Thời điểm cô giương
mắt chỉ thấy người kia từ cuối hành lang đi tới,một tay đút túi quần một tay cầm cặp văn kiện tựa hồ muốn đi vào lớp khác,đến mức khiến cho nữ
sinh trên hành lang liên tục thét chói tai. Cô vội vàng nhìn sang nơi
khác làm bộ như không có nhìn thấy hắn ,theo lý thuyết bị Lão sư này
dạy cô dù sao cũng phải lễ phép chào hỏi,cô hết lần này tới lần khác
không muốn có bất kỳ liên quan đến hắn.
Đúng lúc này chuông vào
học vang lên,Trần Thanh Sở cầm lại quả bóng trong tay cô giơ tay lên
thân mật vuốt mái tóc dài của cô mới hài lòng chạy về phòng học của
mình,cô cũng cúi đầu vội vã đi vào trong phòng học mình.
Người
nào từng nghĩ lúc cô đi nhanh đến cửa phòng học hắn cũng vừa tới đó,hai
người cứ như vậy chạm ngay mặt nhau,cô bất đắc dĩ cắn răng dùng thanh
âm lầm bầm như muỗi nói một câu, “Chào!Lục lão sư. . . . . .”
Sau đó liền vội vã chạy vào phòng học,mặt kệ hắn phía sau có phản ứng gì.
Lục Chu Việt liếc mắt một cái nhìn bóng lưng cô biến mất ở trong phòng
học,hận đến thẳng cắn răng. Mới vừa đi tới đã thấy cô tựa tại bên cửa sổ cử chỉ thân mật nói chuyện với một nam sinh ,cô cười hờn dỗi,nhìn vào
trong mắt hắn tất cả đều là dịu dàng và quyến luyến, hắn trong nháy mắt
hiểu được quan hệ của cô và cậu nam sinh đó.
Nói thật hắn mất mác nhiều hơn kinh ngạc,hắn hoàn toàn không nghĩ tới cô có bạn trai ,hơn
nữa hai người còn quang minh chánh đại như vậy,dù sao đây là trung học
đệ nhị cấp phải lấy bài tập làm trọng,có chút không thích hợp yêu
đương.May là hắn xuất chúng ưu tú,nhưng lúc ở trung học đệ nhị cấp cũng
không có những tâm tư ngổn ngang thế này,dĩ nhiên ngoại trừ những cô gái ái mộ hắn.
*
“Hứa Lưu Liễm, ngày hôm qua không viết cách dùng thì tương lai,hôm nay viết sáu mươi lần đem đến phòng làm việc!”
Ngày thứ hai buổi chiều lớp Anh ngữ,khi thanh âm không có một tia nhiệt độ
hoàn toàn liên quan công việc vang lên, Hứa Lưu Liễm lúc này mới nhớ
tới,ngày hôm qua hắn trừng phạt cô. Bài tập,cô đã quên mất.
Sáu
mươi lần? Hắn cũng quá ác độc đi! Cô tức giận ngước mắt thấy người đàn
ông trên bục giảng thoạt nhìn nho nhã lễ độ ,đổi lấy tầm mắt hờ hững của hắn,cô nhận lệnh cầm lấy bút bắt đầu sao chép cách dùng thì tương lai
chết tiệt kia.
Cô viết chữ thật chậm,nhưng viết cực kỳ thật tình và đẹp mắt,đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của cô,có có đôi khi Lão
sư nói quá nhanh cô căn bản nhớ không hết, chỉ đành khóa sau mượn Hạ Vi
Lương lợi dụng trong giờ học từng chút từng chút chép lại.
Hạ Vi
Lương là một cô gái tính cách thoải mái hoạt bát, chữ cô viết như rồng
bay phượng múa nhưng cũng có thể thấy được, bất quá chỉ có Hứa Lưu Liễm
biết, hai người bọn họ mặt ngoài thoạt nhìn một nhiệt tình như lửa một
lạnh lùng như băng, thật ra thì các cô giống nhau, bất quá các cô lựa
chọn phương thức che dấu bất đồng của mình mà thôi.
Bởi vì lo
lắng cho mình viết không xong ngày mai lại bị phạt viết chín mươi lần,cô phải bỏ qua một tiết khóa vật lý cô ghét nhất tiếp tục vùi đầu khổ
viết, bất quá cô quá không may mắn bị cô gái vật lý xinh đẹp bắt tại
trận,làm ở trên lớp học cô bị cô giáo vật lý giáo huấn một trận,sau giờ
học còn kéo cô chạy đến phòng của hắn.
Mỹ Kỳ Danh nói cô không
nên ở khóa vật lý viết bài tập Anh ngữ, trên thực tế là cô giáo vật lý
muốn tạo cơ hội gặp mặt hắn mới đúng, Hứa Lưu Liễm khóe miệng cười giễu
cợt đứng ở phòng làm việc của hắn nhìn cô giáo vật lý hết sức khoe
khoang trước mặt hắn.
Hắn bên cạnh lễ độ theo sát.Cô giáo vật lý
trò chuyện còn cố ý liếc nhìn cô một cái,cô làm bộ như không nhìn thấy
gì tựa vào bên tường chán đến lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Không biết qua bao lâu,một đôi bàn tay to bỗng nhiên duỗi tới lấy điện thoại
di động của cô đi,khiến cho cô đang chơi thất thần sợ hết hồn vội vàng
ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện cô giáo kia không biết bị hắn đuổi lúc nào.