Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 28: Chương 28: Một chưởng




Hầu tử cười ha ha:

- Nhìn bộ dạng của các ngươi này, có gì kỳ quái đâu? Ta đoán chừng trong miếu này có để hương liệu an thần nào đó, hoặc là trồng hoa cỏ dược liệu có hiệu quả đặc biệt. nếu không, cũng tuyệt không thể xuất hiện hiệu quả này, cái miếu nhỏ này, không thể có nội tình như thế.

Hầu tử vừa nói vừa đi tới, kinh ngạc phát hiện, tạp niệm trong đầu đột nhiên biến mất, tâm tình dễ chịu hơn nhiều, có điều vẫn kiên trì nói:

- Ha ha, dược hiệu còn rất mạnh, được rồi, xem ra chúng ta thực sự gặp phải tên lừa đảo rồi. hầu ca ta đi qua vô số chùa miếu, còn chưa thấy nơi nào có hiệu quả an thần mạnh tới vậy đâu. ta nghĩ cần phải đánh nhanh rút gọn, nơi này không phải chỗ thích hợp để ở lâu.

Nói xong, hầu tử vỗ vỗ cánh cửa sắt đỏ thắm, cười nói:

- Không nói đâu xa, cái cửa sắt này đúng là đủ dày, chỗ này phải tới năm phân, cửa dày như vậy, đã có thể làm miệng cống. gõ thử một cái, tiếng vang đúng là đủ trầm, chủ nhân miếu này, xem ra rất nhát gan, vì thế mới làm cửa dày như vậy?

Mập mạp gõ gõ, cũng cười:

- Thật đúng là dày.

Đám người cười theo.

- A Di Đà Phật!

- Ai da má ơi!

Mập mạp bị một tiếng phật hiệu của Phương Chính dọa nhảy dựng lên, vừa nhìn lại, thấy một tiểu hòa thượng anh tuấn trắng trẻo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dũng khí cũng mạnh lên, hét lớn:

- Hòa thượng nhà ngươi có bệnh sao? Tới nơi không chào hỏi, đột nhiên đi tới, không sợ dọa chết người sao?

Phương Chính thầm mắng:

“Ta con mẹ nó đứng đây nửa ngày trời, mấy người các ngươi mải lo lải nhải, không ai nhìn tới, giờ lại đi trách ta?!”

Cũng may, Giang Đình nhanh tay kéo mập mạp đang thẹn quá hóa giận lại:

- Người ta đứng đây cả nửa ngày rồi, ngươi không nhìn thấy, còn đi trách người ta?

Mập mạp lập tức lúng túng, có điều cũng không có ý xin lỗi.

Giang Đình nói:

- Đại sư, đây là chùa của ngươi?

Phương Chính thấy Giang Đình nói giúp hắn, tâm tình cũng tốt hơn không ít, mỉm cười đáp lại:

- Bần tăng Phương Chính, là trụ trì Nhất Chỉ miếu này, cũng là tăng nhân duy nhất ở đây.

Nghe tới đây, mặt mo của mất người Giang Đình khẽ đỏ ửng, nói xấu ngay trước mặt người ta, bất luận có phải là người tốt hay lừa đảo, cũng tuyệt không nên làm như vậy. hơn nữa, làm như thế, dù là người tốt, cũng phải biến thành người xấu…

Giang Đình ngượng ngùng nói:

- Đại sư, vừa rồi chúng ta chỉ thuận miệng nói bừa, mong ngài đừng coi là thật.

- A Di Đà Phật, nữ thí chủ khách khí, mấy vị là người trong hồng trần, bần tăng sao có thể tức giận.

Phương Chính ngoài nói như vậy, lòng lại thầm muốn đóng cửa thả chó, đuổi hai tên một mập một gầy kia đi, thực sự không hiểu nổi, ngay trước mặt hắn lại nói hắn là tên lừa đảo, thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhịn! có điều hắn là hòa thượng, vẫn phải nhẫn! lòng thầm than khổ…

- Được rồi, đừng gọi Đại sư, Giang Đình, ngươi nhìn xem, tiểu hòa thượng này còn nhỏ hơn cả chúng ta. Đặt ở chùa miếu lớn thì cùng lắm cũng chỉ là sa di quét rác. Tiểu tử, ngươi chớ làm bộ, thành thật khai báo, chùa miếu này có phải do ngươi dựng hay không? Quê quán ở đâu? dựng miếu có mục đích gì?

Hầu tử bước tới, không chút khách khí nói.

Giang Đình nghe vậy, kéo hầu tử một cái:

- Hầu tử, đừng làm vậy.

Hầu tử không thèm quan tâm, hơi ngẩng đầu, hét lớn:

- Chính không sợ tạ, không làm việc trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nếu thực sự là người tốt, ta nói vậy có làm sao? Hơn nữa, ta nói sai sao? Ngươi nhìn đầu của tên hòa thượng này, da đầu bóng sáng, da còn trắng mềm hơn da ngươi. Người như vậy, có thể là tăng nhân trên núi ăn gió nằm sương sao? Nhất định là tên lừa đảo sung sướng đã quen! Hơn nữa, bản lãnh lừa đảo còn không nhỏ. Có điều hôm nay gặp hầu ca ta, định sẵn hắn sẽ phải lật tẩy.

Phương Chính nghe vậy, lòng thầm tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, nói:

- Lời thí chủ nói thực không có đạo lý, bần tăng từ nhỏ tu hành ở Nhất Chỉ miếu, việc này người dưới thôn điều biết. bần tăng ăn cơm trăm nhà mà lớn, nào lại thành lừa đảo sung sướng đã quen?

- Ha ha, bỏ tiền, ngươi bỏ tiền để người ta giúp ngươi giấu?

Hầu tử cắt ngang.

Mập mạp ở bên kêu lên:

- Mọi người mau xem, nơi này có tín hiệu Wifi! Chậc chậc, hòa thường này đúng là biết tiếp cận công nghệ, còn có mạng internet! Lên mạng xem Jav sao?

Lữ Tiểu Nhã cùng Giang Đình nghe xong, tranh thủ lấy điện thoại kiểm tra, quả nhiên có tín hiệu Wifi, hơn nữa còn đầy bốn vạch, hiển nhiên không phải là mạng ở dưới núi, ai nấy hồ nghi nhìn Phương Chính.

Giang Đình cùng tò mò nhìn xem.

Phương Chính bình tĩnh nói:

- Bần tăng chỉ ở đây tu hành, cũng không phải dã nhân trong núi, có tín hiệu Wifi thì rất kỳ quái sao? Hơn nữa, Wifi là do chính phủ lắp đặt, các ngươi có thể xuống núi hỏi một chút.

- Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa. chúng ta chỉ đếm tham quan, ngươi đừng quan tâm chúng ta làm gì, ta coi như ngươi là Đại sư. Nhưng nếu ngươi lải nhải với chúng ta, nói có điềm xấu, đừng trách nắm đấm của Bàn gia ta không dễ nói chuyện.

Mập mạp không nhịn được mà nói.

Phương Chính cũng đã sớm không kiên nhẫn được nữa, đối phương đã không muốn hắn ở đó, hắn cũng lười để ý lại, xoay người rời đi.

Có điều trong nháy mắt xoay người, cảnh tượng trước mắt Phương Chính đột nhiên biến đổi.

Phương Chính nhìn thấy năm người lái xe đi trên cao tốc, hầu tử lái xe chở Lữ Tiểu Nhã phóng nhanh, bỏ mấy người mập mạp cùng Giang Đình lại đằng sau. Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một đội xe tải trọng tải, hầu tử cười ha ha nói:

- Xem ta cho mập mạp hít bụi!

Nói xong, hầu tử đạp chân ga, chuẩn bị vượt đội xe! Đội xe có bốn chiếc, chở đầy than đá. Mắt thấy hầu tử đã thuận lợi vượt hai xe, chiếc xe trước nhất đột nhiên mở tín hiệu đổi làn, rẽ sang ngang.

Hầu tử mắng to một tiếng:

- Gặp quỷ, chạy kiểu gì vậy?

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên nghe tiếng phanh xe chói tai truyền tới, chiếc xe trước nhất điên cuồng phanh lại!

Tốc độ xe của hầu tử rất nhanh, mắt thấy đã sắp đâm vào, tranh thủ chuyển hướng, đi vào giữa đội xe, kết quả cái xe phía trước cũng điên cuồng phanh lại, xe phía sau cũng hãm phanh, nhưng xe tải chở quá nặng, phanh không được!

Xe của hầu tử cũng không thể phanh nổi, bịch một tiếng, đâm vào đuôi xe phía trước!

Trong nháy mắt, cả hai người đều ngơ ngác, nhưng còn chưa lấy lại tinh thần, đã nghe một tiếng bịch nữa, buồng xe sau bị cái gì đó đụng phải, trong ánh mắt hoảng sợ của hai người, xe của bọn hắn nhanh chóng bị bóp bẹp, hai người kêu thảm một tiếng, biến thành bánh thịt…

Máu tươi vẩy ra, Phương Chính nhìn mà hãi hùng khiếp vía, trán đổ mồ hôi lạnh!

- Đại sư? Đại sư?!

Đúng lúc này, một tiếng hô hoán kéo Phương Chính trở lại thực tế.

Phương Chính đột nhiên lấy lại tinh thần, có điều trong lúc bối rối, tay đập lên cửa sắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.