Về chuyện Trần Thanh Sở cùng Trần thị cô cũng có nghe thấy nhưng cô không có quá nhiều khổ sở hoặc đồng tình,cô thậm chí còn cho rằng Trần Thanh Sở sở dĩ có ngày hôm nay là hắn tự tìm.
Dĩ nhiên cô cũng không biết chuyện này do Lục Chu Việt ở phía sau bày ra,cô chẳng qua cảm thấy nếu như không phải Trần Thanh Sở lúc trước làm nhiều chuyện hèn hạ,ông trời cũng sẽ không trừng phạt hắn.Cô thủy chung tin tưởng người đang làm thì trời đang nhìn.Bản thân mình tự cho làm vô cùng hoàn mỹ nhưng cuối cùng chạy không khỏi ông trời trừng phạt.
Ngày đó sáng sớm,cô dọn xong điểm tâm vẫn thấy hắn đang chui đầu đọc báo,gõ cái bàn bên cạnh hắn.
“Ơ ơ,Lục đại tổng tài,nên ăn điểm tâm thôi,ngài chức cao không thể không chuyên nghiệp nha!”
Hắn để xuống báo xuống nhìn cô.
“Trần thị phá sản!”
“Sao!”
Cô không còn để ý,cầm lấy chiếc đũa lại bắt đầu ăn cơm,lông máy hắn nhướng lên cao nhích lại gần người cô mắt mang nét cười hỏi.
“Em sẽ phản ứng ra sao?”
“Em đây phản ứng gì?”
Hứa Lưu Liễm nhớ tới đêm hôm trước hắn nghiền ép cô,không khỏi nhích sang bên cạnh sau đó tức giận đáp trả hắn,trong mắt Lục Chu Việt nụ cười càng đậm.
“Anh nghĩ em sẽ có chút khổ sở !”
Nhìn tin tức Trần Thanh Sở phá sản tâm trạng hắn thật sự rất tốt,quan trọng nhất là Trần thị sụp đỗ hắn lập tức có thể biết đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì,trực giác nói cho hắn biết tin tức sẽ làm cho hắn vui mừng,cho nên không nhịn được trêu chọc cô,quả nhiên thấy cô tức giận trừng hắn.
“Lục Chu Việt,anh rốt cuộc muốn như thế nào,em để ý anh sẽ nói em nhớ mãi không quên,em không thèm để ý,anh lại trêu trọc em!”
Lục Chu Việt che dấu nụ cười đưa tay nắm cô,trước đó hắn khát vọng có một ngày như vậy cùng cô yên tĩnh đối diện,dễ dàng nói đùa,hưởng thụ vui vẽ mỗi buổi sáng,nếu nói yêu chính là làm tất cả kích tình,khi xúc động qua đi hắn vẫn thích cô.Hắn đối với cô chính là như thế.
Cô mặc dù trên mặt còn có chút tức giận,nhưng không có tránh ra tay hắn,chỉ có chút không hiểu nhìn hắn đột nhiên dịu dàng,hắn cười cười nhẹ nhàng mở miệng,
“Hôm nay xin nghỉ không đi làm,một lát đưa em đến một nơi!”
Trần thị phá sản,hắn cũng nên liên lạc tiểu thư Katherina,nhắc nhở cô thực hiện giao hẹn giữa bọn họ.Cô thoáng cái không giải thích được.
“Tại sao? Muốn đi đâu?”
“Đi rồi em sẽ biết,anh dám cam đoan là chuyện tốt!”
Mặc dù hắn không biết Anna Katherine sắp nói cho hắn biết chuyện gì,nhưng trực giác nói cho hắn biết sẽ không quá tệ,dù sao tệ nhất hắn cũng đã đón nhận còn có chuyện gì hắn không thể nhẫn nhịn đây,đều nói trực giác của nữ nhân rất đúng,tại sao không có ai nghiên cứu để chứng minh trực giác nam nhân có phải cũng rất đúng hay không.
“Được,em đây gọi điện thoại cho Phương Đông Thần xin nghỉ!”
Hứa Lưu Liễm đứng dậy đi gọi điện thoại xin phép,mặc dù lúc trước Phương Đông Thần xảy ra chuyện như vậy,nhưng sau lại chứng minh hắn bị hãm hại, cho nên ông chủ bọn họ vẫn để cho hắn làm quản lý bộ phận thiết kế.
Cô nói chuyện điện thoại xong trở về ngồi xuống vừa muốn tiếp tục ăn,bỗng nhiên buông đũa xuống,Lục Chu Việt không hiểu nhìn cô.
“Tại sao không ăn rồi?”
Cô nhìn món cháo thơm lừng trước mặt còn có điểm tâm nhỏ nhỏ,cố gắng nén vẻ thèm ăn trong lòng,thản nhiên nói.
“Giảm —— mập ——!”
Sau đó liền đứng dậy vội vã chạy lên lầu,nếu không vội vàng rời khỏi bàn cơm cô sợ mình khống chế không được tiếp tục ăn no.
Không được không được!Cô dù sao cũng là bạn Hạ Vi Lương,đến lúc đó tham gia hôn lễ của cô ấy,trường hợp long trọng vậy cô dù sao cũng phải có một vóc người thon thả,nếu mập như ỉn con thật làm Hạ Vi Lương mất mặt.
Lục Chu Việt nhìn bóng lưng của cô không khỏi buồn cười,cô gầy đến nổi gió thổi qua là có thể bị quét đi còn giảm cân? Giữ vóc người để hắn vui sao? Hắn không quan tâm cô mập gầy,cô ngày ngày giảm mập làm gì? Tất cả đều do Hạ Vi Lương mà ra,không có chuyện gì giảm mập cái gì,làm cô cũng giảm theo.
Hắn nhàn nhã dùng hết bữa ăn sáng sau liền cầm điện thoại di động vội gọi điện cho Anna Katherine,Anna Katherine dĩ nhiên hiểu hắn gọi có ý gì,trực tiếp nói.
“Lục tổng,ngài chọn địa điểm đi?”
“Vậy thì 10 giờ đồng hồ,trung tâm thương vụ Hải Tuyền!”
Hắn vừa nói bắt tay vào làm vừa gõ nhẹ tay lên mặt bàn trơn bóng,Anna Katherine đáp ứng vô cùng vui vẻ.
“Được!Bất quá ngài có thể hẹn chồng tôi,còn cả Ôn Phó Doanh nữa,tôi ra mặt hẹn không dễ chút nào!”
“Sao?”
Lời của cô khiến Lục Chu Việt nguy hiểm nheo lại mắt,chẳng lẽ chuyện đêm đó liên quan đến Ôn Phó Doanh? Giọng chìm xuống.
“Được,tôi sẽ gọi bọn họ đến!”
“Vậy thì tốt!”
Anna Katherine thủy chung rất bình tĩnh,sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Hắn đi lên lầu thay quần áo nhưng thấy cô ở trong phòng thay quần áo cầm lấy mấy bộ áo ở trên người khoa tay múa chân tới khoa tay múa chân lui,Hứa Lưu Liễm từ khi lên lầu đã bị mấy bộ quần áo hành hạ,đổi vài cái cũng thấy không hài lòng,không biết tại sao cô cảm giác mình mập mặc áo gì cũng rất khó coi.
Vừa nhìn thấy hắn đi vào,cô nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn tố khổ cho hắn nghe.
“Ai nha,quần áo của em mặc đều khó chịu,trên người có thêm chút thịt em cảm thấy mặc gì cũng rất khó coi!”
Đều do hắn,không có chuyện gì nấu cơm ăn ngon như vậy làm gì,hại cô bị nuôi cho béo.
Lục Chu Việt nhịn cười đi tới đưa tay ôm cô,cẩn thận nhìn cô,thật ra cô căn bản không có mập bao nhiêu,chẳng qua bởi vì cô trước kia quá gầy,cô quen như vậy cho nên bây giờ cảm thấy không tốt,thật ra theo hắn thấy dáng cô hiện tại vừa vặn.
Hứa Lưu Liễm bị hắn nhìn chăm chú có chút lúng túng,vội vàng đẩy hắn.
“Anh cũng thay quần áo đi,không phải nói muốn ra ngoài sao?”
Lục Chu Việt ôm cô không buông,khoảng cách tương đối gần,hắn có thể thấy rõ từng biểu cảm trên mặt cô,mái tóc dài được cô vén qua một bên,cổ áo tròn trên người lộ ra mảng lớn da thịt trằng nõn,hắn kìm không được cúi đầu hôn lên mảng bóng loáng kia,cô khẽ run ưm một tiếng,làm bụng dưới hắn kéo căng,đẩy cô về phía tủ treo quần áo bắt đầu hôn sâu.
Từ cổ trắng nõn hôn đến xương quai xanh,sau đó lại là đôi môi đỏ mọng hé mở làm cô thở gấp liên tục,bàn tay to của hắn càng không có hảo ý thăm dò vào dưới mặt quần áo mập mờ xoa nắn vật rất tròn của cô,sau đó trong miệng nói ra lời làm cho người ta đỏ mặt tim đập.
“Mập thêm một chút rất tốt,để anh xem có phải mập chỗ nào cũng mập!”
Hắn vừa nói vào đề vừa cởi nút thắt áo lót,bàn tay nóng bỏng nâng ngực cô lên làm như muốn đo lớn nhỏ,Hứa Lưu Liễm trong nháy mắt trên mặt đầy máu.
“A a a a a,Lục Chu Việt,anh chết đi ——”
Tiếng hô còn chưa nói hết đã bị hắn hôn lên môi,cô chỉ có thể xấu hổ và giận dữ mở to mắt trừng hắn,tay hắn không chút kiêng kỵ tàn sát bừa bãi xoa, nắm,biến đổi thành đủ loại hành hạ cô,cho đến cô mềm mại như muốn hóa thành nước mở miệng cầu xin tha thứ hắn mới hơi chút buông lỏng.
Chính hắn cũng không tốt hơn bao,thanh âm cũng đã bắt đầu bị lây hơi thở ham muốn,bàn tay to lưu luyến trước ngực cô.
“Anh phát hiện. . . . . . Nơi này quả thật đẫy đà không ít,đây không phải là công lao anh mỗi ngày xoa bóp cho em sao? Em nên trọng thưởng cho anh mới phải?”
Hắn nói không biết xấu hổ, Hứa Lưu Liễm hận không được ngất đi.
“Anh nói nhảm! Em bởi vì mập nên mới lớn,chẳng lẽ anh không biết mỗi khi mập lên chỗ nào cũng mập sao?”
Kết quả hắn nói càng thêm hợp tình hợp lý.
“Đó chính là công lao anh nấu ăn ngon!”
Cô im lặng,tức hừ hừ hỏi.
“Anh muốn như thế nào?”
“Em đơn giản tưởng thưởng anh một chút là được?”
Hắn nói vô cùng vô hại,cô bất tri bất giác nói theo ý hắn.
“Làm sao tưởng thưởng?”
Hắn cười đến gần nói nhỏ mấy câu bên tai cô,mặt Hứa Lưu Liễm trực tiếp đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn tức giận cự tuyệt.
“Em không làm!”
Hắn nói tưởng thưởng,dĩ nhiên bảo cô buổi tối phải thực hiện nghĩa vụ phục vụ hắn,nói gì hắn muốn hưởng thụ một lần cô làm? Cô thật muốn một cước đạp hắn xuống dưới lầu.
Lục Chu Việt nhìn bộ dạng cô tức giận mà hai gò má ửng hồng ,nhẹ nhàng ôm cô nói.
“Lưu Liễm,chúng ta không phải nên đi đăng ký lại sao?”
Cô cúi đầu cắn môi không có nói gì,đúng vậy,cho dù bọn họ hiện tại yêu nhau nhưng quan hệ cũng không hợp pháp,Lục Chu Việt suy nghĩ một chút nói.
“Nếu không làm cùng Hạ Vi Lương,anh cho em thêm một hôn lễ?”
Cô vội vàng lắc đầu.
“Không cần,hôn lễ Vi Lương là chuyện lớn cả đời cô ấy,bất kể hôn nhân của bọn họ ra sao,em cũng muốn tự mình đi tham gia! Hơn nữa, hôn lễ anh đã cho em, là em. . . . . .”
Cô nói tới chỗ này trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bã.
“Là em không biết quý trọng nhưng cũng từng có đầy đủ,em rất thỏa mãn!”
Trận hôn lễ kia đủ để cô khắc vào lòng,cả đời chỉ cần lần đó đã đủ,bất kể tâm trạng lúc đó là sao,chỉ cần bây giờ cúi đầu nghĩ lại,đã cảm thấy ngọt ngào xen lẫn khổ sở cũng đã đầy đủ.