Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 112: Chương 112: Em yêu hắn không?




Cô còn chưa đi mấy bước,giọng nói chát chát của Trần Thanh Sở liền từ phía sau truyền đến,

“Tiểu Liễm,em ở lại với anh có phải không?”

Cô ngừng lại bước chân nhưng không quay đầu lại,

“Anh chịu phối hợp để bác sĩ chữa trị sao!”

Sau đó xoay người đi ra ngoài,Trần Thanh Sở kinh ngạc ngó chừng bóng lưng của cô,khuôn mặt có chút tái nhợt xẹt qua một tia vui sướng cùng đau đớn trộn lẫn phức tạp.

Hắn vui sướng vì cô nói hắn chịu để bác sĩ chữa trị đại biểu cô sẽ ở lại,nhưng hắn lại từ mặt nghiêng nhìn xuống của cô cảm giác ra cô ở lại không phải là thật lòng mà bởi vì hắn uy hiếp.

Trong lòng cô đã từ từ không có hắn.Căn nguyên sự thật làm hắn đau đớn,hắn vẫn cho rằng lợi thế lớn nhất để hắn thắng người đàn ông kia chính là tình cảm cô dành cho hắn,nhưng hôm nay ngay cả cái này cũng không có,hắn nên làm gì bây giờ? Nghĩ tới đây tổn thương trong mắt hắn nháy mắt hóa thành mãnh liệt hận thù.

Hứa Lưu Liễm đón xe đi đến trung học đệ nhị cấp bọn họ từng học,trước cửa trường học có một cửa tiệm bán cháo trước sau như một làm ăn phát đạt,lúc này chính là sáng sớm,nhóm lớn học sinh tràn vào trong tiệm ăn điểm tâm,cô đứng trước cửa nhìn người đến người đi không khỏi nhớ lại lúc cô còn học ở đây.

Khi đó bọn họ học ngoại trú,sáng sớm thường xuyên hẹn tại cửa tiệm đó ăn điểm tâm,khoảng thời gian cô ăn mặc tiết kiệm,hắn luôn luôn đến sớm so với cô,quan tâm lấy lòng cô sau đó buộc cô ăn.

Cuộc sống khi đó tinh khiết tốt đẹp cỡ nào,hắn yêu cô,cô cũng yêu hắn đơn giản chân thành tha thiết. Nếu như không phải người kia bỗng nhiên xuất hiện, không phải người đó cố chấp can dự. . . . . .

Cô nghĩ tới đây ngực không khỏi đau nhói,vội vàng hoàn hồn không còn dũng khí tiếp tục suy nghĩ,từ khi gả cho hắn mỗi lần đi qua cô không dám quay đầu lại,vì cô sợ chỉ cần quay đầu lại nhìn sang hình ảnh trước mặt không phải là.

Vội vàng đi vào trong cửa tiệm mua cháo và bánh nướng không vừng Trần Thanh Sở nói ,song một khắc cũng không dám dừng lại nhanh chóng vọt ra,chỉ cần ở đây một giây đối với cô mà nói chính là đau khổ. Thời điểm đứng bên đường chờ đón xe chuẩn bị trở về bệnh viện,đột nhiên có một chiếc thể thao màu xanh ngọc huyênh hoang két một tiếng ngừng lại trước mặt cô.

“Hứa Lưu Liễm?”

Một giọng nam dễ nghe vang lên,cô từ trong thất thần hoàn hồn vừa nhìn qua không khỏi có chút kinh ngạc,

“Trác hiệu đổng?”

Làm hiệu đổng trung học đệ nhị cấp cô học,cô dĩ nhiên không thể không nhận ra, mà quan trọng là … Hắn là an hem thật tốt của cái người ở thành phố N.

Trác Thính Phong đem xe dừng ở ven đường,con ngươi dưới kính râm xẹt qua một tia sáng giảo hoạt,

“Muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi!”

Trần Thanh Sở nghĩ thế nào làm sao giấu được bọn họ? Lục lão đại quả nhiên anh minh đoán được hắn muốn nhớ lại chỗ nào,nếu không hắn cần gì sáng sớm cố ý làm bộ như vừa đi ngang đây,quả thật bắt được nha đầu này.

Hắn vừa nói vào đề vừa nghiêng người mở ra cửa xe vị trí tay lái phụ,Hứa Lưu Liễm vội vàng khoát tay,

“Không cần làm phiền anh tự tôi về cũng được,à không phải sắp đến giờ vào lớp sao,anh nhanh đi vào đi!”

Hứa Lưu Liễm không có quên trường học này là của nhà hắn,cho nên cố ý muốn dùng cớ này đuổi hắn đi,không biết tại sao cô thấy không được tự nhiên khi bị anh em tốt của hắn thấy cô mua bữa ăn sáng cho người khác.

Thế nhưng Trác Thính Phong không thuận theo,

“Bọn họ đi học là chuyện của bọn họ không quan hệ đến tôi,cô cũng không phải không biết tôi không có dạy khóa,mau lên đây tôi đưa cô đi!”

Hứa Lưu Liễm mắt thấy từ chối không được lắm đành phải kiên trì lên xe,nhưng ngồi sao cũng cảm thấy khó,lúc trước Lục Chu Việt chưa có xuất hiện, Trác Thính Phong đối với chuyện cô và Trần Thanh Sở đều mở một con mắt nhắm một con mắt ,sau khi hắn xuất hiện thì người này luôn cố gắng phản đối tình yêu của bọn họ, nói gì cấm yêu sớm và vân vân,còn nghĩ phái người giám sát bọn họ.

Trác Thính Phong vừa lái xe vừa quay đầu lại có chút kinh ngạc hỏi cô,

“Lục lão đại không phải đã sớm trở về thành phố N sao,tại sao cô không cùng anh ta trở về?”

Hắn không hỏi thì thôi vừa hỏi Hứa Lưu Liễm cảm thấy khó chịu,mở mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ,

“Tôi còn có chút việc. . . . . .”

“Ờ ờ!”

Trác Thính Phong làm như có thật gật đầu,nhưng ngay sau đó cười nói,

“Lục lão đại thật đúng yên tâm quá rồi,dám để một cô vợ như hoa như ngọc ở chỗ này mà không sợ bị người ta đoạt đi!”

Lời của Trác Thính Phong nghe giống như đang trêu đùa,nhưng nghe vào trong tai Hứa Lưu Liễm thì vô cùng chói tai,cô trầm mặc lại không nói lời nào,Trác Thính Phong thấy cô như vậy khóe miệng câu khởi một tia đắc ý cười cười không còn tiếp tục làm khó cô.

Có mấy lời nói đến đó dừng lại là đủ. Hắn tin người thông minh như cô không lý nào không hiểu ý hắn.

Từ trường học của bọn họ đi đến bệnh viện cách một đoạn đường, trong xe Trác Thính Phong không biết mở nhạc giao hưởng tao nhã gì nghe đến Hứa Lưu Liễm buồn ngủ, Cô vì bữa trước một đêm ngủ không ngon mà đầu đau như muốn vỡ tung ,không đầy một lát cô thật nghiêng đầu sang một bên ngủ đi.

Trác Thính Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua dáng vẻ ngủ say của cô,khóe miệng vung lên nụ cười lưu manh,giữ chặt tay lái dồn sức xoay tay lái,chiếc xe màu xanh ngọc thay đổi đầu xe hoàn toàn ngược lại hướng bệnh viện chạy thẳng đi. Lúc đi ngang qua thùng rác hắn nhìn thoáng qua trong tay cô ôm bữa ăn sáng,đưa tay cầm tới tiện tay ném vào,Emma,không nên trách hắn tàn nhẫn,những thứ này hoàn toàn làm theo lời Lục lão đại dặn dò.

Khi Hứa Lưu Liễm tỉnh phát hiện bản thân đang ngủ trên giường mình,không khỏi kinh ngạc trở mình bò dậy,cô rõ ràng đi mua bữa ăn sáng cho Thanh Sở,tại sao chạy về đây ngủ? Cau mày xoa trán suy nghĩ một chút,mới nhớ tới mình ngồi trên xe Trác Thính Phong ngủ thiếp đi,nhưng hắn tại sao không đánh thức cô,cũng không trải qua sự đồng ý của cô trực tiếp đưa cô về nhà rồi?

Buồn bực cầm điện thoại di động tới mới phát hiện điện thoại di động không biết lúc nào đã bị tắt,thật vất vả mở điện thoại nhìn thời gian cô không khỏi kêu rên một tiếng,lúc cô rời bệnh viện là buổi sáng,lúc này cô đã ngủ thẳng đến xế chiều,vội vã gọi điện thoại cho Trần Thanh Sở,trong máy là một giọng nam xa lạ,

“Cô khỏe chứ,tôi là phụ tá của Trần tổng,hắn hiện tại đang nghỉ ngơi,xin hỏi cô có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, vậy không làm phiền!”

Cô thở phào nhẹ nhõm vội vàng cúp điện thoại,may là hắn không có bởi vì cô không đưa bữa sáng mà không chịu trị liệu.

Sau khi cúp điện thoại cô lại nằm xuống giường một lát,nhớ tới buổi sáng điện thoại nói chuyện với Lục Chu Việt tan rã trong không vui,không khỏi phiền não trở mình, cô thấp thỏm bất an không biết hắn sẽ làm gì cô,nhưng cả ngày một chút tin tức hắn cũng không có,cô không khỏi trở mình.

Cô nhìn thời gian đã muộn hẳn Trần Thanh Sở đã tỉnh nên gọi điện thoại,có chút ngại ngùng giải thích chuyện ban ngày,Trần Thanh Sở cũng không nói gì,

“Không sao,anh biết em hôm qua em giằng co cả đêm hẳn rất mệt!”

Trong điện thoại Trần Thanh Sở quả nhiên nói như vậy nhưng ngón tay nắm điện thoại di động siết chặt lại, buổi sáng hắn đợi cô hồi lâu cũng không trông thấy người, trong lòng không khỏi dâng lên một loại dự cảm xấu,ngay sau đó gọi điện thoại cho cô thì điện thoại đã tắt. Sau khi nghe ngóng thì biết,cô bị Trác Thính Phong đưa về nhà,hắn lúc đó tức giận ném điện thoại của mình,không cần nghĩ cũng biết nhất định lại là tay chân của người kia,hắn thật đúng là có bản lãnh đang ở thành phố N, cũng có thể điều khiển hết thảy.

Nghĩ tới đây hắn cố gắng đè bộ ngực không cam chịu,hòa hoãn thanh âm nói,

“Tiểu Liễm,chút nữa em có thể nói chuyện với anh không? Anh ở một mình chổ này hơi buồn tẻ !”

Hứa Lưu Liễm do dự một chút vẫn đồng ý,bởi vì cô đã có quyết định sáng ngày mai ngồi máy bay trở về thành phố N,cô tối nay đi gặp hắn một mặt nói rõ ràng,sau khi cô đi hắn có muốn trị liệu hay không chính là chuyện của hắn.

Thấy Trần Thanh Sở cô không đợi hắn nói gì liền mở miệng trước,

“Thanh Sở,em hiện tại sắp tốt nghiệp bận rộn viết luận văn, cho nên. . . . . em ngày mai sẽ trở về N thành phố,anh tốt nhất nên chữa trị thân thể khỏe mãnh, xí nghiệp Trần thị lớn như vậy,không thể trong thời gian không có ai chống đở!”

Trần Thanh Sở lập tức hiểu ý cô,trong mắt nổi lên mất mác cùng u tối,

“Tiểu Liễm,anh hỏi em một câu,em phải thật tình trả lời anh?”

Hứa Lưu Liễm không hiểu nhìn hắn, hắn nhịn đau nhìn cô khó khăn mở miệng,

“Em. . . . . . Yêu Lục Chu Việt sao?”

Cái chữ Yêu này để cho Hứa Lưu Liễm cứng đờ,trong lòng nổi lên một loại cảm xúc không hiểu nổi,cô sau khi quay đầu tránh né ánh mắt đánh giá của hắn,nói:

“Thanh Sở,bất kể em yêu hay không yêu hắn,em và hắn đã đến tình trạng hiện tại.”

Trong mắt Trần Thanh Sở tuyệt vọng càng đậm,cô đã không có giống lấy trước kia không hề nghĩ ngợi nói không yêu người kia,cô do dự, tránh né,chứng tỏ lòng của cô bắt đầu dần dần hướng về người đàn ông kia! Hắn rũ xuống mắt,giọng nói cô đơn,

“Tiểu Liễm,em đi đi!”

Hứa Lưu Liễm nhìn hắn rũ xuống mặt nghiêng há miệng muốn nói cái gì nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra,liền xoay người rời đi, thanh âm quyết tuyệt của hắn từ phía sau truyền đến,

“Anh chỉ muốn nói cho em biết một câu,bất kể em yêu hay không yêu hắn,anh cũng sẽ không buông tha cho em!”

Thân hình cô cứng đờ rồi lại bước nhanh hơn vội vã rời đi.

Phụ tá của hắn chờ ở ngoài phòng bệnh đưa cô ra ngoài,không nghĩ đến cô mới vừa đi ra cửa thế nhưng phần phật một đống lớn ký giả xông đến,hướng về phía cô không ngừng chụp ảnh,cô hét lên cả người theo bản năng xoay người đem mũ áo đang mặc che lại đầu, sau đó giơ tay lên che mặt chạy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.