Cách giờ lên phi cơ
còn có một khoảng thời gian thật dài, trong lòng hoang mang và bất an
lại khiến cho cô từng giây từng phút cũng cảm thấy đau khổ,cô không thể
làm gì khác hơn là dùng âm nhạc làm tiêu tan, mang ống nghe điện thoại
một mình ngồi ở trên ghế dài nhắm mắt dưỡng thần.
Gần đến giờ lên máy bay,cô lấy ra ống nghe điện thoại chuẩn bị đứng dậy đi đến phía
trước nhưng bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào,còn có một số cô bé vì
hưng phấn mà thét chói tai,cô tò mò đưa mắt nhìn người đi qua nhưng nhất thời cứng người lại .
Người đàn ông kia, một thân tây trang màu
sắc tối tăm,mặt mũi lạnh lùng hối hả băng qua bước lên máy bay, bên
cạnh hắn có một cô gái đi theo, cô gái kia cô cũng biết,là thư ký theo
bên cạnh hắn nhiều năm .
Tại sao là hắn? Cô sửng sốt một chút sau liền núp người đi.
Người đàn ông kia cô cho là đã quên mất hắn lại không nghĩ rằng ba năm sau
lần nữa gặp mặt,cô thế nhưng làm ra cử động trốn tránh như vậy,chẳng qua là cô làm sao có thể quên mất hắn đây? Hắn là người đàn ông cơ hồ phá
hủy cả cuộc đời cô, nhưng hắn lại là người đàn ông đầu tiên của cô,cô
làm sao có thể dễ dàng quên mất đây?
Bất quá cô cảm giác mình gần đây nhất định là trúng tà,không những liên tiếp mơ tới hắn thì không
nói,còn nghĩ người đàn ông đêm đó là hắn,không ngờ thế nhưng lại gặp hắn ở nơi này!
Cô đưa lưng về phía hắn đi tới bất an đứng ở nơi
đó,móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay,cô không biết hắn có thấy cô hay
không, nhưng cô không muốn gặp hắn,bởi vì cô không muốn gợi lại những
chuyện đau khổ không chịu nổi,nhưng lại có tiếng bước chân trầm ổn từ
phía sau truyền đến,cô cảm giác tim đập nhanh hơn như sắp nhảy ra lồng
ngực.
Có mùi nước hoa phái nam mát phật qua,bóng dáng cao lớn từ
bên người cô cùng cô gặp thoáng qua, hắn không có quay đầu lại bóng lưng cao lớn cách cô xa dần, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, may là hắn không có nhận ra cô.
Dù sao ba năm này cô thay đổi rất
nhiều, không chỉ là hình dạng bên ngoài thay đổi rất lớn,khí chất cả
người cũng trầm tĩnh rất nhiều,ngay cả Hạ Vi Lương nhân nghỉ hè năm ấy
nhìn thấy cô cũng nói cô thay đổi da thịt, huống chi cái người ưu tú
xuất chúng kia, ba năm nay khẳng định qua lại không ít phụ nữ,chỉ sợ sớm đã quên mất cô gái ngu ngốc hiến thân cho hắn.
Hơn nữa kỹ xảo
của cô trúc trắc đoán chừng hắn không nhớ được. Nghĩ thế trong lòng cô
bình tĩnh rất nhiều,không cần đối mặt cảm giác chân hảo,cô tự giễu
nhướng khóe miệng cười cười, vừa muốn cất bước đi hướng ngược lại,hắn
vừa bỗng dưng quay đầu lại, tầm mắt của cô không còn kịp tránh né nữa cứ như vậy thẳng tắp đụng vào hắn trong đôi con ngươi thâm thúy xẹt qua
một tia sáng,sau đó liền dừng bước đứng ở nơi đó nhìn cô.
Cô nhất thời cứng người đứng ở thế khó xử,đi lên chào hỏi với hắn sao,như vậy
cô không cam lòng,còn không chào hỏi sao lại cảm thấy không có lễ
phép,nhất là thư ký bên cạnh hắn cô ấy đã từng dạy cô,theo lý thuyết
hắn dạy cô ba năm,cô nên đổi lại gọi hắn một tiếng Lục lão sư.
Đang lúc cô do dự ánh mắt của hắn thâm trầm nhìn cô một cái sau đó xoay
người rời đi,trong lòng cô bắt đầu bất ổn,cô không biết là hắn nhận ra
cô hay không nhận ra cô,cô chán ghét nhất chính là bộ dạng lòng dạ khóa đoán này của hắn.
Cuối cùng cô phiền não lắc đầu bắt đầu lên máy bay.