu lên.

“Sao thế?” Bruce thoáng nới cánh tay ra, nhíu mày nhìn tôi.

“Em, em muốn đi ra ngoài một chút!” Tôi sốt ruột nói xong, rồi lập tức lao vào trong nhà lấy chìa khóa xe. Tôi nhớ chiếc xe hơi cổ điển Ford hẳn là chưa bị tịch thu.

“Em muốn đi đâu? Bây giờ bên ngoài rất loạn…” Bruce vội vàng theo sau lưng tôi, tôi không kịp nói rõ cho anh, nếu chậm trễ một chút thì chỉ sợ không còn kịp nữa.

“Em sẽ lập tức về nhà thôi, anh yên tâm đi!” Tôi tìm được chìa khóa xe, xe được đỗ ở bãi đất trống bên cạnh biệt thự Wayne, tôi chui vào trong xe, khởi động xe lái nhanh đi.

Tính năng của xe hơi cổ điển đương nhiên không thể so với Lamborghini, nhưng tôi lái như đang liều chết, trên đường vượt đèn đỏ đèn vàng mấy lần, kém chút nữa đã gây ra tai nạn giao thông, mới kịp đuổi theo xe cảnh sát của Robin.

Cậu ấy dừng trước một cái đèn đỏ, đúng lúc tôi đỗ ở làn xe bên cạnh cậu ấy, vì thế tôi nhanh chóng ấn cửa sổ xe xuống gọi cậu ấy: “Ro… cảnh sát Blake!”

Robin có đóng cửa sổ xe, đường phố lại vốn ầm ĩ, nên cậu ấy không nghe thấy. Dưới tình thế cấp bách, tôi cầm hộp kính râm trong tay ném vào cửa sổ xe của cậu ấy.

Robin quay đầu lại, nhấn nút hạ kính cửa sổ xe, kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, vừa định mở miệng, đèn xanh sáng, vì thế tôi giơ tay ra hiệu quẹo phải, sau đó rẽ sang phải.

Robin đương nhiên ngoan ngoãn theo sau xe tôi, chạy đến một giao lộ nhỏ tương đối yên tĩnh, tôi và Robin đồng thời xuống xe, cậu ấy nghi hoặc nhìn về phía tôi, tôi hỏi thẳng: “Cảnh sát, cậu còn nhớ rõ bác sĩ tâm lý hồi nhỏ từng làm phụ đạo cho cậu không?”

“Hả?” Robin nhất thời không hiểu gì.

“Trời ạ… Chính là người mà lần trước cậu nói… là ông…, là bác sĩ tâm lý và cũng là nhà thôi miên rất lợi hại ấy!”

“A! Ý cô là ông Geller!” Robin bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng, chính là ông ấy!” Tôi gật đầu mạnh, “Ông ấy thực sự thần thánh như cậu nói? Có thể biến mẹ mình thành cá mập gì gì đó ấy?”

“… Là thông qua thôi miên làm mình cảm thấy mẹ mình biến thành cá mập trắng khổng lồ.” Robin cười khổ sửa lại, “Tôi dám nói rằng tôi đánh giá như thế tuyệt không khoa trương, nhưng cô hỏi cái này để làm gì? Còn đuổi theo tôi…”

“Cậu có biết địa chỉ hiện tại của ông ấy không?” Tôi tha thiết mong chờ nhìn cậu ấy, ngộ nhỡ cái tên này nói không biết thì hỏng bét.

Nhưng thật may, có lẽ là nữ chủ Mary Sue lại có thêm một bàn tay vàng, Robin gật đầu: “Hai tháng trước tôi còn gọi điện thoại chúc ông ấy sáu mươi ba tuổi sinh nhật vui vẻ, nếu như cô cần, tôi có thể cho cô địa chỉ liên hệ ông ấy.”

“Huhuhu Robin cậu thật tốt! QAQ” tôi kích động lệ nóng doanh tròng, nhịn không được nắm chặt tay cậu ấy.

“… sao cô biết tên thật của tôi?” Robin hơi sửng sốt.

Tôi ý thức được mình nói lỡ miệng, nhanh chóng pha trò: “A ha ha Người Dơi mà đương nhiên là có rất nhiều con đường thu thập tình báo, cậu cũng biết mà.”

Robin cũng không nói thêm gì, chỉ nhún nhún vai, sau đó lấy cuốn sổ tay tùy thân rồi xé hai tờ giấy, viết địa chỉ của nhà thôi miên ấy, còn viết một đoạn giới thiệu ngắn gọn, rồi đưa cho tôi.

Tôi trịnh trọng chiết hai tờ giấy để vào túi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn hơi ngây ngô của tiểu Robin, nghĩ sau này cậu ấy còn phải chịu một loạt đau khổ, tuy rằng hoàn toàn không thể đánh đồng với những gì Bruce đã trải qua, nhưng đến cùng thì cậu ấy vẫn là người nối nghiệp của Người Dơi, đống nguy hiểm về sau gặp phải chỉ sợ còn khủng bố hơn cả chuyện Bane phong kín thành phố v.v…

Cho nên tôi không nhịn được muốn nói cho cậu ấy một vài tin tức không ảnh hưởng toàn cục cho lắm.

“Cảnh sát, cậu… những gì cậu phải trải qua sắp tới, có lẽ sẽ là khảo nghiệm gian nan nhất mà cậu gặp phải, ” tôi khẩn thiết nói, “Cỗ máy nguồn năng lượng sạch kia một khi bị khởi động, sẽ có khoảng năm tháng để dung hợp phản ứng… cho nên, tôi chỉ sợ trong thời gian gần nửa năm này, thành phố sẽ phải chịu cực khổ.”

“Xin cậu nhất định phải kiên trì đến cùng, chờ đợi Người Dơi trở về, chờ đợi… ngày hiệp sĩ bóng tối quật khởi.” Tôi nói nổi da gà Orz

Tiểu Robin hơi hơi đỏ mặt, khiến tôi bỗng nhớ tới dáng vẻ cậu thiếu niên này lần đầu gặp nhau. Cậu ấy bỗng nhiên ngốc nghếch gãi gãi đầu, sau đó vươn tay, chần chờ nói: “Tôi… Tôi có thể… có thể…”

“Cái gì?” Tôi tận lực làm mình mỉm cười trở nên hòa ái, còn có ý cổ vũ.

“Tôi có thể có vinh hạnh ôm cô một cái không?” Tiểu Robin đỏ bừng mặt hỏi.

Tôi hơi ngây người, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng mà nghĩ nghĩ lại thấy chuyện ôm nhau trong mắt người phương Tây chỉ là lễ tiết rất thông thường, có lẽ là bởi vì tiểu Robin rất ngây thơ rất hay xấu hổ, hơn nữa lại thấy tôi là người phương Đông, cho nên mới hỏi như vậy.

“A ha ha, không thành vấn đề không thành vấn đề.” Tôi nhấc môi cười, sau đó chủ động bước lên đi ôm cậu ấy, cậu ấy cũng hơi cúi đầu, hai cánh tay vòng ôm eo tôi, thoáng ôm rất chặt, sau đó lại lập tức buông lỏng ra.

Lúc như thế này, tôi bỗng nhiên có một liên tưởng cẩu huyết, nếu Bruce trùng hợp thấy một màn như vậy thì sẽ nghĩ sao đây hì hì.



……

Sự thật chứng minh, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết.

“Vera!” Phía sau bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, một… âm thanh đè nén tức giận.

Hic! Quả nhiên tôi là miệng quạ đen à! QAQ

Da đầu tôi như nổ tung, quay đầu lại đi, đúng lúc nhìn thấy Bruce đang vịn vào cửa xe BMW, dáng vẻ vừa xuống xe, nhưng mà sắc mặt trầm giống như muốn vắt ra nước, hai mắt thẳng tắp trừng tiểu Robin còn đang ôm tôi.

Tôi giống như bị phỏng, nhanh chóng rụt tay về.

Bruce sải bước đi tới, một phen túm lấy tôi rất mạnh, tôi lảo đảo vài bước không tìm được cân bằng, chỉ kém ngã vào trong lòng anh. Anh thuận thế ôm eo tôi, mặt không chút biểu cảm nhìn tiểu Robin chằm chằm.

… Khí thế của Người Dơi khi tức giận!

Hic hic hic tuy rằng rất có sát khí nhưng mà đồng thời lại có chút sung sướng là sao đây! o(*/////▽/////*)o

“Ồ, hey, hi, ngài Wayne, anh hiểu lầm rồi… Tôi nghĩ anh thật sự hiểu lầm gì rồi” Robin vừa giơ tay vừa cười, gương mặt rất giống 囧 lại trở nên càng 囧, “Sự tình không giống như anh nghĩ đâu.”

Bruce hơi híp mắt, không nói gì, nhưng tay đang ôm eo tôi lại chặt hơn, eo thon nhỏ của tôi sắp gãy rồi!

Robin hình như còn muốn nói điều gì, nhưng di động trong túi cậu ấy vang lên, cậu ấy bật lên rồi ngắn gọn nói vài câu, sau đó gật đầu với chúng tôi: “Tôi phải nhanh chóng về cục cảnh sát, sau này còn gặp lại.”

Sau đó liền lái xe cảnh sát đi xa, để lại cục diện rối rắm và ông chồng ghen tuông để một mình tôi giải quyết.

“Cái này… Bruce, vừa rồi thật ra…” Tôi tươi cười định giải thích, liên tục tỏ vẻ việc này không phải là tôi chủ động, hơn nữa tôi chỉ là làm một lễ tiết đơn thuần thôi.

Bruce chậm rãi ôm tôi vào trong lòng, thấp giọng nói: “Anh biết. Đương nhiên anh không sẽ cho rằng em và cậu ta… Anh chỉ là thấy lần đầu nên bị kích thích mà thôi, hãy tha thứ cho một người chồng lòng dạ hẹp hòi đi, em yêu.”

Tôi nhịn không được căng thẳng, thoáng đẩy anh ra một chút, ngẩng đầu cười như không cười: “Chồng?”

“Sao thế?” Bruce vô tội nhìn tôi, giọng điệu vô cùng tự nhiên, giống như tôi đang hỏi một vấn đề thật hài hước vậy.

Tôi cúi đầu không nói gì, tuy rằng trong lòng rất vui sướng, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện tự nhiên như nước chảy thành sông, nhưng không biết vì sao tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp.

Bruce cúi đầu khẽ hôn một cái lên tai tôi, “Chờ chuyện thành phố được giải quyết xong, chúng ta sẽ rời đi… Được không?”

Ngữ khí trầm thấp, nhưng hơi run run, giống như đang đè nén khát vọng vô cùng, và khẩn trương?

Lòng tôi bỗng chốc mềm mại.

“Được.” Tôi ôm chặt anh, hôn mạnh lên môi anh một cái.

Spoi:

Nhưng, khi chúng tôi trở lại biệt thự Wayne, đã có một vị khách không mời đang chờ chúng tôi.

“Sao cô ta lại tới đây?” Bruce nhíu mày hỏi Afred, “Chẳng lẽ cô ta biết… “

“Tôi cũng không biết nữa, thưa ngài” Afred nhún vai

Tôi và Bruce liếc nhau, đều cùng cảnh giác, đi vào phòng khách.

Ngồi trên sofa đúng là Miêu Nữ… cô Selina Kyle.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.