Hai người ở trung học đệ nhị quen nhau mấy năm,cơ hồ chẳng bao giờ đỏ mặt cãi nhau,Hứa Lưu Liễm tuy tính tình không tốt lắm nhưng chẳng bao giờ gào thét với Trần Thanh Sở,bây giờ nghĩ lại những năm cô tựa hồ đem tất cả tính tình phát trên người Lục Chu Việt.
Cô từng chanh chua châm chọc quá hắn,ngang ngược vô lý cãi với hắn, có đôi khi lạnh lùng không nhìn hắn,thậm chí hiện tại cô có đôi khi cô chọc hắn tức muốn chết,nhưng hắn vẫn bao dung cô,yêu cô.
Trước kia không cảm thấy có gì, hiện tại nhớ tới đột nhiên cảm giác mắt có chút ươn ướt.Có người nói hạnh phúc nhất là tìm được một người yêu thương mình, mà một nửa khác luôn mê luyến mình không thôi.Cô rất cảm ơn hắn có thể bao dung tất cả tính xấu của cô,để cô chân thật nhận ra lòng mình.
Trần Thanh Sở thấy cô tức giận trong nháy mắt cũng trầm mặc lại, Hứa Lưu Liễm thở dài một hơi làm cho hơi thở bình thường lại hỏa khí tiêu tan sau đó nhàn nhạt mở miệng,
“Em có thể từ chối nửa năm tấn công của hắn,nhưng không có thể từ chối sáu năm tấn công của hắn,em bất quá chỉ khát vọng nhận được ấm áp được người thương yêu,Thanh Sở,em thật xin lỗi đã phụ anh những năm qua”
Trần Thanh Sở tiếp tục trầm mặc,giữa hai người không khí trầm muộn đến làm cô có loại ý nghĩ cứ muốn cúp điện thoại,một lúc sau Trần Thanh Sở âm trầm mở miệng,
“Tiểu Liễm,nếu em biết hắn vì muốn có được em mà dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ,có lẽ em sẽ không nói như vậy?”
“Anh có ý gì”
Hứa Lưu Liễm trong lòng kinh ngạc vội vàng hỏi,nhưng Trần Thanh Sở không nói gì,chỉ âm trầm cười một tiếng sau liền cúp điện thoại,nhưng cô thoáng cái ngã ngồi ở nơi đó,sống lưng lạnh cả lên.
Cô biết hắn vì cô mà ép Trần Thanh Sở bỏ đi,cũng biết hắn vì có được cô mà nhân cô uống rượu say để cô ký vào hợp đồng kết hôn,còn gì nữa? Hắn còn làm gì?
Không! Không!Cô lắc đầu lung tung tự nói với mình,hắn nhất định không làm gì nữa,cô phải tin tưởng hắn,mới vừa rời Trần Thanh Sở nói những lời đó,có lẽ là hắn nhất thời tức giận muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ cho nên mới nói như vậy.
Tự an ủi mình nửa ngày trời,lúc sau cô mới lên giường nằm xuống.
Rạng sáng ngày hôm sau hắn đã tới đón cô,thuận tiện xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng vội tới chỗ Liên Tố,Liên Tố dĩ nhiên cũng không thể thất lễ tặng một đống đồ lớn bảo cô mang tới cho Đổng Vân,khiến cho hai người rất buồn bực.
Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt mới vừa đi một lát,cửa nhà bà lại bị người khác gõ,Liên Tố đang cảm thấy ngực khó chịu ngồi ở ghế sa lon ho khan không dứt, lúc này nghe được tiếng chuông cửa không thể làm gì khác hơn là lấy lại tinh thần đi đến mở cửa,người đứng ngoài cửa làm tim bà cứng lại,tựa hồ có mùi máu tươi chảy ra,bà vội vàng xoay người chạy vào phòng rửa tay.
Hứa Định Biên đi theo bà vào trong,nhìn trong chậu rửa tay bà ho ra một ít máu tươi chói mắt,khuôn mặt tái mét vội đến trước đỡ lấy bà, luôn miệng hỏi,
“Tố Tố,bà làm sao thế?”
Liên Tố lại dùng lực ho vài cái,cho đến cảm giác phổi hô hấp thông thuận mới đứng dậy,bình tĩnh rút ra khăn giấy một bên lau khóe miệng,bà tránh ra không để cho Hứa Định Biên đỡ rũ mắt nhàn nhạt nói,
“Không có chuyện gì,chỉ là bệnh già tái phát mà thôi!”
Hứa Định Biên còn chưa hoàn hồn từ màn kinh khủng kia,vẻ mặt như cũ là sợ hãi xen lẫn đau lòng,ông không nói gì đi đến kéo thân thể gầy yếu của bà đi ra ngoài,
“Đã ho ra máu còn nói không có chuyện gì? Tôi lập tức đưa bà đến bệnh viện!”
Liên Tố đứng tại chỗ không nhúc nhích,một tay bà bị ổng nắm tay còn lại thật chặt bám khung cửa,Hứa Định Biên thấy bà không đi có chút nóng lòng quay đầu lại,bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hứa Định Biên,trong hốc mắt mãnh liệt rơi xuống nhiều giọt nước mắt lớn,bà câu khởi khóe miệng cười nhạt,
“Vô dụng thôi Định Biên,đã đến thời kỳ cuối. . . . . .”
“Bà nói cái gì?”
Hứa Định Biên vẻ mặt trong nháy mắt từ sợ hãi chuyển thành ngạc nhiên sau đó lại là không thể tin,người ông lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Dáng vẻ bà cười rơi lệ khiến cho ông nhớ tới cảnh năm đó bà quyết định rời khỏi ôbf.Bà cũng như vậy vừa rơi nước mắt vừa cười nhìn ông nói,
“Toàn bộ thôn nhà đều tự hào vì anh,anh không thể vì một người phụ nữ mà phụ bọn họ!”
Chẳng qua bà không thể nào biết,cuộc sống không có bà,ông có nhiều tài phú quyền thế cùng địa vị hơn nữa cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
Kể từ năm ấy gặp được cô ở bệnh viện,ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện bà,năm lần bảy lượt yêu cầu gặp mặt ,nhưng bà tránh không chịu gặp,ông biết bà không muốn phá hư gia đình ông,sau đó ông dần dần bình tĩnh trở lại,cảm thấy chỉ cần biết rằng bà mỗi ngày đều sống tốt vậy là đủ rồi,cho dù cả đời không gặp mặt cũng không sao.
Nhưng hôm nay,hôm nay thậm chí ngay cả một tia hy vọng trong lòng ông cũng bị phá hủy,ông hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này,cho nên ông có chút thất khống nắm lấy vai bà lớn tiếng thét,
“Không thể nào! Không thể nào! Tố Tố,bà nhất định đang gạt tôi,có đúng không? Tôi biết bà không muốn thấy tôi,sợ phá hư tình cảm giữa tôi bà Phương Tuệ, nhưng bà không thể dùng cách tàn nhẫn này lừa gạt tôi ——”
Ông hu hu chảy nước mắt xuống,sau đó đưa tay ôm bà vào lòng,ôm thật chặc,ôm thật chặt,đầu tựa vào cổ bà thấp giọng nức nở khóc hu hu.Ông biết bà không phải gạt ông,bởi vì nếu bà có thời gian,hôm nay bà sẽ không mở cửa cho ông vào,bà đích thực đã biết mình không có bao nhiêu thời gian,mới cho phép ông đến gần bà.
Tố Tố!Tố Tố của ông!Ông từng cả ngày lẫn đêm ảo tưởng có một ngày có thể lần nữa ôm bà vào lòng,nhiều năm sau hy vọng này rốt cuộc đã đạt được,nhưng tình cảnh này lại để cho ông đau đến không thiết sống,ông siết chặt thân thể gầy yếu vào lòng thấp giọng nức nở,thượng đế rốt cuộc là chăm sóc ông,hay đang trừng phạt ông?
Liên Tố không nhúc nhích để mặc ông ôm,trong mắt không ngừng rơi nước mắt,bà cho rằng trải qua nhiều năm một mình đợi chờ,lòng của bà đã cứng không ai bằng, nhưng khi thoáng nhìn thấy ông,được ôm vào trong ngực,bà mới biết được,cái gọi kiên cường bất quá chỉ là dối người lừa mình mà thôi.
Hai người ai cũng không nói gì nữa,cũng không có khí lực để nói,hai người ôm nhau khóc thật lâu,bà mới lau nước mắt nhẹ đẩy ông ra,trong mắt tràn đầy thỉnh cầu,
“Không nên nói với tiểu Liễm!”
Hứa Định Biên đau thương ngẩng lên nhìn bà,tựa hồ không phải đồng ý suy nghĩ của bà,nhưng không đợi ông nói gì đã bị bà cắt đứt,
“Ông thấy đó tiểu Liễm cùng Chu Việt tình cảm mới vừa ổn định,hơn nữa lập tức tổ chức hôn lễ,tôi không muốn vào lúc này lại đưa con bé xuống địa ngục, đứa nhỏ này theo em những năm qua sống có mấy ngày tốt,chờ sau khi hôn lễ kết thúc rồi mới nói con bé biết!”
Nói tới đây khóe miệng bà giương cao vẻ mặt nháy mắt có hoảng hốt,
“Tôi nghĩ con bé mặc áo cưới nhất định là rất đẹp,nếu hiện tại nói con bé biết bệnh tình của tôi,con bé nhất định sẽ lùi hôn lễ lại,nói không chừng em sẽ nhìn không thấy hôn lễ của con bé. . . . . .” Bà nhìn thấy hắn khẽ than thở,
“Định Biên,đây là tâm nguyện duy nhất đời này của em!”
Trong mắt bà có đau thương còn có nồng đậm buồn phiền khiến cho lòng Hứa Định Biên đau nhói đồng thời cũng nặng nề gật gật đầu,
“Được! Anh đồng ý với em!”
Hắn vịn bà đi tới ngồi xuống ghế sa lon,vẫn chưa từ bỏ ý định với bệnh tình của bà,ông kéo lấy tay bà qua trong mắt tràn đầy hy vọng,
“Tố Tố,anh đưa em ra nước ngoài trị liệu,bên nước ngoài anh có rất nhiều bạn bè,anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho em,anh không tin trên thế giới không có bác sĩ chữa khỏi bệnh cho em”
Liên Tố nhẹ nhàng rút tay mình về ngồi xuống bên cạnh,rũ mắt xuống che dấu đau đớn trong mắt mở miệng,
“Chu Việt đã tìm bác sĩ tốt nhất thế giới khám cho em rồi,không được,anh cũng đừng phí tâm tư vì em,đây chính là số mạng,em chấp nhận!”
Đúng vậy,bà trừ đón nhận còn có thể làm gì? Thượng đến lần này cho bà,không phải là nỗi đau chia lìa người yêu,mà là mang đến bệnh tật đoạt đi mạng bà,cho dù cô muốn chống chọi cũng không có sức.
“Tố Tố ——”
Hứa Định Biên đau lòng muốn nói tiếp chuyện gì, bà liền vội vàng chuyển đề tài,
“Ông hôm nay đến đây là vị chuyện tiểu Liễm và Chu Việt sao?”
Hứa Định Biên thấy bà không muốn tiếp tục đề tài kia đành phải thôi,
“Đúng! Thật ra thì mấy ngày hôm trước tiểu Liễm có đề cập tới chuyện con bé yêu Lục Chu Việt ,cộng với xem tin tức ngày hôm qua,tôi tính hỏi bà có ý kiến dì không,dù sao con bé cũng là con chúng ta,hôn nhân đại sự của con bé,tôi muốn thương lượng với bà một chút!”
Bà nhàn nhạt mở miệng,
“Tôi còn có ý kiến gì? Chỉ cần con bà có thể hạnh phúc thì bà yên tâm,còn ông có thể bởi vì cha của Chu Việt_ Lục Phương Đình mà ——”
Bà còn chưa nói hết đã bị Hứa Định Biên cắt đứt,
“Tố Tố,anh là loại người chỉ lo lợi ích của mình mà không màn đến hạnh phúc con gái mình sao?”
Ông nhìn bà trong mắt tất cả đều là đau đớn,
“Kể từ khi chúng ta chia lìa,anh thật không muốn chia rẽ hai người yêu nhau,cho nên bất kể tôi cùng Lục Phương Đình Chi có bao nhiêu ân oán,chỉ cần tiểu Liễm cảm thấy Lục Chu Việt là người đáng giá gửi gắm cả đời,anh liền đồng ý hôn sự này!”