Cùng lúc đó tại nhà Trúc, chính xác là trên sân thượng nhà Trúc và
Hoàng, 2 nhóc đang ngồi đó, Trúc cứ im lặng vậy…con nhóc cứ nhìn ra xa
xăm ko nói gì hết. Hoàng biết Trúc đang buồn về việc của Long, thằng
nhóc thấy đau lòng, trong trái tim Trúc sao chỉ có Long thôi vậy. Nó chỉ là người ngoài cuộc mà thôi…
- Anh đàn cho tôi nghe đi…- Trúc nói khẽ
- Sao cơ? Em thích nghe anh đàn hả?
- Ừhm – Trúc gật đầu
- Nhưng hôm trước e nghe chưa xong đã lăn quay ra ngủ rồi, phí bao công anh trổ tài – Hoàng phụng phịu
- Thì hôm nay tôi ko ngủ nữa – Trúc nhe răng cười
- Nhớ đó nghen, ngủ nữa là “oánh” đó – Hoàng phùng miệng nói
- Ok – Trúc cười tươi
Hoàng chạy một mạch xuống nhà lấy cây đàn lên, nó cười tươi và ngồi xuống
- Bây giờ e thích anh hát bài gì nào?
- Hát bài hôm trước đi, bài đó hay lắm
- Ok- Hoàng bắt đầu cất giọng hát
If the hero, never comes to you
If you need someone, you’re feeling blue
If you wait for love, and you’re alone
If you call your friends, nobody’s home
You can run away, but you can’t hide
Through a storm and through a lonely night
Then I’ll show you there’s a destiny
The best things in life, they are free
But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you’re feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
If your sky is grey oh let me know
There’s a place in heaven,where we’ll go
If heaven is, a million years away
Oh just call me and I’ll make your day
When the nights are getting cold and blue
When the days are getting hard for you
I will always stay by your side
I promise you, I’ll never hide
Giọng hát của Hoàng ngọt ngào và ấm áp như đang xoa dịu đi nỗi buồn của Trúc, Trúc thấy trong lòng rất thanh thản. Nó thấy mỗi lần ở gần Hoàng
là dường như nó luôn vui vẻ, bên cạnh Hoàng nó luôn tìm thấy sự ấm áp và an toàn. Nó quay ra nhìn Hoàng, Hoàng vẫn đang hát rất mê say, ánh mắt
Hoàng nhìn nó rất đắm đuối và dịu dàng. Tự dưng nó nhận ra 1 điều…đó
là…Hoàng…rất đẹp trai…(bây giờ mới nhận ra sao? Hơi muộn đó). Và trái
tim nó đang đập nhanh dần lên…( sao lại thế nhỉ?)
Hoàng hát xong…nó vẫn ngây người ra nhìn Hoàng…Hoàng cười nói
- Sao thế? Nhìn anh mãi thế? Bộ anh đẹp trai lắm hả? – Hoàng cười tươi rói ( ôi xuxu chết mất vì nụ cười)
- Hơ…đẹp trai…làm gì có…bình thường thôi nhá – Trúc lúng túng, nó đang nói dối
- Em í…đúng là ko có con mắt thẩm mĩ chút nào – Hoàng phụng phịu
- Hì hì hì , ừh thì đẹp trai…- Trúc cười tít mắt
- Thiệt hả? – Hoàng hồ hởi, nó vẫn biết là nó đẹp trai, nhưng ko hiểu
sao nghe con nhóc này công nhậ điều đó lại khiến nó sung sướng đến thế.
- hi hi hi , ngốc xít – Trúc cười toe
- Sao anh lại chuyển ra ở riêng, ko ở với bố mẹ - Trúc đột ngột chuyển đề tài
- Ah, có 1 vài lý do – Hoàng trầm ngâm hẳn
- Sao thế? – Trúc ngạc nhiên hỏi
- ……….- Hoàng im lặng nhìn về nơi xa
- Nếu anh k tiện nói thì thôi, không sao mà – Trúc rụt rè
- Ah, không có gì...chắc e biết…ba anh là chủ tịch tập đoàn Vương
Hoàng…gia đình tôi là 1 trong gia đình có thế lực rất lớn…chính vì thế
ba anh suốt ngày bận rộn với việc điều hành công việc…Mẹ anh là một
người phụ nữ đầy đủ cả về công, dung, ngôn, hạnh. Là một người hết lòng
vì chồng vì con...vô cùng dịu dàng. Bố anh có một người kế toán là cấp
dưới của ông, đó là 1 một người đàn bà sắc sảo, thông minh…Sau này anh
mới biết bố yêu người đàn bà đó từ trước khi cưới mẹ…Bố cưới mẹ là do sự sắp đặt của 2 bên gia đình. Mẹ anh biết chuyện đó thì vô cùng đau khổ,
bà đã ốm liệt giường và ra đi trong một lần bố anh đang công tác nước
ngoài. Một thời gian sau, ông đã cưới người đàn bà đó về làm vợ…Anh
không thể chịu đựng đc điều đó…Mỗi lần anh nhìn bà ta là anh lại nghĩ
đến nguyên nhân cái chết của mẹ…Anh căm thù cả bố cả bà ta…anh ko muốn ở trong cái ngôi nhà đó. Vì vậy anh quyết định ra ở riêng. Căn nhà này
trước kia mẹ anh và bố anh đã từng ở…Anh muốn ở lại căn nhà này… - Hoàng chậm rãi kể lại, ánh mắt Hoàng đã đỏ hoe
- Thật sao? Thật không ngờ là…- Trúc tròn xoe mắt nói
- Không ngờ là trông anh thế này mà lại có gia đình như thế đúng không? – Hoàng mỉm cười chua chát
- Uh, tôi cứ nghĩ anh rất hạnh phúc…- Trúc ngập ngừng
- Cho nên…khi biết chuyện anh và e đc đính ước với nhau…anh rất hạnh
phúc nhưng cũng rất buồn…anh muốn tự e lựa chọn hạnh phúc của mình, anh
ko muốn e phải giống mẹ anh…Em hiểu chứ…- Hoàng nắm tay nhìn thẳng vào
mắt Trúc
- Ơ…- Trúc nhìn Hoàng và gật đầu, con nhóc khẽ đỏ mặt, nó đang bối rối hơn bao giờ hết
- Em là người thứ 2 biết chuyện của anh, người kia là thằng Hùng đó –
Hoàng mỉm cười – Anh ko muốn dấu giếm e chuyện gì…Em biết không…cuộc
sống trước đây của anh chỉ là một chuỗi ngày vô vị và chẳng có ý nghĩa
gì. Nhưng từ khi e xuất hiện…e đã khiến anh thay đổi rất nhiều…Em khiến
anh thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Mỗi ngày anh luôn muốn
nhìn thấy nụ cười tươi tắn trong sáng của em, anh luôn thích nhìn cái lè lưỡi tinh nghịch, cái điệu bộ mỗi khi e trêu tức anh cũng khiến anh vui ko tả đc, mỗi khi thấy e cười là lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh…Anh…yêu…em Trúc àh – Hoàng cầm tay Trúc và nói tha thiết.
Con
nhóc lúc này quá ngạc nhiên, nó như bị thôi miên trước ánh mắt của
Hoàng, cả người nó cứng đờ, tim nó đập liên hồi, nó không nói đc câu
gì…cảm giác bây giờ thật khó tả. Bối rối…ngại ngùng…và có lẽ là hạnh
phúc, đúng rồi nó thấy hạnh phúc...Nó chỉ biết nhìn Hoàng…Hoàng từ từ
cúi xuống…và nó nhắm mắt lại…Nó thấy cảm nhận được đôi môi ấm nóng của
Hoàng đang đặt lên môi nó. Khoảnh khắc này như đang đông cứng lại. Người nó run run…Tim nó đập càng lúc càng nhanh…Một cảm giác ngọt ngào xâm
chiếm nó.
Đây ko phải lần đầu tiên môi nó chạm môi Hoàng, nhưng cảm giác này thật lạ lùng…Môi Hoàng dời khỏi môi nó…Mặt nó đang đỏ gay
gắt…Hoàng cười dịu dàng và ôm nó vào lòng…Cái này gọi là tình yêu ư…???