Tô Thế Viên ánh mắt
sắc bén thẳng tắp nhìn về phía cô như muốn nhìn thấu trong lòng cô,Hứa
Lưu Liễm nhẹ nhàng quay đầu thở dài,không thể không nghe thấy lẩm bẩm
nói,
“Thế Viên,cứ như vậy đi,cứ làm theo lời cô nói. . . . . .”
Nếu không còn có thể như thế nào? Cô không ngốc,cô đã mơ hồ phát giác buổi
tối này hơi kỳ lạ,chuyện cô đến bệnh viện chỉ có Trần Thanh Sở và người
bên cạnh hắn biết,làm sao cô vừa ra tới liền bị ký giả chụp hình? Sợ
hắn biết được trước đã thông báo ký giả.
Nghĩ tới đây lòng cô có
chút chua xót,mục đích của Trần Thanh Sở cô ít nhiều cũng đoán được,hắn
muốn mượn thủ đoạn này khiến Lục Chu Việt đau,khiến Lục Chu Việt khó xử
mà thôi, nhưng hắn có nghĩ tới cảm nhận người trong cuộc như cô không?
Thanh Sở,anh thật có giống như ngoài miệng anh nói yêu em không?
“Được!Cứ vậy đi”
Tô Thế Viên dứt khoát trả lời,sau đó đứng dậy đi lấy máy ảnh ,tìm một góc
độ tốt,hai người ngồi mặt đối mặt,trước mặt đặt một ly cà phê lượn lờ
bốc hơi nóng .
Đèn chớp lóe sáng,Hứa Lưu Liễm mở rộng tầm mắt
không có nhìn ống kính mà nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ,cô không biết nhà
này có mấy tầng,tóm lại cực cao, xuyên thấu cửa sổ khổng lồ cơ hồ có thể quan sát cảnh đêm cả thành phố Ôn Thành,cô không biết Tô Thế Viên tại
sao chọn một nơi thế này ở lại,cô chỉ cảm thấy ở độ cao này cảm giác
thật cô độc.
Hình chụp đẹp,Tô Thế Viên cầm máy ảnh tới đem hình
truyền tới trên máy vi tính,trong hình Hứa Lưu Liễm chỉ có một mặt
nghiêng,Tô Thế Viên thì cúi đầu ưu nhã mím môi cà phê, tình trạng giữa
hai người cực kỳ giống người đang tâm sự và người lắng nghe.
Tô
Thế Viên đeo lên mắt kiếng chuyên chú ngó chừng màn ảnh máy tính mười
ngón tay nhanh chóng bay múa trên bàn phím,cuối cùng con chuột dừng ở
hòm thư gửi đi, cô nheo lại mắt thấy người ngồi đối diện như cũ nghiêng
đầu nhìn bóng đêm bên ngoài,không chút do dự nhấn xuống con chuột,nhìn
trên màn ảnh hiện lên bốn chữ gửi đi thành công,cô tựa vào trên ghế
phun ra hai chữ,
“Làm xong!”
Cô vừa mới đem bưu kiện phát
đến chủ bút《 Tô ,sáng mai tin tức này sẽ xuất hiện ở trang đầu đề《 Tô
》 ,từ trước đến giờ cô đều cho ra bài báo chân thật nhất,bởi vậy không
thể tồn tại mảy may dối trá hoặc nói dối.
Cũng tỷ như Hứa Lưu
Liễm,mới vừa rồi cô lần nữa hỏi cô ấy quyết định ra sao,chính là muốn
theo dõi trong lòng cô muốn như thế nào ,nếu cô không nỡ chỉ làm bạn
bình thường với Trần Thanh Sở,thì cho dù Lục Chu Việt hay Trác Thính
Phong bạn bè của cô đi nữa,cô cũng không thể vặn vẹo sự thật phát tin
tức kia ra. Rất may mắn,trong mắt cô ấy thấy được cô thất vọng về Trần
Thanh Sở .
Hứa Lưu Liễm quay đầu lại nhìn biểu tình trên mặt Tô
Thế Viên,đột nhiên cảm giác được cô là một cô gái thật tình,cô nhìn cô
ấy nhếch môi cười buồn,
“Thế Viên,tôi thật hâm mộ cô,có thể bình tĩnh và lý trí xử lý bất cứ chuyện gì!”
Tô Thế Viên khép lại máy tính rũ mắt xuống mím môi cà phê,
“Một ngày nào đó cô cũng sẽ làm được,kinh nghiệm và đau khổ sẽ làm cô nhìn thấu tất cả!”
Có càng nhiều giao ra cũng càng nhiều,đây là chuyện thực mãi mãi không thay
đổi,không có ai biết phía sau cô giao ra bao nhiêu máu và nước mắt.
Hứa Lưu Liễm hốc mắt có chút ươn ướt,
“Tôi vẫn cho tôi là người máu lạnh và quyết đoán,nhưng trong chuyện Trần
Thanh Sở tôi thủy chung lề mề, thủy chung không chịu đối mặt anh ấy đã
thay đổi, không chịu đối mặt anh ấy ít nhiều lợi dụng mình,thủy chung
không chịu đối mặt hiện tại chúng tôi hoàn toàn thay đổi . . . . . .”
Tô Thế Viên đứng dậy,trong mắt nhanh chóng xẹt qua một chút đau đớn,
“Lưu Liễm,có người yêu cô hơn nữa cam tâm tình nguyện cho cô một gia đình,đó là một loại phúc khí cô phải biết giữ gìn. Sớm đi ngủ đi,không phải cô
ngày mai còn phải trở về thành phố N? “
Cô nói xong liền bưng cà phê xoay người rời đi, trong thanh âm có nói không ra lời cô đơn,
“Nơi này có rất nhiều phòng ngủ,cô có thể tùy ý lựa chọn một phòng!”
Hứa Lưu Liễm không biết cô ấy tại sao đột nhiên thương cảm mà tốt nhất cũng không nên hỏi nhiều,liền chọn một phòng ngủ gần đây đi vào. Gian phòng
bài trí rất phù hợp phong cách khẩu vị của cô,các cô là loại người làm
thiết kế nên đối với bất luận chuyện gì cũng tràn đầy học hỏi,nhưng nơi
này lại làm cho cô nói không ra lời không hài lòng.
Nhưng cho dù ở hoàn cảnh ưu nhã an tĩnh như vậy,nhưng cô lăn qua lộn lại ngủ không
được,cầm qua điện thoại di động đến xem nhiều lần mà không có tin nhắn
của hắn, cũng không có điện thoại của hắn,cô có chút thấp thỏm, lần này. . . . . . cô không phải gây đại họa rồi chứ?
Muốn gọi điện cho
hắn,lại nghĩ đã trễ thế này hắn có lẽ đã nghỉ ngơi,dù sao sáng ngày mai
cô sẽ trở về nên bỏ ý định liên lạc với hắn.
Mới vừa tính ngủ
điện thoại di động lại vang lên,cô vội vàng bò dậy,kết quả người gọi đến không phải hắn mà là Trần Thanh Sở.Cô chưa bao giờ giống giờ khắc này
không muốn đón điện thoại của Trần Thanh Sở ,ngồi im ở chỗ đó để điện
thoại di động tùy ý vang lên.
Cho rằng không nghe hắn sẽ buông
tha,kết quả hắn vẫn không buông tha gọi mãi đến,cô nghĩ tới Tô Thế Viên
còn phải nghỉ ngơi,đành phải nhận,giọng Trần Thanh Sở tất cả đều là lo
lắng,
“Tiểu Liễm,em hiện tại ở nơi đâu? Chuyện tối nay ——”
Trần Thanh Sở còn chưa nói hết cô đã hờ hững cắt đứt lời hắn,
“Thanh Sở,anh cái gì cũng đừng nói,em hiện tại rất tốt anh không cần lo lắng. Đã muộn rồi em muốn ngủ!”
“Tiểu Liễm! Tiểu Liễm ——”
Trần Thanh Sở còn đang nói bên kia,cô bên đây trực tiếp cúp điện thoại,sau đó tắt điện thoại.
Thanh Sở,anh là người em đợi chờ cũng là người em chấp nhất.
*
Ngày thứ hai cô rời giường phát hiện Tô Thế Viên thế nhưng đã làm một bàn ăn sáng,cô cả kinh đứng ở đằng kia hồi lâu cũng không có hoàn hồn,Tô Thế
Viên đã ngồi xuống ở trước bàn ăn nhìn cô cười nhạt,
“Rất giật mình sao?”
Hứa Lưu Liễm ý thức được mình thất lễ có chút lúng túng nói cám ơn liền
ngồi xuống,Tô Thế Viên là thiên kim đại tiểu thư tại sao có thể nấu cơm? Ấn tượng cô về Tô Thế Viên không khỏi tốt thêm mấy phần,không trách
được cô sống trong căn hộ lớn thế nhưng không có một người nào,không có
một người giúp việc ở đây.
Tô Thế Viên tay nghề rất tốt, Hứa Lưu
Liễm bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tâm trạng buồn bực giờ không khỏi ăn
nhiều một chút,cô vừa ăn trong lòng vừa thầm suy nghĩ ,không biết là
người đàn ông dạng gì có thể may mắn lấy được một cô gái hoàn mỹ và ưu
tứ thế, tình nguyện bỏ nghề về nhà nấu canh.
Mới vừa ăn xong điểm tâm chuông cửa liền vang lên,Hứa Lưu Liễm đi mở cửa,cô cho rằng Trác
Thính Phong vội tới đưa hành lý cho mình,không nghĩ tới người đến lại là Hạ Vi Lương,Hạ Vi Lương đứng ở cửa nhìn cô nhếch miệng cười một tiếng,
“Chào,tôi giúp hiệu đổng chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở,tới đưa hành lý cho cậu!”
Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái, Hạ Vi Lương dò vào đầu mở một đôi mắt to tròn kinh ngạc đánh giá căn phòng xa hoa,
“Emma, đây chính là khu nhà cấp cao trong truyền thuyết sao,không được không
được tớ phải đánh giá một chút,để sau này có thể dùng trong tiểu
thuyết!”
“Không bằng đổi giày đi vào đánh giá chút ha!” Lời Hạ Vi Lương cứng rắn đi xuống,một giọng nữ trong trẻo đã vang lên dọa Hạ Vi
Lương nhảy sang bên,cô định thần nhìn lại mỹ nữ từ bên trong đi ra,miệng mở thật lâu cũng không khép được,
“Tô Tô Tô. . . . . .”
Emma,Trác hiệu đổng chỉ nói địa chỉ để tôi đưa hành lý đến Lưu Liễm,chứ không
nói nhà này là của thần tượng cô nha bà chủ Tô Thế Viên của 《 Tô 》 .
Phải biết rằng làm một người bán chữ mà sống,thì trời sanh đối với mấy
người cầm đầu tập đoàn tràn đầy sùng bái ,nhất là nghe nói Tô Thế Viên
hành văn rất giỏi,nhiều bài rất tốt của 《 Tô 》 đều do cô ấy viết .
Hứa Lưu Liễm nhìn thấy Hạ Vi Lương ngạc nhiên đã tập mãi thành thói
quen,kéo cô qua một bên vội tới giới thiệu cho Tô Thế Viện,
“Thế Viên,đây là bạn tốt của tôi, Hạ Vi Lương!”
Tô Thế Viên rất hòa khí cười vươn tay ra,
“Chào, Tô Thế Viên!”
Hạ Vi Lương lúng túng,vội vàng vươn tay ra kích động lau mấy cái trên người,
“Chào cô cô khỏe chứ,ngưỡng mộ đại danh đã lâu,cô là thần tượng của tôi,tôi. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm khóe miệng co giật đưa tay xoa trán,cô có thể nói mình không
có người bạn tầm thường thế không. Tô Thế Viên thì thấy Hạ Vi Lương động tác khả ái khôi hài khóe miệng khẽ nhướng cao
“Rất khỏe?”
Hạ Vi Lương không nghĩ tới nhìn Tô Thế Viên như cao cao tại thượng lại có thể trêu chọc cô,sửng sốt một chút sau phát điên nắm chặt hai đấm kháng nghị,
“Ơ ơ, Tô tổng, cô quá hài hước!”
Tô Thế Viên không
chút khách khí cất tiếng cười to lên,Hứa Lưu Liễm và Hạ Vi Lương cũng
cười theo,các cô cũng không nghĩ đến Tô Thế Viên lại là một cô gái bình
dị gần gũi và không mất khả ái.
Chiếm được Tô Thế Viên đồng ý ,Hạ Vi Lương liền đổi giày vào nhà nghiên cứu khu nhà cấp cao chỉ thấy
trong TV,thậm chí còn cầm lấy bút ký xuống,Tô Thế Viên lại càng kiên
nhẫn giảng giải lai lịch mỗi món đồ cho cô,thậm chí ngay cả một ly cà
phê cũng không bỏ qua cho.
Hạ Vi Lương hưng phấn đến thét chói tai,
Hứa Lưu Liễm lần nữa đảo cặp mắt trắng dã,lành lạnh nói,
“Không đi nữa sao,không đi nữa tớ cản không nổi phi cơ liễu!”
“Ơ ơ!”
Hạ Vi Lương vội vàng ngừng lại việc ghi chép,trịnh trọng nói,
“Thiếu chút quên đi chuyện chính,nếu hôm nay cậu không thể quay về nữa,lão Lục nhà cậu đoán chừng sẽ lột da tớ,nhìn xem cậu đã gây họa gì nha!”
Không biết ở đây bao nhiêu tầng lầu nhưngHứa Lưu Liễm rất muốn nắm cô
lên rồi ném xuống,cô ấy tại sao tự vạch áo cho người xem lưng,có ý làm cô khó xử có phải không.