...... 1s..2s…3s. 4 con mắt mở to hết cỡ nhìn nhau và:
-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!! Trúc đẩy Hoàng ra và hét như chưa bao giờ đc hét. Mặt Trúc lúc này từ trạng thái đỏ chuyển sang trạng thái tái
mét
- Cô làm cái gì mà hét như cháy nhà thế? Hoàng bịt tai nhăn mặt
“Bốp”- “Đồ dê xồm”- Trúc hét lên, mắt như sắp khóc đến nơi
- Cô điên rồi, tôi chỉ có ý đỡ cô thôi, đồ thần kinh- Hoàng cũng bất
ngờ và hét lên, chợt nhìn thấy mắt Trúc như sắp khóc Hoàng dịu giọng lại “thực tình tôi ko cố ý, tôi chì định dọa cô chút thôi”
- Tôi ko nghe, tôi ko nghe- Trúc bịt tai và chạy thẳng vào nhà
Vào nhà, Trúc nằm lăn ra giường, lại úp mặt vào gối hét (khổ thân cái
gối). 2 cái kiss trong 1 ngày, cú shock ban sáng chưa xong bây giờ lại
bị cú shock nặng hơn. Chuyện này mà đến tai mấy đứa ở trường thì làm sao đây???Ôi trùi đất ui, hu hu hu Trúc ko biết làm j ngoài việc úp mặt vào gối và giãy đành đạch
- Ắt xì iiiiiiiiiiii – mải suy nghĩ Trúc
quên là chưa thay bộ đồ ướt sũng ra, lạnh thế, dù gì Trúc cũng ở trong
Nam từ nhỏ nên ko quen với thời tiết hơi lạnh ở ngoài Bắc
………………..
Tại nhà Hoàng, cái tát lúc chiều vẫn còn đau, Hoàng đưa tay lên xoa
xoa, từ xưa đến giờ chưa 1 đứa con gái nào dám tát Hoàng, đối với Hoàng
đây có lẽ là 1 điều xỉ nhục wa hoành tráng. Nhưng ko hiểu sao khi nhìn
thấy bộ mặt như sắp khóc của Trúc thi Hoàng lại thấy bối rối vô cùng,
‘tự dưng lại hạ giọng xuống nước với cái cây tre ngốc đó” _ Hoàng lẩm
bẩm. Hoàng ơi, mày ko còn là mày nữa rồi. Tiếp đến là Hoàng úp mặt vào
gối hét (2 cái người này có vẻ thích cái gối)
23h đêm ở nhà Trúc
Mai có tiết kiểm tra mà từ tối chưa học đc chữ nào vào đầu, từ tối đến
giờ tự dưng Trúc thấy mệt, đầu đau như búa bổ, khắp mình mẩy cũng đau.
Trúc gấp sách và đi lên giường nằm. Đêm hôm đấy trời mưa to, sấm chớp
đánh ầm ầm, cả đêm Trúc cứ chập chờn, giật mình hoàng hốt, cứ mỗi lần
nhắm mắt lại là cái quá khứ đau thương đó lại ùa về. Quá mệt mỏi, Trúc
lịm dần đi.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại kêu báo thức, Trúc tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như đeo đá, người nặng trịch, choáng váng,
miệng đắng ngắt, toàn thân ớn lạnh, cố gắng lắm mới lê đc người ra khỏi
giường. Sau khi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt Trúc vớ lấy chiếc balo đi
học. Ra đến cồng Trúc lại gặp Hoàng (đúng là oan gia mà), có lẽ quá mệt
mỏi Trúc ko buồn để ý hay nhớ đến chuyện hôm qua. Còn Hoàng cứ tưởng sẽ
gặp bộ mặt lạnh băng hoặc ánh mắt hình viên đạn của Trúc vậy mà trái lại Hoàng lại thấy 1 khuôn mặt phờ phạc, tái nhợt
- Cây tre, cô làm sao vậy?
-….Không sao, anh kệ tôi- Trúc đáp mà ko buồn nhìn mặt Hoàng
- Cô ko sao thật chứ? Tôi thấy cô lạ lắm- Hoàng tiếp tục hỏi mà trong
lòng nghĩ “mặc kệ cô ta, việc gì mình phải quan tâm chứ?”
-…..
- Trông cô như ko ngủ đc cả đêm hôm qua, hay là nghĩ chuyện chiều qua mà cả đêm ko ngủ đc hả? – Hoàng trêu Trúc
-….- Trúc im lặng bước đi
- Này cây tre, bây giờ ko kip ra bến xe đâu, lên xe đi tôi chở- hoàng đề nghị
Có lẽ thế thật, lúc nãy mệt quá Trúc ngủ thêm 1 chút nữa thì phải thành ra bây giờ đi bộ ra bên xe chắc ko kịp, 1 phần vì thế, 1 phần vì quá
mệt, đầu Trúc bây giờ như thể ai đang gõ búa lên đầu. Trúc ko nói gì,
chỉ gật đầu và ngồi lên xe Hoàng “chở giùm tôi ra bến xe”- Trúc nói 1
cách yếu ớt
Hoàng thực sự ngạc nhiên vì thái độ của Trúc, bình
thường mỗi lần nhìn thấy Hoàng, Trúc như con mèo xù lông, nhất là thêm
chuyện hôm qua nữa Hoàng cứ tưởng sáng nay lại thể nào cũng cãi nhau 1
trận với Trúc ai dè hôm nay ngoan thế. Hoàng ko hỏi gì thêm mà phóng đi. Xe của Hoàng ko có chỗ vịn, làm Trúc hơi khó ngồi.
- Cô bám vào
người tôi đi, ko cô bay mất đấy, đừng để lúc tôi đỗ xe lại quay ra chả
thấy cô đâu – Hoàng nói, Thực ra nghĩ là “cô ôm tôi chặt vào”
Trúc
nắm nhẹ 2 bên eo Hoàng, dù gì cô cũng hơi sợ và bây giờ rất chóng mặt.
Trúc thấy hoa hết mắt, lạnh toàn thân, dường như toàn thân nặng chĩu. Ấm quá, sao cái gì mà ấm thế, êm nữa. Cứ thế Trúc gục vào lưng Hoàng ngủ
lúc nào ko hay. Trúc đâu biết rằng có 1 tên đang toát mồ hôi, tim thì
đập thình thích cứ như muốn chuyển chỗ sang bên phải. Gần đến bến xe,
Hoàng nói nhỏ:
- Đến bến xe rồi, cô có xuống ko?
- ….
Hoàng nghĩ là Trúc ngủ nên phóng tiếp đến trường, trên đường đi thỉnh
thoảng Trúc lại bị vẹo sang 1 bên Hoàng lại phải kéo tay Trúc lại. “Cô
ta là con sâu ngủ hả, sao bạ đâu cũng ngủ thế?’’ Hoàng lẩm bẩm. Cũng may là đến trường, Hoàng dừng xe lại gọi Trúc
- Cây tre, dậy đi, ngủ sướng thế, đến trường rồi, có dậy ko hay muốn ngủ luôn ở đây hả? Hoàng lay lay Trúc
Chợt Hoàng thấy tay Trúc nóng ran, quay lại sờ trán Trúc thấy như sờ vào viên than. Hoàng hốt hoảng:
- Cô sao thể, cô có sao ko, cô ốm ah
- Tôi…tôi ko sao- Trúc mệt mỏi xuống xe
- Cô ốm rồi, người cô như hòn than vậy, sao k nghỉ ở nhà luôn đi, cô nghỉ đi, tôi sẽ qua lớp cô xin cho
- Tôi đã nói tôi ko sao mà- Trúc gắt lên
- Dù sao cũng cảm ơn anh cho tôi đi nhờ xe, thật ngại quá- Trúc nói rồi đi vào trường, Hoàng đứng đó nhìn theo dáng đi xiêu vẹo của Trúc mà lo
lắng.
Đi đc vài bước, Trúc thấy mọi thứ trước mắt mình quay cuồng
rồi mờ dần, chân đi ko vững và tối thui, Trúc lịm đi. Hoàng thấy thế
phóng như bay về phía Trúc, bế thốc Trúc lên chạy về phía phòng y tế
Trong cơn mê, Trúc nghe thoáng thấy giọng của ai gọi mình
- Trúc, Trúc ơi, dậy đi e, e sao vậy nè- Rồi Trúc ko còn biết gì nữa