Lúc cô về đến nhà, mẹ của cô Liên Tố đang một mình ở nơi đó rơi lệ, thấy cô trở lại bà ôm cô
khóc nước mắt rơi như mưa, “Tiểu Liễm, nếu như ba con lần này thật sự có chuyện,mẹ sợ mẹ sống không nổi nữa. . . . . .”
“Mẹ!”
Cô
đau lòng và khiếp sợ nhìn mẹ cô,mẹ cô qua nhiều năm như vậy một mình
chống chọi thân thể ốm đau nuôi dưỡng cô còn chưa từng rơi qua một giọt
nước mắt. Bề ngoài của bà thoạt nhìn nhu nhược,thật ra thì nội tâm bền
bỉ như sắt, nhưng vừa đụng đến chuyện cha cô liền rối loạn mất lý trí.
Liên Tố lau nước mắt trên mặt, có chút tự giễu nhướng khóe miệng,
“Tiểu Liễm,mẹ biết mẹ như vậy rất mềm yếu,nhưng đã qua nhiều năm con và ba
con là cột trụ tinh thần của mẹ,bất kỳ hai người có một người gặp bất
trắc gì, đối với mẹ mà nói đều là đả kích trí mạng . . . . . .”
Nói tới đây Liên Tố đau khổ thở dài,
“Nếu như mẹ lúc đầu chẳng phải hèn yếu lùi bước,nếu như mẹ lúc đầu có thể
dũng cảm một chút,vậy kết cục mẹ và cha con cũng sẽ không thế,con cũng
sẽ không lâm vào gia đình tan nát!”
Hứa Lưu Liễm đau khổ ôm lấy
mẹ, “Mẹ,mẹ đừng nói mình như vậy,mẹ vì thành toàn người đàn ông mình yêu nhất mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình ,mẹ ở trong lòng con chính là
người phụ nữ dũng cảm nhất thế giới!”
Liên Tố lần nữa chảy xuống
nước mắt vui mừng , bất kể người ngoài nói bà như thế nào,con gái của
mình có thể hiểu bà mà nói chính là an ủi lớn nhất,bà lau nước mắt khóe
mắt nhìn Hứa Lưu Liễm nói, “Tiểu liễm,con đi đến nhà họ Hứa xem một chút đi,bên kia cả đời đều xem ba con là chủ gia đình,lúc này ba con đã xảy
ra chuyện khẳng định bên đó cũng rất đau khổ!”
Hứa Lưu Liễm thật
ra thì không quá muốn đi,bởi vì vợ lớn Phương Tuệ danh chánh ngôn thuận
đối với mẹ con cô từ trước đến giờ tràn đầy địch ý,nhưng Liên Tố kiên
trì bảo cô đi,Liên Tố cho là bất kể Phương Tuệ ngày thường đối với hai
người như thế nào, Lưu Liễm dù sao cũng là con gái của Hứa Định Biên,cha gặp chuyện không may con gái nên đi đến thăm, đây là hiếu đạo cũng là
lễ nghĩa.
Tòa nhà Hứa gia tọa lạc tại khu biệt thự gần biển,Hứa
Định biên vốn là người liêm kiết vốn không hơn có phòng óc lớn ,nhưng
năm đó bên nhà mẹ đẻ Phương Tuệ cũng là danh môn vọng tộc, vì con gái
nhà mình nên lúc đưa đồ cưới bao gồm vài bất động sản xa hoa như vậy.
Thời điểm Hứa Lưu Liễm đến Hứa gia,Phương Tuệ đang không biết gọi điện thoại cho ai,nhất định là nhờ bạn bè thân thích,nhưng nhìn nét mặt của bà
cũng biết, lúc này người người tránh Hứa gia bọn họ như rắn rết,người
nào sẽ giúp đỡ bọn họ đây?
Không đợi cô nói gì sắc mặt Phương Tuệ bỗng nhiên thoáng cái biến thành xám trắng,điện thoại nắm ở trong tay
cũng từ từ rơi xuống, cả người thoáng cái ngã quỵ xuống, thân thể dao
động mắt thấy sẽ phải té xuống,Hứa Lưu Liễm vội vàng đi đến đỡ lấy bà
ngồi trên ghế salon, “Dì Phương,dì làm sao vậy?”
“Lưu Liễm, Lưu Liễm ——”
Phương Tuệ lần đầu tiên không tỏ sắc mặt với cô,lần đầu tiên hô lên tên cô,cô
gắt gao nắm được áo Hứa Lưu Liễm, đáy mắt thoáng cái đã tuôn ra nước
mắt, tuyệt vọng và đau khổ.
“Mới vừa rồi bọn họ nói ngươi con
tham ô mấy ngàn vạn, hơn nữa sự thật này đã bị phía trên xác nhận, ba
con, ba con ông ấy phải vào tù!Con nói bọn họ xem ba con là người tốt,
ba con cả đời thanh chánh liêm minh,đến cuối cùng lại mắc phải tội tham ô nhận hối lộ,thật là uất ức hèn hạ a!”
“Cái gì?”
Hứa Lưu Liễm cũng khiếp sợ, cha cô là người liêm khiết làm sao có thể tham ô mấy ngàn?
Cô biết trong công việc có nhiều tranh giành,cô cho đây bất quá là đối
phương muốn bôi xấu danh dự cha cô để cha cô không cách nào lên chọn thị trưởng mà thôi, chuyện làm sao nghiêm trọng đến phải vào tù?