Cô vừa nghĩ vừa đẩy ra cửa phòng bếp,quả thật nhìn thấy hắn mang dép ngủ trên người mặc quần áo ở nhà đang nấu cơm,cô không khỏi trừng mắt nhìn,cho mình đã nhìn lầm rồi.Ở trong mắt cô hắn là người không bao giờ bước vào phòng bếp,hắn tựa hồ trời sanh chỉ thuộc về thương trường chỉ thuộc về những thứ trường hợp cao quý trang nhã.
Nhìn cảnh này bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay,nếu như,nếu như không có một đêm hoang đường kia,hiện tại hình ảnh này ấm áp động lòng người cỡ nào,cùng người yêu triền miên,sau đó tỉnh lại ở bên người hắn,cùng hắn xuống bếp làm bữa ăn sáng,đó là đều tuyệt nhất cuộc đời nhưng đối với cô hôm nay mà nói đó chỉ là một giấc mộng.
Có một loại tình yêu,rõ ràng là yêu lại không thể nói.Có một loại tình yêu rõ ràng muốn buông tay nhưng không cách nào gạt bỏ.Có một loại tình yêu rõ ràng đau khổ nhưng lại trốn không thoát.Có một loại tình yêu biết rõ không còn đường đi đến nhưng lòng đã sớm không thể trở về thời điểm ban đầu.
Cô tựa tại khung cửa kinh ngạc nhìn bóng lưng dày rộng của hắn,chỉ thấy hắn cầm bánh mì mới nướng xong đi ra,thấy cô mặc áo mình trên người,tâm trạng hắn không khỏi rất tốt nở nụ cười.
“Anh bỗng nhiên có một ý kiến không tệ”
“Cái gì?”
Hứa Lưu Liễm thu hồi cảm xúc phức tạp đi phía sau hắn đến bên cạnh bàn ăn,không hiểu lên tiếng hỏi.
Hắn đặt đồ ăn trong tay lên trên bàn ăn sau đó đi tới hai tay vòng sang eo cô cười khẽ một tiếng.
“Chính là lột sạch không cho em mặc bất quần áo gì,để em vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ nơi này!”
“Anh đừng có nghĩ ác vậy chứ!”
Hứa Lưu Liễm chán nản liếc hắn,sau đó giơ tay lên che thân thể mình,sáng sớm hắn còn dựa vào cô gần như vậy,làm cho cô hít thở rất khó khăn.
Nhưng tay hắn theo vạt áo áo sơ mi thăm dò vào,dưới áo sơ mi cô không mặc gì,hắn mập mờ nắm cái mông đàn hồi của cô,nắm một chút,cô đã cảm thấy như có một dòng điện cấp tốc xuyên qua bên trong thân thể,cô chán nản bắt lấy giữ tay hắn muốn ngăn cản cử động của hắn.
Nhưng hắn chỉ hơi chút vừa dùng lực nhấc lên áo sơ mi,bàn tay nóng bỏng lướt theo xương sườn đi lên,sau đó dừng lại ởtrước ngực,thuần thục xoa nắn,cả người cô run rẩy,cô siết bàn tay không vui nói.
“Em đói bụng. . . . . .”
Làm ơn đi tối hôm qua cô bị hắn hành hạ suốt đêm rồi ngủ thẳng đến hiện tại,ngay cả cơm cũng chưa được ăn làm gì còn sức lực tiếp tục một trận với hắn.
“Vừa lúc anh cũng đói bụng!”
Hắn cúi đầu ngậm vành tai cô,mập mờ nói một câu,sau đó một tay bế cô đặt lên bàn ăn,cô lúng túng muốn chết liều mạng trốn tránh,hắn không phải muốn cùng cô ở chỗ này chứ?
Hắn cường hãn cởi sạch áo cô,sau đó ôm cô hít hà mùi thêm trên cơ thể cô,hôn lên tầng tấc da thịt của cô vừa sâu kín hỏi.
“Lưu Liễm,em có chuyện gì gạt anh phải không?”
Cô nghe vậy thân thể mềm mại đang được hắn yêu thương nhất thời cứng ngắc,cô nhìn thấy con ngươi mê ly lóe lên tia sáng,sau đó cố gắng làm lòng mình bình tĩnh trả lời hắn.
“Không có,có chuyện gì của em mà anh không biết!”
“Như vậy đi,chúng ta thương lượng, “
Hắn khẽ buông lỏng cô ra một chút nhưng vẫn ôm cô ngồi trên bàn ăn.
“Nếu em nói thật anh sẽ buông tha em,nếu như nói láo anh liền chỗ này muốn em!”
Cô gật đầu nhưng trong lòng hoảng sợ bất an,cô củng không phát hiện hai tay của mình đã không tự chủ nắm chặc,Lục Chu Việt nheo mắt nhìn hai bàn tay đang siết chặt của cô,giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
“Anh hỏi lần nữa,Hứa Lưu Liễm,em có chuyện gì gạt anh không?”
“Không có “
Cô lắc đầu,chỉ mới nói ra hai chữ thân thể đã bị hắn đâm sâu vào,cô dĩ nhiên không biết khi cô mặc áo sơ mi của hắn xuất hiện ở trước mặt hắn,hắn đã không có ý bỏ qua cho có,có người đàn ông nào có thể chịu được một màn làm người ta phun máu mũi không chứ,hắn chỉ nghĩ thân thể mềm mại dưới lớp áo đã cảm thấy nhiệt huyết xông lên đầu.
Sau đó hắn chỉ muốn mượn câu hỏi để cô hết bất an thôi,ai ngờ cô thật nói láo,điểm này Lục Chu Việt đương nhiên cảm giác được,hắn giận cô giấu diếm hắn,giận cô không thẳng thắng,cho nên đè cô lên trên bàn ăn tàn nhẫn chiếm đoạt.
“Hứa Lưu Liễm,em tốt nhất không để cho anh biết em dấu diếm anh cái gì, nếu không anh không tha cho em!”
Hứa Lưu Liễm nhắm mắt lại che dấu nồng đậm đau thương trong lòng mình,vươn ra chân thon dài hoàn thật chặt hông hắn,cố gắng để cho vui thích tới bao phủ những đau đớn tinh thần.
Hắn không để ý cô có lực hay không có lực,cũng không quản bây giờ đang ở đâu,ôm cô vô cùng nhuần nhuyễn sủng ái cô,ba tháng không có đụng vào cô, hắn hiện tại hận không được bồi bổ những ngày bỏ qua,hắn cảm thấy yêu cô thế nào cũng không đủ,rõ ràng rất quen thuộc cơ thể cô nhưng mỗi một lần đều không nhịn được bị cô mê hoặc.
Một lần nữa ở chung hắn mới phát hiện,trước kia buông tha cô là sai lầm cỡ nào,cũng chỉ có một lần nữa ở chung hắn mới phát hiện,hắn yêu cô như thói quen của mình hằng ngày,không liên quan gia đình cô giàu có hay không,không liên quan cô có dung mạo đẹp hay không,cũng không liên quan cô yêu hắn có giống hắn yêu cô không.
Nếu như trong tình yêu có giải thưởng,hắn nghĩ nam chính thâm tình nhất phải là của hắn.Hắn tự nhận không ai yêu cô bằng hắn,không ai yêu bền lâu như hắn, Đường Dục Hàn Trác Thính Phong Nghiêm Hạo nam tình cảm của bọn họ cũng không thể so sánh với hắn.
*
Sau khi hoan ái Hứa Lưu Liễm kéo thân thể mỏi mệt không chịu nổi đi vào phòng tắm rửa sạch,hắn vốn muốn ôm cô cùng vào trong,cô nhíu lại gương mặt sắp khóc lên.
“Xin anh đấy,để mình em tự mình,anh nhanh đi hâm cơm lần nữa,được không?”
Cô không muốn cùng hắn tắm uyên ương,làm không tốt lại thêm một trận trong phòng tắm,như vậy cô không muốn chết cũng không được. Cùng mình người yêu làm chuyện thân mật đương nhiên hạnh phúc,nhưng cũng không thể ngày ngày làm,cũng không thể muốn liền liền làm. Hắn chẳng lẽ không biết mệt là gì sao?Cô dù sao cảm thấy cả người muốn tan ra,thoải mái ngâm mình trong bồn tắm không muốn ra.
Hắn gõ cửa mang theo một cái túi đi đến nghiêng người tựa tại cạnh cửa cười.
“Em đang đợi anh vào ôm em ra phải không?”
Mặt cô đỏ lên,vội vàng kéo khăn tắm bên cạnh vội vàng quấn lại mình từ trong bồn tắm đứng dậy,không hiểu nhận lấy chiếc túi hắn đưa,bên trong tất cả đều là quần áo cô mặc,cô kinh ngạc ngước mắt thấy hắn.
“Đây là. . . . . ?”
Cô vừa nghĩ mình không có quần áo mặc,hắn đã đưa tới cho cô.
“Là Hạ Vi Lương đưa tới!” Hắn tựa tại nơi đó nheo mắt nhìn phong cảnh mới tắm xong trước mắt,Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói rất bình tĩnh,trong lòng không khỏi mồ hôi,hắn tại sao sai bạn cô thế nha.
Vừa nhấc mắt lại thấy con ngươi hắn đọng lại trên người mình,cô níu chặt khăn tắm trên người mình vội vã nói một câu.
“Cám ơn. . . . . .”
Mặc quần áo của mình xông ra ngoài,cô thề hắn hôm nay nếu dám động cô một lần nữa,cô nhất định không tha hắn!
Sau khi cô ra ngoài Lục Chu Việt cũng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẻ,chờ hắn tắm xong đi ra cô đã mặc chỉnh tề,vừa thấy hắn ra ngoài cô vội vã ra khỏi phòng ngủ,hắn cảm giác vẻ mặt cô có cái gì kỳ lạ,rồi lại nhất thời nghĩ không ra,nhìn hướng cô chạy khỏi suy nghĩ thật lâu.
Hai người cùng ăn ở phòng ăn dưới lầu,Hứa Lưu Liễm sau khi ngồi xuống liền cầm miếng bánh mì vàng nhạt xốp giòn bắt đầu ăn,cùng với uống sửa tươi nóng, mùi vị rất không tệ,xốp giòn đồng thời rất thơm,hắn làm cơm Tây cũng rất ngon miệng,cô không khỏi nhìn hắn,lại thấy hắn ngồi ở đối diện cô động cũng không động ngó chừng cô,cô có chút buồn bực hỏi.
“Tại sao anh không ăn ?”
Hắn có chút mất tự nhiên đưa tay ho nhẹ,giống như thuận tiện hỏi.
“Mùi vị thế nào?”
Cô nhìn thấy trên mặt hắn có chút xíu mong đợi còn có hơi khẩn trương,giống như đứa bé chờ người lớn khen,cô cảm thấy tim cô chưa từng mềm mại như hiện tại, thấy tính trẻ con của hắn cô không nỡ,muốn đi đến ôm hắn vào trong ngực quan tâm rồi lại không thể làm ,cho nên cũng chỉ có thể giơ bánh mì trong tay cắn một miếng lớn,sau đó vung lên khóe miệng cười vui vẻ.
“Rất ngon,rất ngon,thật nhìn không ra tay nghề anh tốt như vậy!”
Hắn được cô khen có chút lúng túng,cầm qua bánh mì cúi đầu bắt đầu ăn,cô không thấy khóe mắt hắn dần dần vung lên độ cong vui vẻ,cố gắng đè vui mừng trong lòng,ngụm lớn ăn cơm.
“Cái kia. . . . . . Anh tính toán lúc nào. . . . . .”
Ăn không tới vài hớp cô ngừng lại,nhìn hắn có chút khó khăn mở miệng,cô muốn hỏi hắn tính lúc nào làm cho cô mang thai,bởi vì trong trí nhớ của cô tối hôm qua cùng với lần vừa rồi hắn đều không có phóng trong cơ thể mình,nếu hắn còn tiếp tục vậy nữa cô sẽ càng đau khổ?