Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 199: Chương 199: Cuộc sống mới tinh




Thật lâu trước đó hắn đã để luật sư gửi hiệp nghị ly hôn cho cô,với lại khoảng thời gian qua công ty hắn về vấn đề kinh tế đã từ từ thoát khỏi lệ thuộc vào gia tộc Katherine,mặc dù vừa bắt đầu Trần thị có thể gặp chút khó khăn nhưng hắn tin tưởng chỉ cần hắn cố gắng kinh doanh Trần thị nhất định có thể từ từ phát triển.

Nhưng Anna Katherine vẫn không đồng ý ly hôn,vừa bắt đầu cô cố chấp không chịu chữ ký,bây giờ mỗi ngày đều gọi điện thoại đến khóc, ngay cả Edern Katherine từ trước đến giờ mặc kệ bọn họ cũng tự mình gọi điện thoại cho cha mẹ của hắn,mà sau khi khuyên không có hiệu quả mẹ hắn trong cơn tức giận bệnh tim phát tác vào bệnh viện.

Tối nay hắn vốn bởi vì thấy Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần ở chung một chỗ tâm trạng phiền não,hôm nay cô ta lại đến vừa khóc vừa ầm ĩ hắn trực tiếp rống vào đầu điện thoại.

“Anna Katherine,ban đầu cô không phải nói tôi có thể nói ly hôn bất cứ lúc nào à nhưng cô hiện tại không chịu là có ý gì? Tôi cuối cùng thanh minh một lần nữa,cô không muốn ly hôn cũng phải ly hôn!”

Anna Katherine khóc càng thêm lớn tiếng,

“Em nói với điều kiện anh tìm được mối tình đầu nhưng cô ấy vẫn còn yêu anh,em sẽ buông tay thành toàn các người! Nhưng hiện tại cô ấy không yêu anh,không yêu anh,anh chỉ có thể là của em——!”

Nói xong lời cuối cùng,từ trước đến giờ biết điều không tức giận Anna Katherine cơ hồ gào thét nói ra,sau đó cô không chờ Trần Thanh Sở phản ứng liền cúp điện thoại,có lẽ cô không nên đợi thêm nữa ngồi chờ chết ở nơi đây,cô cũng nên tìm cách duy trì hôn nhân mỏng manh không có trụ cột tình yêu.

……….

Ngày đó sáng sớm Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần vừa tới công ty đã bị ông chủ gọi cả hai cùng vào trong phòng làm việc,sau đó cười híp mắt đưa cho bọn họ mỗi người một tờ thư mời thiếp vàng,hai người mở ra vừa nhìn vẻ mặt đều không giống nhau,Phương Đông Thần có chút vui mừng,Hứa Lưu Liễm hơi nhíu mày.

Đây chính là thư mời buổi lễ trao giải bọn họ đoạt được giải thưởng lớn thiết kế,suy nghĩ của cô thoáng cái trở về hình ảnh triền miên kia,là thời điểm cô lần đầu đến nhà hắn,hắn kéo cô một đường vào trong phòng hắn ngậm môi cô hung hăng hôn sau đó lại cùng cô nói chuyện tuần trăng mật.

Buổi lễ trao giải cử hành ở Paris,hắn nói thừa dịp đi tham gia giải trao lễ cùng cô đi hưởng tuần trăng mật,hắn lúc ấy thậm chí còn ghen nói người đàn ông bên cạnh cô nhất định là hắn,cô lúc ấy còn hờn giỗi nói phải đi tuần trăng mật chẳng lẽ cô bỏ lại một mình hắn sao?

Những chuyện ngọt ngào từng chút từng chút thoáng cái giống như thủy triều tuôn ra trong đầu cô,cô muốn ngăn cản nhưng không ngăn cản được,suy nghĩ không tự chủ nhớ lạnh những hình ảnh đã qua,nhân tiện làm cô suy tất cả chuyện khi sống chung với hắn.

Chẳng qua ban đầu ngọt ngào hôm nay thì chua xót.

“Hai người các ngươi hợp tác vẽ bản thảo thiết kế không phải đoạt giải vô địch ư,đấy là thư mời người ta gửi đến,tất cả chi phí đi sẽ do công ty bao hết,hai người các ngươi cứ yên tâm đi,phải giúp công ty chúng ta nổi tiếng, ai nha,đây thật là cơ hội tốt với Trung Hòa chúng ta!”

Ông chủ bọn họ còn đang kích động về chuyện này,Hứa Lưu Liễm thì không có tâm trạng nghe tiếp,liền nắm thư mời xoay người chạy ra ngoài.

“Ơ ơ, tiểu Hứa!”

Ông chủ bọn họ vừa nhìn cô bỏ chạy liền hô một tiếng,Phương Đông Thần tựa hồ hiểu xảy ra chuyện gì cất thư mời lễ phép nói với ông chủ.

“Tôi ra ngoài xem cô ấy một chút!”

Trên sân thượng tầng cao nhất Hứa Lưu Liễm ngưỡng mặt lên để cho gió lạnh liên phật vào trong đầu mình,cố gắng dùng phương thức như thế để mình khôi phục tĩnh táo,cô xảy ra chuyện gì,tại sao chỉ nhớ lại đã làm cô muốn khóc?

Khi Phương Đông Thần đuổi theo tới tâm trạng cô đã khôi phục lại,cô quay đầu sang chỗ khác lau đi giọt nước mắt cuối cùng khóe mắt sau đó cúi đầu nhìn thư mời trong tay cúi đầu nói với Phương Đông Thần.

“Em có thể lựa chọn không đi không?”

“Lưu Liễm,em phải biết rằng đây là cơ hội duy nhất để em nổi tiếng khắp thế giới,tuy nói năng lực của em ngày thường tất cả mọi người đều biết nhưng sau chuyến đi này sẽ làm bọn họ tâm phục khẩu phục!”

Phương Đông Thần ôn hòa khuyên cô.

Lúc trước cô muốn mời hắn cùng đi tham gia lễ trao giải hắn cự tuyệt, bởi vì biết Lục Chu Việt nhất định sẽ đi với cô,còn hắn không có dũng khí đối mặt cô hạnh phúc ngọt ngào,tất cả chúc phúc bất quá chỉ ở trong lòng chúc phúc mà thôi,tận mắt nhìn thấy hình ảnh đó chói mắt cỡ nào.

Hôm nay người đàn ông một mực sau lưng yên lặng quan tâm để cô dựa vào đã không còn tồn tại, như vậy hắn đồng ý đi với cô,nhìn cô đứng trên bục thiết kế cao nhất để cảm nhận ánh sáng lấp lánh từ người cô tản ra.

“Tôi không muốn đi. . . . . .”

Cô vừa nói giọng đã nghẹn ngào,luôn khống chế hình ảnh giờ trào ra.

“Là bởi vì. . . . . . Đang nhớ hắn sao?”

Hắn nghiêng đầu nhìn cô thủy chung cúi đầu thử thăm dò hỏi,cô trầm mặc không nói.

Hắn đưa tay vào túi quần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt,trong lòng đấu tranh tư tưởng thật lâu mới nói ra lời muốn nói

“Lưu Liễm,anh không biết giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì,không biết là em tổn thương hay hắn tổn thương mà hai người đi đến bước đường ly hôn nhưng anh cảm thấy trong lòng em còn yêu hắn?”

Muốn tác hợp mình cô gái mình yêu cùng tình địch của mình ở chung một chỗ là một chuyện không dễ dàng,cho nên hắn trước khi nói đấu tranh tư tưởng thật lâu. Thật ra hắn hiện tại hoàn toàn có thể lợi dụng chức vụ,lợi dụng ưu thế được ở bên cạnh cô triển khai theo đuổi,nhưng hắn không có bởi vì hắn nhìn ra được trong lòng cô không có hắn cũng không có Trần Thanh Sở.

Bởi vì người kia ra nước ngoài,bởi vì hai người đã ly hôn cho nên hắn không có nhắc đến người kia với cô, cho nên cũng nhìn không thấy phản ứng của cô, nhưng hôm nay nhìn cô như vậyhắn nghĩ người trong lòng cô vẫn là Lục Chu Việt.

Cô yêu hắn? Hứa Lưu Liễm thoáng cái ngẩng đầu nhìn Phương Đông Thần,trong mắt xẹt qua một tia lúng túng

“Anh nói bậy gì vậy hả?”

Cô làm sao có thể còn yêu của hắn? Cô rõ ràng hận hắn ! Hận hắn không chừa thủ đoạn nào đoạt lấy cô,hận hắn sau khi ly hôn một lần lại một lần dùng ngôn ngữ ác độc công kích cô,làm cho cô mỗi lần nhớ luôn đau đến không muốn sống.

Cô không giải thích nguyên nhân bọn họ chia tay với Phương Đông Thần,cô cảm thấy rất loạn,có thể là hắn trước tổn thương cô,còn cô sau tổn thương hắn. Cũng có thể có thể là trước cô làm hắn đau,sau hắn làm cô đau,tóm lại bọn họ đi tới bước này đã không cách nào vãn hồi.

Thật ra Phương Đông Thần không biết cô sỡ chuyện gì,thật ra bản vẽ thiết kế cô và Phương Đông Thần là hắn gửi đi cho nên hắn nhất định sẽ tham gia buổi lễ trao giải kia,cô sợ chính là lỡ như gặp phải hắn,hắn lại giống như trước nhiều lần nhục nhã cô,nếu hắn nói như vậy nữa cô sẽ không chịu nổi.

“Đi đi!”

Phương Đông Thần thấy cô không chịu thừa nhận tình cảm của mình cũng không ép cô nữa,dù sao lúc này ép cô thừa nhận chuyện này quả thật không sáng suốt, nên hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai thon dài xoay người rời đi,giọng hắn trầm thấp dịu dàng theo gió nhẹ truyền vào trong tai cô

“Mặc kệ yêu hay hận,mơ ước luôn không thể thiếu,quan trọng là phải sống thật tốt!”

Có một người yêu là tổn thương người đó,có một số yêu là bảo vệ người đó,khác nhau là :Bạn có phải hay không nhất định có được cô.Hơn nữa khi bạn đã yêu người không nên yêu,muốn phá lệ hỏi vấn đề thật khó.Người không nên yêu chỉ cho bạn tình yêu.Người yêu bạn sẽ đưa cho bạn toàn bộ thế giới.

Mà cô đối với hắn chính là người không nên yêu,hắn đương nhiên biết.

Hứa Lưu Liễm thoáng cái chết đứng nhìn thư mời,đúng vậy,Phương Đông Thần nói rất đúng,mơ ước luôn không thể thiếu quan trọng là phải sống thật tốt. Bất kể phải bị hắn nhục nhã,bất kể bị hắn lạnh lùng vô tình tổn thương,cô đều lựa chọn phải đi!

Quyết định xong hai người lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị,ông chủ bọn họ hào phóng bao hết tất cả chi phí,từ vé máy bay đến khách sạn còn có lễ phục,như vậy làm cho Hứa Lưu Liễm thở phào nhẹ nhõm,nếu không sẽ tốn một khoảng tiền lớn.

Hạ Vi Lương vừa nghe cô phải đi Paris,ghen tỵ với hâm mộ hận muốn chết,cả đêm gửi cho một trang dài,đồ trang điểm,nước hoa,vân vân,phàm là nước Pháp có thứ gì có thể mua được cô ấy đều gi vào,rất nhiều cái cô chưa nghe qua với lại ngày thường cô cũng không nghiên cứu những thứ này,cho nên bị tức thiếu chút nữa hộc máu.

Cuối cùng Hạ Vi Lương hết sức không tình nguyện xóa hơn phân nửa,vừa xóa hơn phân nửa,cô mới đồng ý,cô nói đi lần này là công việc chứ không phải đi du lịch,với lại lịch xếp đặt dày cả xấp,cô thật không biết mình có thời gian mua những thứ này không.

Paris quả nhiên không hổ danh là thành phố lãng mạng,nơi đầy dẫy mùi vị tình yêu và nghệ thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.