Cô hay quen gọi hắn
là Lục lão sư,cô rất không quen gọi tên hắn hoặc bất kỳ lời gọi thân mật nào,cô cố chấp cho rằng cô vẫn gọi hắn là Lục lão sư,thì giữ bọn họ vẫn đơn giản quan hệ thầy trò,chứ không phải quan hệ chồng vợ.
Người vốn nằm trên giường bỗng dưng mở mắt ra, đáy mắt u ám làm cho lòng cô
hoảng sợ,còn chưa kịp phản ứng hắn đã bực tức đứng dậy vung tay lên lật
đổ chén canh trong tay cô thanh âm thê lương vang lên,
“Tránh ra!”
Cô còn ngẩn người nhìn mảnh sứ vỡ vụn đầy đất,hắn đã từ trên giường đứng lên giơ tay lên nắm được người cô ép cô nhìn thẳng hắn,
“Hứa Lưu Liễm,em không cần anh giả mù sa mưa,anh cũng vậy không cần em giả mù sa mưa!”
“Anh không cần em đồng tình,thương xót, không cần quan tâm anh !”
Lục Chu Việt dùng sức nắm cô cũng mặc kệ cô đau đớn hay không, con ngươi đỏ tươi tàn ác,
“Hoặc trong lòng em chân chính quan tâm anh, hoặc em đừng diễn trò trước mặt anh!”
Mới vừa phun ra một tràng để cho dạ dày hắn dễ chịu một chút, nhưng buồn
phiền trong lòng càng thêm nặng nề,hắn nhắm mắt lại liền nhớ lại hình
ảnh tối nay ở phòng ăn cô và Bành Duy Triết trai tài gái sắc đứng chung
một chỗ,liền nhớ lại cô ngay cả thấy hắn uống rượu say cũng không dìu,
liền nhớ lại cô vừa rồi lớn tiếng bảo quản gia không được gọi cô như
vậy, liền nhớ lại cô không chịu đút hắn uống canh,cũng không biết cảm
giác say haythương tâm quá độ,tóm lại hắn lần đầu tiên lần đầu tiên phát cáu trước mặt cô.
Hứa Lưu Liễm bị hắn nắm đến đau, đau đến mắt
ngấn nước,bất quá cô vẫn cắn môi thật chặc không để cho nước mắt rơi
xuống,cô giương mắt nhìn hắn đang nổi giận hắn cười lên,
“Lục
lão sư,nếu thầy biết em giả mù sa mưa,diễn trò, nếu chính thầy cũng nhìn không được ,như vậy xin ngài bỏ qua cho em, có được hay không?”
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, buông tay cô ra chỉ vào cửa giận không kềm được rống,
“Đi! Đi cho tôi! Tần tỷ,nhanh đưa cô ta đi!”
“Lục tiên sinh, này. . . . . .”
Đổi lại Tần tỷ có chút khó xử đứng ở nơi đó, nước mắt Hứa Lưu Liễm đúng là
rơi xuống,không biết bởi vì bị hắn nắm đau,hay là bị lời lạnh lùng ác
độc của hắn làm bị thương,cô giơ tay lên lau nước mắt cất bước chạy ra
ngoài cửa,nhưng phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng Rầm, sau đó
người phụ nữ kia hoảng sợ la lên,
“Lục tiên sinh? Lục tiên sinh ngài làm sao?”
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt ngã nhào trên đất ,hai tay ôm chặt bụng gương mặt thống khổ nhăn thành một
đoàn,trên trán rỉ ra mồ hôi to như hạt đậu,cô cũng có chút sợ hãi tạm
thời quên hắn vừa rồi hung dữ đuổi cô đi,vội vàng chạy tới ngồi chồm hổm xuống hỏi hắn,
“Anh,anh làm sao?”
Dạ dày Lục Chu Việt
đang quặn đau khó khăn mở mắt ra nhìn người trước mặt,rõ ràng chính hắn
đuổi cô đi,nhưng khi nhìn cô thật xoay người rời đi, hắn lại giận đến
muốn chết.Đó chỉ là lời nói nhảm,hắn làm sao đuổi cô đi chứ? Nhưng cô
hết lần này tới lần khác chết tiệt định bỏ đi.
Bây giờ thấy cô xoay người trở lại, hắn đưa tay bắt được tay cô nắm chặc không buông,
“Đừng!”
Cô lần này không có né khỏi hắn,
“Anh đừng nói gì nữa,mau gọi điện thoại gọi xe cứu thương!”