Lão Phu Thiếu Thê

Chương 6: Chương 6




Thời điểm bữa tiệc hôn lễ kết thúc, cũng không có ai dám đến mời Cung Phàm uống rượu, ngẫu nhiên có mấy thanh niên cùng một vài cô gái đến nói chuyện cùng Cung Phàm. Cung Phàm mặt không đổi sắc ngồi tựa trên ghế, không hề để ý tới một ai, mọi người nhìn thấy ánh mắt anh đỏ rực, không dám xác định anh có phải đang say hay không, cũng không dám lên chọc giận. Ngược lại Tỉnh Phi, loại không khí xấu hổ này khiến cậu đứng ngồi không yên.

Bữa tiệc kết thúc, Tỉnh Phi liền giật nhẹ tay áo Cung Phàm. Cung Phàm thâm sâu nhìn cậu một chút, đứng lên, đi ra ngoài, có rất nhiều người đều tò mò nhìn sang, quan sát Cung Phàm, thấy cước bộ của anh không hề lộn xộn, bước chân cũng hơn kém nhau không nhiều, ánh mắt trong sáng, nắm tay cậu bé bên cạnh cùng đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Uống mấy cân rượu đế, cũng chưa thấy say,chậc chậc.

Chỉ có Tỉnh Phi biết, Cung Phàm có lẽ đã có chút say, thân thể Cung Phàm có hơi dựa vào người cậu, nhưng cho dù chỉ là dựa một chút như thế, Tỉnh Phi đều cảm thấy giống như Thái Sơn áp đỉnh(*). Tỉnh Phi nghiêng đầu, nhìn đến cổ của Cung Phàm. Khổ người lớn, vóc dáng cao, khó trách giống hệt núi Thái Sơn, cảm giác áp bách mười phần.

(*Thái Sơn áp đỉnh: bị núi Thái Sơn đè)

“Đi tìm tài xế. Sau khi uống rượu không lái xe.” ánh mắt Cung Phàm hơi mờ mịt,sau mới nói với Tỉnh Phi. Tỉnh Phi sợ anh bị ngã, đành phải dùng một cánh tay ôm eo Cung Phàm, ánh mắt liền liếc một vòng xung quanh Nông gia nhạc, có hơn mười tài xế lái thuê đang rảnh rỗi, Tỉnh Phi tìm một vị tài xế tuổi trung niên nhìn thành thật một chút.

“Ca, chìa khóa.” Tỉnh Phi nửa nâng Cung Phàm, nửa mang theo tài xế đi đến chỗ Cung Phàm dừng xe, tài xế nhìn đến nhãn hiệu xe, ánh mắt liền lóe sáng.

Cung Phàm lấy ra chìa khóa trong túi quần, đưa cho Tỉnh Phi, mặt trên chìa khóa còn lưu lại nhiệt độ nóng rực của cơ thể Cung Phàm, Tỉnh Phi cảm giác bàn tay như nóng hơn bình thường, đỏ mặt đem chìa khóa đưa cho tài xế.

Tỉnh Phi nâng đỡ Cung Phàm ngồi vào phía sau, Cung Phàm tự mình mở cửa xe, ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy Tỉnh Phi còn đứng ở bên ngoài không tiến vào, liền vỗ vỗ bên cạnh chỗ ngồi,“Đến phía sau ngồi cùng ca.”

Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm ánh mắt đã đỏ ngầu, nghĩ ra phía sau ngồi cùng Cung Phàm cũng tiện chăm sóc cho anh. Khom người tiến vào trong xe, ngồi xuống kế bên Cung Phàm.

Cung Phàm hai chân mở lớn, một người chiếm hết phần lớn không gian ghế sau, Tỉnh Phi chân tay co quắp ngồi. Toàn bộ trong xe đều là mùi hương rượu đế. Tài xế liên tục nhìn ra phía sau.

“Chắc bụng chưa ăn no đúng không? Lần sau ca không mang theo em đến mấy chỗ như này nữa.” Bàn tay rộng lớn của Cung Phàm tại bụng Tỉnh Phi đè xuống. Tỉnh Phi cảm giác bụng mình sắp bị anh đè cho xẹp lép.“Ăn no mà.”

Tỉnh Phi kỳ thật không có ăn no, không ngừng có người đến cùng Cung Phàm chúc rượu, Tỉnh Phi có chút khẩn trương, tuy rằng vùi đầu bày ra tư thế ăn cơm, nhưng kỳ thật chưa ăn được bao nhiêu.

“Còn trẻ lại không chăm chỉ ăn cơm, để bụng đói, cả ngày chỉ cảm thấy gầy trơ xương.” Cung Phàm híp mắt nghỉ ngơi.

Tài xế phía trước cũng tán đồng ý kiến quay đầu lại,“Phải nha, hiện tại đám hài tử toàn coi trọng mấy thứ linh tinh. Đều không biết lo cho thân thể về sau.”

Tỉnh Phi đỏ mặt, đẩy đẩy bắp đùi Cung Phàm đang chen tới, Cung Phàm mở to mắt liếc nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi ngồi im, Cung Phàm đem ánh mắt nhắm lại, Tỉnh Phi lại bắt đầu đẩy đẩy bắp đùi của anh. Lặp lại vài lần như thế, Cung Phàm nhíu mi không kiên nhẫn, đùi nhấc lên, chân dài liền chiếm toàn bộ chỗ ngồi phía sau, Tỉnh Phi bắt buộc phải tựa đến nửa người vào lòng anh. Đầu va vào bụng anh, cảm giác đầu bị va chạm có phần đau đớn.

Cung Phàm thời điểm này, tính tình rõ ràng có chút lớn, Tỉnh Phi cũng không dám chọc giận anh.

“Dừng tại điểm vòng xe phía trước.” Cung Phàm vỗ vỗ chỗ lưng ghế ngồi phía trước của tài xế.

Tài xế dừng xe dưới bóng cây bên cạnh. Cung Phàm từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Tỉnh Phi,“Tự mình đi siêu thị hoặc là sang cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh mua gì đó ăn.”

Tỉnh Phi định nói không cần, thế nhưng Tỉnh Phi nghĩ đến Cung Phàm mặt có phần hổ báo, mắt liền ửng hồng, có chút sợ, liền xuống xe đi vào siêu thị. Lúc trở về, cầm trong tay một thùng mì tôm nhãn hiệu XXX. Vừa mở cửa xe, liền chống lại ánh mắt sắc bén của Cung Phàm, tựa như một con mãnh hổ chỉ trực chờ lao về phía cậu. Tỉnh Phi đứng ở ngoài cửa xe, mím chặt miệng, không dám lên xe.

Cung Phàm lại nhìn thoáng qua thùng mì tôm trong tay cậu, không kiên nhẫn một cước đá văng cửa xe, cửa xe bị anh đạp như vậy liền bị móp méo vào một chỗ, Tỉnh Phi sắp bị anh dọa cho phát khóc, tài xế vẻ đau đớn đầy mặt, thế nhưng nhìn đến bản mặt đen xì xì của Cung Phàm, cũng không dám tiến lên khuyên bảo.

Cung Phàm mặt đen kịt hùng hồ bước đến, xoay người vào một nhà hàng, nhân viên phục vụ trong nhà hàng nhìn sắc mặt anh đen xì, đều có chút kinh hoảng, không dám tới gần.

Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm đi ra ngoài, có điểm muốn tiến vào trong xe tránh né, khóa trái cửa lại. Thế nhưng lại không dám, muốn chạy trốn cũng không biết đường. Trong lòng càng lo lắng lại càng kinh hoảng. Tỉnh Phi tuyệt không hoài nghi một “chưởng” của Cung Phàm tuyệt đối có thể đập chết cậu, cậu đứng ở bên cạnh cửa xe lo sợ bất an nhìn chằm chằm Cung Phàm từ trong nhà hàng đi ra, tay trái mang theo một cà-mên.

Nguyên bản bên cạnh một đám người túm tụm lại, ngó nghiêng nhìn xe, lại ngó nghiêm xem người, thế nhưng Cung Phàm vừa lại gần, nhìn người này một thân lệ khí(*), phỏng chừng là muốn đánh nhau. Sợ bị liên luỵ vô tội, vẫn là giải tán thôi.

(*lệ khí: khí chất tàn ác)

Cung Phàm từ trong nhà hàng đi ra, liền bước vào trong xe, liếc cũng không liếc Tỉnh Phi đến một cái. Tỉnh Phi cắn môi, mang theo gói to mì tôm, đứng ở bên ngoài cánh cửa xe vẫn đang mở rộng, nhìn Cung Phàm vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không dám đi vào.

Tài xế xem Tỉnh Phi tuổi tác cùng đứa con trai nhà mình hẳn không sai biệt lắm, nhìn thấy cậu sợ hãi thành bộ dáng này, nhịn không được giải vây.“Lên xe thôi, cậu nhóc, ca của cậu mua cơm cho cậu đó, nhanh chóng bây giờ còn nóng thì ăn đi.” Tài xế cắn răng một cái, từ trong tay Cung Phàm cầm cà-mên, đưa cho Tỉnh Phi. Tỉnh Phi tiếp nhận cà-mên, nâng một chân đi vào, thời điểm chuẩn bị nâng tiếp một chân đi vào, liền nhìn đến Cung Phàm lạnh lùng mở mắt nhìn cậu. Tỉnh Phi mông hướng phía sau xê dịch, chuẩn bị nhảy xuống xe chạy trốn.

Tỉnh Phi rốt cuộc cũng không có cơ hội, tài xế đã đem cửa xe đóng lại. Tỉnh Phi cảnh giác nhìn Cung Phàm. Chắc chắn Cung Phàm vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, không rảnh lườm cậu, mới dẩu môi bắt đầu ăn.

Trong cà-mên có hai mặn một xào, còn có thêm một lọ sữa chua, Tỉnh Phi ăn xong cơm, miệng uống sữa chua, thường thường trộm liếc Cung Phàm vài lần, toàn thân cảnh giác, đèn tín hiệu cảnh bảo nguy hiểm tùy thời đều có thể sáng lên, thấy tình huống không ổn liền chuẩn bị…

Thời điểm về đến Cung gia, Cung mẫu đã trở lại, Cung phụ vẫn còn tản bộ bên ngoài, cùng hàng xóm chơi cờ trong đình nhỏ tại hoa viên.

Cung mẫu nhìn đến con trai cùng con dâu một trước một sau đi vào nhà, không hiểu làm sao, nhìn đến bộ mặt đen xì của Cung Phàm, lại nhìn đến Tỉnh Phi theo ở phía sau, trên mặt còn dính hạt cơm, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Buổi sáng hai người còn rất ân ái, buổi chiều sao lại giống như sắp lao vào đánh nhau đến nơi? Đợi cho Cung Phàm đi qua trước người bà, Cung mẫu liền biết nguyên nhân, một thân toàn mùi rượu hôi hám.

Cung mẫu thương cảm nhìn Tỉnh Phi, Cung Phàm tên này tính tình vốn lớn, uống rượu vào tính tình đúng là lại càng lớn thêm, không chọc giận nó còn ổn, tự nó ngồi một chỗ nhắm mắt dưỡng thần tựa như một lão hổ nằm ngủ. Chọc giận nó, nó liền đánh vào chỗ hiểm của ngươi.

Cung mẫu nhìn bóng dáng Cung Phàm lên lầu, lo lắng đi đến bên người Tỉnh Phi: “Ca của con có đánh con không?”

Tỉnh Phi kinh ngạc nhìn Cung mẫu lắc đầu. Cung mẫu nhìn ánh mắt cậu có chút hồng hồng, liền thuận tay đem hạt cơm trên mặt cậu nhặt xuống, biết được Cung Phàm dù không đánh cậu, nhưng chắc chắc đem cậu dọa đến sâu sắc.

“Phi Phi a, mẹ nói với con, Cung Phàm uống rượu, con liền không cần tới gần nó, nó uống rượu xong tính tình cũng biến lớn.” Cung mẫu liền nhìn lên lầu cho một cái liếc mắt đầy khinh bỉ, lại sợ Tỉnh Phi vì câu nói của bà có hiểu lầm: “Tuy rằng Cung Phàm tính tình lớn một chút, thế nhưng nó sẽ không vô duyên vô cớ đi đánh người. Con xem, ca của con nó cũng chỉ bày ra sắc mặt đen xì đối với con. Lần trước có đứa bằng hữu chọc giận nó, bị Cung Phàm đánh cho gãy cả xương.”

Cung mẫu không biết chính mình càng giải thích lại càng là bôi đen con trai, cười ha hả lôi kéo Tỉnh Phi đi vào bên trong phòng khách, “Đi, cùng mẹ ngồi xem TV, kệ cho nó tự sinh tự diệt!”

Tỉnh Phi do dự liếc nhìn trên lầu một chút, cùng Cung mẫu đi vào bên trong phòng khách, đợi đến lúc phản ứng được Cung mẫu bà đã đem xưng hô bản thân từ “dì” thăng cấp thành “mẹ, mặt trướng đến đỏ bừng, ngượng ngùng không dám nhìn Cung mẫu. Cung mẫu nhìn bộ dáng của cậu, trong lòng liền vui vẻ, tiểu hài tử thật ngây thơ, không nên đùa dai.

- _-_-_-

Cung đại ca anh dọa vợ anh khóc rồi -..-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.