Sau khi chuyện “va phải miệng” qua đi, thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai, trước lúc hành động cướp xe, tôi cũng không gặp Bruce.
Bởi vì thời gian ‘va phải miệng’ tối hôm qua khá muộn, sau khi tôi trở về phòng lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây lo được lo mất tim đập như hươu chạy, cho nên cả đêm mất ngủ, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ được, lúc tỉnh lại đã là hơn một giờ chiều, vừa mở mắt đã thấy có hai suất Hamburger Fastfood và cà phê đã lạnh trên tủ đầu giường, hiển nhiên là điểm tâm và cơm trưa mà bạn Bruce tri kỷ mang tới cho tôi.
Đúng vậy… Vì phòng ngừa bất trắc, chúng tôi đều có chìa khóa phòng của đối phương.
Thôi xong, xong rồi!
Chẳng lẽ tư thế ngủ vừa chảy nước miếng vừa ngáy vừa ngủ tứ ngưỡng bát xoa* đáng ghê tởm của tôi đã bị Bruce nhìn thấy hết? QAQ
(Tojikachan: *tứ ngưỡng bát xoa: là thành ngữ chỉ người ngửa mặt hướng lên trời, hai tay hai chân cách xa nhau một cách khó coi)
Tôi có nên thấy may mắn là tôi không có thói quen ngủ trần không đây…
Tôi cầm hamburger và cà phê, khóc không ra nước mắt.
Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên, “Vera, em dậy chưa?”
“Đợi chút! Đừng vào! Em dậy rồi!” Tôi thét chói tai như bị thần kinh.
“… Ừ, em thu dọn xong thì tới mở cửa cho anh cũng được.” Người đang nói ngoài cửa hình như đang mỉm cười.
Huhu, bị cười nhạo sao… QAQ
Tôi oán niệm đầy bụng đứng lên mặc quần áo gấp chăn lại, mở cửa sổ ra để thoáng khí, nhanh chóng chải tóc rửa mặt đánh răng, sau đó đi ra mở cửa.
Bruce nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở ngoài cửa, tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, tuy rằng vẫn để râu nhưng vẫn có thể thấy được anh đang mỉm cười, tâm tình thư sướng, đối lập rõ ràng với đôi mắt ‘gấu trúc’ do không ngủ đủ của tôi.
“Chào buổi chiều, quý cô” anh khoa trương cúi chào một cách lịch thiệp, “Không cho anh đi vào sao?”
Tôi không tình nguyện dịch chân sang bên cạnh vài bước, anh vừa hát khẽ vừa đi vào.
“Trông em không được khỏe lắm, Vera” Bruce tùy tiện đặt mông ngồi xuống ghế dựa, “Hơn nữa lại đến bây giờ mới dậy, sao thế, tối hôm qua không ngủ ngon à?”
“Ừ, ưm…” Tôi há to miệng nuốt hamburger và cà phê, gần một ngày một đêm không ăn gì đúng là có chút đói bụng.
“Em như vậy là không nên, hôm nay còn có chuyện lớn phải làm.” Anh đi tới gần, sờ sờ trán của tôi, “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có phải thấy không thoải mái không?”
“Ừ, ừ, cũng ổn, rất khỏe, rất có tinh thần, không hề không thoải mái…” Tôi nỗ lực nuốt một ngụm đồ ăn xuống, nghẹn nên vươn dài cổ.
“Hey, ăn từ từ, đâu có ai cướp đồ ăn cua em” anh cầm cốc giấy đựng cà phê đưa đến bên miệng tôi, “Uống để dễ trôi xuống.”
Tôi gật đầu, giơ tay để cầm cốc giấy.
Túm, không túm được. Dùng sức túm, vẫn không túm được.
Tôi lạ lùng khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cười rất dịu dàng + vô tội, “Uống đi Vera, chắc chắn là em đang khát, không nên chỉ ăn mà không uống, sẽ dễ bị nghẹn.”
Tôi: “Anh có thể đừng mang mặt đầy râu rồi tươi cười tự cho là phong lưu như muốn quyến rũ con gái được không thế chú Wayne?”
Bruce: “… Em có uống hay không?”
Tôi hết cách, đành phải nâng tay anh lên, uống mấy ngụm cà phê.
Cuối cùng, anh lại lấy một cái giấy ăn không biết từ nơi nào, nhẹ nhàng lau khóe miệng tôi.
… Trời ạ! Đột nhiên chuyển hướng sang phong cách ngây thơ trong sạch này là thế nào thế!
Nhưng… nhưng mà tự tay đưa cà phê đến tận miệng tôi rồi còn giúp lau miệng thật đáng yêu thật xấu hổ thật hạnh phúc làm sao bây giờ… Trong lòng tôi như có cô bé nào đó đang thẹn thùng ôm mặt trong khung cảnh đầy bong bóng màu phấn hồng vậy.
Mà trước kia anh chưa từng săn sóc như vậy… Sự dịu dàng mang theo chút ái muội này, tôi chỉ nhìn thấy ở Bruce Người Dơi lúc vừa mới xuyên không đến thế giới này… Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua đã đâm phá tầng ngăn cách bằng giấy giữa chúng tôi?
Aha ha tôi đã nói rồi mà quả nhiên tôi là nữ chủ anh là nam chủ mà! Chỉ cần tôi tỏ tình một cái là anh tuyệt đối không chạy đi đâu được!
Nhưng mà ngay tại lúc tôi thẹn thùng ngẩng đầu, tính toán vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc tỏ tình rõ ràng một lần nữa, Bruce lại đặt cốc giấy xuống bàn, sau đó ngồi trở lại ghế dựa, nghiêm túc nói: “Như vậy, chuyện ba giờ chiều nay, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“… Rồi.” ┭┮﹏┭┮
“Có muốn tập trước một lần không?”
“Không, không cần… Đến lúc đó, em sẽ làm rất tốt, em yên tâm đi…” Chuyện ngốc nghếch như vậy, làm một lần là đủ rồi, thật đấy.
“Được rồi.” Bruce đứng dậy đi tới, bỗng nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên tôi má trái của tôi một cái, rồi nói: “Dù thế nào đi nữa, Vera, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình.”
Sau đó anh bước đi.
Lưu một mình tôi ở tại chỗ bối rối loạn, trời ạ, anh làm thế có ý gì thế… Hôn má? Giữa bạn bè với nhau cũng có thể hôn má là lễ phép phổ biến nhất của người phương tây đấy! Nhưng mà câu “anh sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình” sao nghe ái muội thế! À không đúng, dù là bạn bè cũng có thể nói câu ấy…
Tôi cứ thế bị các loại tình cảm của thiếu nữ luôn ẩm (Tác giả: không phải lỗi chính tả đâu) làm cho rối loạn hơn một giờ, rốt cục sắp đến ba giờ, tôi nhất thời có cảm giác như được giải thoát.
Vì thế giống như đã hẹn trước, chúng tôi và Lý Đại Minh gặp nhau, quá trình cướp xe cụ thể không khác trong phim nên không cần nhiều lời. Nhưng khi anh cảnh sát nói với Bruce câu “Vì sao tôi phải quan tâm tên anh là gì hả, mặc kệ anh là ai, anh đều là một thằng tội phạm”, Bruce đáp trả một câu bằng tiếng Hán: “Tôi không phải tội phạm!” Tôi kém chút là cười to ra tiếng.
Sau đó các anh cảnh sát quay sang tôi, có lẽ là nhìn tôi da vàng tóc đen rất quen thuộc, cho nên bọn họ đỡ nóng nảy hơn, dùng tiếng Anh hỏi: “Cô tên là gì? Là người Trung Quốc sao?”
Tôi tuyệt sẽ không phủ nhận tôi là người Trung Quốc, nhưng vì lúc trước đã lập kế hoạch, tôi chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Vì thế tôi trừng to hai mắt, đăm đăm nhìn anh cảnh sát trước mặt, sau đó chậm rãi nghiêng đầu chín mươi độ sang trái.
Anh cảnh sát nhíu mày rất chặt, lại dùng tiếng Hán hỏi tôi một lần, tôi vẫn nghiêng đầu trừng anh ta, không nói gì.
“Hai tên này không chịu khai tên!” Anh cảnh sát dùng tiếng Hán báo với sếp.
“Thôi vậy.” Sếp mất kiên nhẫn, “Nam thì giải đến XXX trại tạm giữ đi, nữ thì giải đến trại tạm giam YYY, đây không phải là vụ án nhỏ, hàng hóa là của tập đoàn Wayne, cậu cũng biết đám nước Mĩ không dễ chọc rồi đấy.”
“Vâng!” Anh cảnh sát lên tiếng, rồi đến gần túm lấy tôi.
Bruce bình tĩnh liếc tôi một cái.
Tôi vẫn nghiêng đầu như trước, nhìn bàn tay anh cảnh sát đang vươn tới gần, bỗng nhiên hì hì cười rộ lên.
“Y nha ma y nhi a ~~~~” tôi bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng rống to động trời, hát lên dân ca Thiểm Bắc《Núi Đỏ Đỏ Nở Hoa Đỏ Đỏ》 hoặc là 《Cao Nguyên Thanh Tạng》, vốn là ngồi, lại bỗng nhiên hô một cái nhảy lên, bắt đầu vừa nhảy vừa hát, vừa xõa tung tóc lên, “Nơi tận chân trời là của ta ~ hôm nay là ngày lành ~ năm mươi sáu loại ngôn ngữ hợp thành một câu nói! Một câu nói! Nói! Nói! Nói!”
Xung quanh lặng im ba giây, sau đó cảnh sát trưởng lớn tiếng quát: “Đè cô ta lại!” Sau đó người cách tôi gần nhất lập tức túm cánh tay tôi.
“Uông uông uông!” Tôi ngẩng đầu gào vài tiếng, cúi đầu cắn tay anh ta, động tác ổn, chuẩn, ác, vừa cắn vừa vung đầu, tàn nhẫn đến mức có thể so với vụ tôi cắn xé lỗ tai lão da đen dám định cưỡng X tôi năm đó.
Nhưng dù sao cũng là đồng bào, tôi cắn nhẹ hơn hồi ấy rất nhiều, không kéo thịt xuống, chỉ cắn nát da.
Nhưng dù là như thế, anh cảnh sát vẫn phải kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa: “Á Á Á Á!!!! Cô ta cắn tôi cô ta cắn tôi cô ta điên rồi!!!” Sau đó ôm tay đầy máu tươi chảy ròng lập tức lui ra sau mấy bước, vài cảnh sát còn lại vừa vội vàng đè chặt lại phạm nhân trong tay, vừa vội vàng rút súng chỉ vào tôi, khiến tình cảnh lập tức hỗn loạn lên.
Tôi thừa dịp loạn, bật đến bên cạnh Bruce, ngồi xổm xuống gắt gao dựa vào anh, vai trái của anh đã sớm được lau hạt tiêu, tôi dụi mặt vào đó, lập tức chảy ra hai hàng ‘mì sợi’.
“Cô ấy là vợ của tôi, đầu óc cô ấy không được tốt lắm, đúng đấy, rất đáng thương đúng không” Bruce dùng tiếng Anh giải thích với cảnh sát trưởng, dùng một tay nắm lấy tay tôi, “Vì tình yêu của thượng đế, các anh không thể tách chúng tôi ra, bằng không cô gái đáng thương này sẽ phát cuồng. À, cô ấy mà phát điên lên thì ngay cả tôi cũng không chịu nổi.” Nói xong bĩu môi với cánh tay dính máu của anh cảnh sát kia.
Tôi vừa nghe thấy vậy liền nghẹn một chút, nếu không phải hai mắt vừa đỏ vừa đau không ngừng chảy nước mắt, thì kém chút tôi đã không diễn nổi nữa.
… Trời ạ chẳng phải đã thương lượng trước là em họ nhà bà con xa có huyết thống Trung Quốc sao! Anh bóp méo kịch bản tự động biến thành vợ từ khi nào thế!
Vì thế tôi đành đổi lời kịch theo: “Honey! Nào hôn một cái ha ha ha!” Xong rồi lập tức lại lớn tiếng kêu rên: “Huhuhu em không phải rời anh đâu vịt Donald! Em là vịt Daisy của anh!” Đương nhiên là dùng tiếng Anh.
Tôi tinh tường nhìn thấy, lúc tôi hô lên “vịt Donald”, sau đầu của Bruce xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Các anh cảnh sát hồ nghi lại đề phòng nhìn chúng tôi, vài người chụm đầu nói thầm với nhau một lúc, cảnh sát trưởng đi đến gần, lạnh mặt nói với Bruce: “Tạm thời không tách hai người ra, trông cô ta cho kĩ vào!”
Tôi thò đầu ra khỏi lưng Bruce, hừ mũi với cảnh sát trưởng: “Hừ!”
“Cám ơn ngài.” Bruce lễ phép nói, ấn đầu tôi xuống một cái.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, kế hoạch tạm thời thành công.
Chúng tôi bị áp giải đến phòng tạm giam của cục cảnh sát Thượng Hải. Xét thấy “Bệnh tình” của tôi, tôi và Bruce được xem xét đặc thù, không bị tách ra, mà là nhốt riêng trong một phòng tạm giữ, một ngày ba bữa tuy rằng nhẹ nhưng đầy đủ.
Nhưng bởi vì thường xuyên có anh cảnh sát tuần tra, cho nên ngoài lúc ngủ ra, tôi hầu như đều phải giả vờ điên, không có lúc nào bình thường.
Kỳ thực, sau khi tôi và Bruce ngẫm lại, đều cảm thấy phương pháp này thật nguy hiểm, bởi vì sơ hở quá lớn, có tội phạm nào đang lúc làm việc lại mang theo cô vợ có bệnh thần kinh đi cùng? Nhưng không biết là vì ‘bàn tay vàng’ hay là nguyên nhân gì khác, chuyện này chưa bao giờ bị các anh cảnh sát nhắc tới.
À, nói đúng ra, chúng tôi thậm chí không hề bị thẩm vấn, ngay cả chuyện lên toà án gặp đại sứ nước Mĩ v.v.. thì càng đừng nói đến.
Đương nhiên, càng không có bác sĩ chuyên gia đến chẩn đoán cho tôi xem tôi có bị bệnh thần kinh thật hay không.
Chúng tôi lo lắng trùng trùng, cứ thế vượt qua hơn nửa tháng.
Rốt cục… chuyện có ‘bàn tay vàng’ lại đến.
Không có thẩm vấn, không có kháng án, cũng không có trình tự chính quy công khai, sau khi tôi và Bruce ở trại tạm giam nửa tháng, có người đến báo, chúng tôi bị trục xuất, đích đến là một cái ngục giam ở biên thuỳ Bu-tan.
Đêm hôm đó, chúng tôi lên máy bay xuất phát.
Trong quá trình này, tôi thật sự không nhịn được nhìn xung quanh, muốn nhìn xem có cảnh sát nào có vẻ mặt khá khả nghi hay không…
Bởi vì nếu không phải do ‘bàn tay vàng’, vậy thì chỉ có một khả năng… Nơi này có Liên minh Bóng tối… cũng chính là tổ chức của đại sư Ra’s al Ghul…. nằm vùng
Bọn họ đã sớm theo dõi Bruce, vì thế vận dụng thủ đoạn của mình, mang anh đến Bu-tan, đại bản doanh của Liên minh Bóng tối trên dãy Himalaya.
Đương nhiên, về phần tôi thì hẳn là nhân tiện = =
Spoi:
Chúng tôi quay đầu nhìn, đó là một người phụ nữ người da trắng cao gầy, tóc vàng mắt xanh, khẩu âm có chút giống Đông Âu, thoạt nhìn như một mỹ nữ Russia. Cô ấy đang ôm chặt một cậu bé có vẻ mặt bất an, khóc hô: “Tôi sẽ không rời khỏi em trai tôi, nó mới bảy tuổi! Van xin các anh hãy thương xót, vì tình yêu của thượng đế…”
Cậu bé cũng khóc lên, xung quanh hơi hỗn loạn.
Nhưng mà, không chờ bọn họ nói gì thêm, bên cạnh, một cảnh sát cai ngục hừ một tiếng, rút súng lục ra bắn, pằng một tiếng viên đạn vụt ra, bắn thủng đầu của cậu bé rồi xuyên thủng vào ngực người chị.
Cậu bé không kịp nói gì đã nằm ngã xuống, người chị không tin nổi, cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương của mình, rốt cục cũng chậm rãi ngã xuống.
“Không nghe lời, sẽ giống như thế.” cảnh sát cai ngục nổ súng lạnh lùng nói. Mà cảnh sát cai ngục khác đều rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là đờ đẫn, giống như đã gặp quá nhiều cảnh tượng như thế này.