Cô biết bọn họ cố ý
hành hạ mình,nếu cô không may sốt cao chết trong này đoán chừng bọn họ
chỉ xin ý kiến phê bình Quách Bảo Tài.
Những người gọi là hỏi
cung,chỉ nhìn cô nói hai câu: Hoặc là cô đáp ứng làm bạn gái Quách
Tử Diệu ,hoặc là chịu tội cố ý đả thương người đưa cô vào ngục, Quách
gia có thể trình giấy chứng minh bệnh viện. Không cần nhiều chỉ cần cô
bị giam vào đây một năm, cũng đủ để làm cho cô thân bại danh liệt.
Cho dù đầu đau như muốn vỡ tung cô chỉ biết mình không thể thua, bởi vì cô
không phải có một mình,cô còn phải chăm sóc người mẹ bị nhiều bệnh.Cô là trụ cột quan trọng trong nhà,nếu như cô cứ như vậy âm thầm chết đi ở
thành phố xa xôi này,mẹ của cô phải làm sao bây giờ?
Trong lúc
tinh thần và thân thể đồng thời đau đớn, ý chí của cô có một tia dao
động,cô nghĩ Quách Tử Diệu là công tử ăn chơi mong rằng đối với cô cũng chỉ là nhất thời chơi đùa,chơi chán sẽ bỏ cô,cho nên cô tính đồng ý
điều kiện đầu tiên của bọn họ: làm bạn gái Quách Tử Diệu . . . . . .
Song ,cô chưa kịp gật đầu đồng ý đã trước mắt tối sầm ngất đi,đợi cô lần
nữa…tỉnh lại, lại được báo tin cô có thể rời đi,cô sốt cao bước chân
cũng nhẹ bỗng,vừa nghe lời này liền xoay người khẩn cấp lảo đảo xông ra
bên ngoài,cô sợ bọn họ sẽ nhanh thay đổi chủ ý.
Cô lảo đảo chạy
phía trước,có nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất ướt
nhẹp,mơ mơ màng màng cô nhìn thấy trong cơn mưa bụi có một bóng người
cao lớn lao đến phía cô,cô cố gắng muốn mở mắt ra nhìn rõ người nọ,
nhưng cả người không có sức lực,một tia ý thức cuối cùng cũng mất,cô ngã xuống trong cánh tay dày rộng.
*
Đêm khuya,mưa vẫn như cũ rơi xuống, hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp gõ cửa sổ, nước mưa quanh co
rơi xuống tấm kiếng thủy tinh khổng lồ chiếu phim ra bóng người đàn ông
cao lớn còn có một gương mặt anh tuấn đôi mắt thâm thúy,hắn tựa hồ đã
tắm rửa qua, mặc trên người áo ngủ tơ tằm màu đen đứng ở nơi đó, một tay đưa vào trong túi áo một tay tùy ý đong đưa chất lỏng trước cửa sổ đứng ở nơi đó suy ngẫm cái gì, con ngươi nhìn thẳng phía trước trong đó có
một tia ảm đạm không dễ dàng phát giác .
“Cộc cộc cộc ——”
Ngoài cửa truyền đến nhẹ nhàng tiếng gõ cửa, hắn không có quay đầu lại chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Đi vào!”
Áo trắng áo đen hoàn toàn bất đồng cô gái giỏi giang cẩn thận dò xét nửa
cái đầu vào, liếc mắt nhìn cô gái nằm trên mặt giường lớn như cũ vẫn
ngủ mê man,cô cố gắng hạ giọng báo cáo .
“Lục tổng, sáng mai hội nghị tỉnh thành . . . . . .”
Bọn họ vốn muốn đáp phi cơ tối hôm nay đi tỉnh thành tham gia thương hội
sáng mai, hắn cũng đang lên phi cơ trước đó nhận được điện thoại bảo vệ
tới, liền hủy bỏ hành trình tại chỗ vội vã đi ô-tô trở lại,phải biết
rằng thương hội đối với Thân Viễn điền sản bọn họ tương đối quan trọng,
cho nên cô mới có thể vào lúc này còn kiên trì đến đây xin chỉ thị.
Người đàn ông như cũ đứng lặng ở phía trước cửa sổ, trầm ngâm hồi lâu sau thấp giọng căn dặn.
“Báo cho tài xế chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lái xe suốt đêm đi qua!”
Cô gái há miệng muốn nói lại thôi hồi lâu,cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.
“Dạ. . . . .”
Từ nơi này đến tỉnh thành,lái xe tốc độ cao toàn bộ hành trình ít nhất
cũng phải bốn năm giờ mới có thể đến, hiện tại cũng đã trễ thế này,bọn
họ đi suốt đêm căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp sẽ
phải lao tới hội trường làm công tác chuẩn bị, những người bọn họ thì
không sao cả, hắn đã liên tục thức đêm nhiều buổi tối làm việc muộn. . . . . .
Lâm San Ni đóng cửa lại lui ra ngoài, thoạt nhìn trong con ngươi lạnh lùng xẹt qua một tia nhàn nhạt tự giễu và cô đơn,cô thật ra thì muốn nói thân thể Lục tổng quan trọng hơn, nhưng cô cũng biết cho
dù cô nói thế nào cũng không đổi được hắn một tia chú ý định đem tất cả
nuốt xuống,bọn họ đã quen hắn hay không nhìn không phải sao?
Đi
theo bên cạnh hắn làm bí thư nhiều năm như vậy,cô làm sao lại không
biết,cô gái nhỏ trên giường bệnh kia rất quan trọng với hắn? Sáu
nămtrước cô bé trẻ tuổi khí thịnh, sáu năm sau chật vật nghèo túng cũng
như thế,trong mắt của hắn thủy chung chỉ có một mình cô, mặc cho năm
tháng tang thương thế sự thay đổi.