“Tức giận?”
Hạ Vi Lương thấy cô nhanh cúp điện thoại hắn,ý vị sâu xa hỏi cô,cô ném điện thoại di động qua một bên cúi đầu uống cà phê,
“Người nào tức giận,chẳng qua cảm thấy không có gì để nói nữa thôi!”
Hạ Vi Lương làm như có thật gật gật đầu,
“Ờ ơ,được rồi được rồi,cậu không có tức giận cậu không có tức giận! được chưa”
Hạ Vi Lương liên tiếp nói hai lần không có tức giận khiến Hứa Lưu Liễm cảm thấy chán nản,cô đưa tay nắm điện thoại di động gửi cho hắn tin nhắn:
Lục lão sư, nếu thầy bận rộn gặp mặt hẹn hò với mỹ nhân,vậy tối nay đừng đến nhà em ăn cơm!
Đầu kia quả nhiên Lục Chu Việt bởi vì cô
không để ý tới giải thích của mình mà vô cùng buồn bực,hắn thật không
nghĩ xui xẻo đến thế,ai ngờ vừa vặn đụng phải cô ở nơi đó,cô bình tĩnh
muốn chết còn hắn chật vật chạy trối chết.
Vừa rồi cô đứng trong quán cà phê như người xa lạ lạnh lùng nhìn hắn,hắn thừa nhận lúc ấy bản thân chột dạ,nhưng bị cô hờ hững làm bị thương,thật ra lúc ấy hắn vô
cùng hi vọng cô tức giận đi đến mắng hắn một trận,hoặc lấy ly cà phê đổ
lên người hắn cũng được,nhưng cô không có làm.
Hắn tựa tại trong
xe nhức đầu cau mày,hiện tại thật vất vả cô chịu nhích tới gần hắn,hắn
thật không muốn bởi vì bản thân hôm nay kiếm củi ba năm thiêu trong một
giờ, đang cắn răng tính đi xuống xe lôi cô ra ngoài nói chuyện rõ ràng
thì nhận được tin nhắn cô gửi đến,hắn vừa nhìn nhất thời vui vẻ.
Còn tưởng rằng cô thật giống mặt ngoài bình tĩnh,nhìn tin nhắn của cô đầy
mùi thuốc súng còn có ghen tị? Nắm điện thoại di động con ngươi sáng
ngời,hắn ý vị thâm trường cười nói một chữ: Tốt.
Có một loại
chiến thuật tên kế hoãn binh. Hắn biết rõ bản thân lúc này càng muốn
giải thích với cô thì cô càng không để ý cũng không có hiệu quả,trước
tiên theo ý của cô,hắn nên đi hay là không nên đi,sau khi gửi tin ngắn
sau tâm trạng của hắn thật tốt lái xe rời đi.
Hứa Lưu Liễm nhìn hắn đúng thật không muốn đi,thiếu chút nữa giận đến hộc máu,dứt khoát bấm điện thoại gọi cho Liên Tố,
“Mẹ, người đó bận rộn muốn chết cho nên tối nay sẽ không ăn cơm với chúng ta đâu,mẹ cũng không cần chuẩn bị thức ăn gì hết!”
“Tại sao?”
Liên Tố vừa mới xách bao lớn bao nhỏ mua đồ ăn ở chợ về liền nhận được điện
thoại của cô,Hứa Lưu Liễm cũng không giải thích nói thẳng,
“Không có làm sao,dù sao thì cũng không đến Hmm!”
Cứ như vậy cúp điện thoại,Liên Tố bất đắc dĩ lắc đầu xoay người thu dọn đồ đạc vào phòng bếp,không biết tính tình nha đầu này thế nào.
Cả
ngày Hứa Lưu Liễm đều đi theo Hạ Vi Lương tương thân cho đến xế chiều,Hạ Vi Lương sắp phun ra,cô sắp điên rồi. Người đàn ông đầu tiên thoạt nhìn có hơn bốn mươi nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói mình mới hai
mươi bảy,Hạ Vi Lương tại chỗ đứng dậy kéo cổ áo đánh người ta một
bữa,may cô âm thầm đè cô bạn mình xuống, nói có ít người có thể trông
bên ngoài có vẻ già.
Kết quả nói không tới hai câu Hạ Vi Lương
mượn cớ đi vào phòng rửa tay chạy lấy người, còn dư lại một mình cô ở
nơi đó lúng túng ứng phó người nọ hai câu cũng vội vàng rời đi,nếu
không thật sẽ giống như Hạ Vi Lương nói,đối phương sẽ chú ý cô.
Người thứ hai là một luật sư coi như không tệ đi,chưa từng nghĩ ngồi xuống mở miệng khép miệng đều bàn về cái gì chủ nghĩa duy vật, cái gì thuyết
tương đối, càng về sau không biết tại sao nói về trái đất nổ tung,Hứa
Lưu Liễm đầu thực sự choáng váng,ngay cả Hạ tác giả từ trước đến giờ tự
xưng tài hoa hơn người cũng trợn mắt hốc mồm không phản bác được.
Nói xong lời cuối cùng luật sư kia còn giống như thâm tình kéo tay Hạ Vi Lương qua thổi phồng trong lòng miệng hỏi,
“Nếu có một ngày trái đất thật nổ tung,em vẫn yêu anh sao?”
Hứa Lưu Liễm thiếu chút nữa bất tỉnh, Hạ Vi Lương thẳng né tránh,phủi đất rút về tay đứng lên,
“Thứ cho tôi ăn học ít cho nên không trả lời được vấn đề ngài hỏi!”
Sau đó kéo tay cô như chạy trốn rời đi.
Phía sau nữa thì không cách nào nhìn, sau khi đi ra Hạ Vi Lương ngồi vào F0 của mình dậm chân kêu trời đấm vào tay lái,
“Tại sao tại sao tại sao? Tại sao tớ tương thân gặp phải cũng là lùn áp chế nghèo, hoặc là bệnh thần kinh!”
Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái,
“Cậu tỉnh đi,cậu muốn cao đẹp trai nhà giàu,chỉ có ở trong tiểu thuyết cậu viết mới có thể xuất hiện!”
“Vậy tại sao cậu tìm được người đàn ông cực phẩm cao đẹp trai nhà giàu nha?”
Hạ Vi Lương rất giận căm phẫn hỏi ngược lại cô,cô nhất thời đề cao thanh âm,
“Hạ Vi Lương,yêu cầu của cậu đối với đàn ông chẳng lẽ cũng chỉ dừng lại bên ngoài? Một người chồng có vợ ở nhà còn đi ra ngoài tương thân vậy mà
cậu cũng gọi là cực phẩm?”
Điều này Hạ Vi Lương không có phản bác lại cô,chỉ nhìn cô rồi lén cười,Hứa Lưu Liễm thấy cô cười trong lòng sợ hãi, nghĩ thầm bản thân tại sao vừa lấy chuyện ban nãy nói chuyện bây
giờ.
Hạ Vi Lương đi gặp đối tượng tương thân cuối cùng,Hứa Lưu
Liễm cảm thấy khắp mọi mặt đều không tệ, bất luận là nhân phẩm hay là
tướng mạo hoặc là nói năng, nhưng Hạ Vi Lương chỉ nói mấy câu liền kéo
cô vội vã rời đi.
“Tại sao?”
Cô không hiểu hỏi lại,Hạ Vi Lương ảo não gãi tóc mình,
“Xong xong, Lưu Liễm,tớ không phải có bệnh rồi chứ?”
“Tớ tại sao cảm thấy hiện tại nam nữ yêu nhau không bình thường,nam nhân yêu nam nhân mới bình thường ?”
Hạ Vi Lương nháy đôi mắt to long lanh vô tội nhìn cô,hu hu cô cô không phải là quá hủ nữ chứ.
“Cậu thật sự có bệnh!”
Hứa Lưu Liễm không chút khách khí đáp lại cô,sau đó cất bước đi tới bãi đậu xe,Hạ Vi Lương rất vô tội theo sát phía sau cô,
“Hu hu, Lưu Liễm,cậu không nên không để ý tới người ta chứ!”
*
Hạ Vi Lương lái F0 đưa cô đến dưới lần,cô nhìn dưới lầu quả thật không có chiếc xe đắt tiền nào đậu ở đó,trong lòng không khỏi sinh hờn dỗi, vừa
muốn xuống xe Hạ Vi Lương bỗng nhiên”A” một tiếng,cô quay đầu lại không
hiểu nhìn,Hạ Vi Lương ha ha cười một tiếng,
“Ha ha,Lưu Liễm này,tớ đột nhiên có chút việc nên sẽ đến nhà cậu ăn cơm hơi muộn!”
Emma,không phải nói người đó không đến ăn cơm cho nên cô đành theo cô về,nhưng bên cạnh tại sao có một chiếc xe sáng chói vọt đi,là một người viết lách
thâm niên nên cô quen thuộc chiếc xe hào phóng thế kia,liếc một cái liền nhận ra chỗ đậu xe này không chút nào thu hút.
Theo cô biết cư
xá Lưu Liễm ở trên căn bản thuộc về cấp bậc sản lượng thấp,nên không thể nào có người lái chiếc xe đắt tiền,xe này giá thị trường tính sao cũng
phải trên trăm vạn,cho nên hắn đoán tám phần là xe người đó.Cô âm thầm
cười trộm trong lòng,không hổ là nam chính của cô, chúa ơi,quả nhiên đủ
cáo già.
Hứa Lưu Liễm đối với xe và vân vân hoàn toàn không có
nghiên cứu,thấy Hạ Vi Lương nói thực sự có chuyện nên cô cũng không giữ
lại,
“Được rồi,vậy cậu bận thì đi trước đi hôm nào ghé cũng được!”
“Ừ!”
Hạ Vi Lương gật đầu trả lời mở máy xe F0 nhanh như chớp không thấy bóng.
Hứa Lưu Liễm có chút mặt ủ mày chau trở về nhà,lúc vào cửa đổi giày phát
hiện cửa trước có đặt một đôi giày da phái nam thủ công tinh sảo,cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy hắn tựa tại cửa phòng bếp nhìn cô cười,trong
tay còn cầm lấy một món ăn dường như đang giúp Liên Tố chuẩn bị món ăn
và vân vân.
“Anh không phải nói không tới sao?”
Cô vừa đổi lấy giày vừa tức giận nói.
“Em chẳng lẽ không biết có kế hoãn binh sao?”
Trên mặt hắn nụ cười càng lúc càng lớn,giận đến trừng hắn,
“Anh tính kế gạt em? Thật đúng là muốn làm gì thì làm !”
Đã sớm biết hắn tâm cơ thâm trầm nhưng căn bản khó lòng phòng bị. Hắn một
là có thể nhìn thấu lòng cô,còn cô nhìn hắn nhiều hơn nữa cũng không
thấu,nhưng Lưu Liễm nhìn không hiểu hắn thì thế nào,mi chỉ cần biết rằng hắn rất yêu mi là được rồi không phải sao?
Hắn tựa tại nơi đó khuôn mặt vô tội như đứa bé lớn chịu ủy khuất,
“Em không phải cũng tính kế với anh sao?”
“Cái gì?”
Cô thật không hiểu cô lúc nào dụng kế với hắn rồi? Hắn là người giỏi tính toán cô dùng kế gì với hắn cũng bị hắn khám phá sao?
Hắn nói từng câu từng chữ”Mỹ nhân kế !” ,cô kịp thời phản ứng sau nhất thời chán nản không thèm để ý đến hắn xoay người đi về phòng ngủ.
Lục Chu Việt vội vàng nhanh chóng vào phòng bếp để xuốn món ăn cầm trên tay,
“Bác gái,bác cứ nấu trước,con đi xem cô ấy!”
Liên Tố khẽ cười,
“Đi đi đi đi,tính tình con bé thích mềm không thích cứng!”
Nhìn bóng hắn xoay người rời đi,Liên Tố bất đắc dĩ lắc đầu cười.Buổi chiều
hắn đã tới đây rất sớm giúp đỡ bà chạy đông chạy tây,cũng nói với bà
chuyện xảy ra ban ngày giữa hai người,sau đó hắn rất chân thành nói
chuyện với bà,nói hắn thật lòng yêu con gái bà,yêu đến hắn hiện tại cũng không biết bản thân mình phải làm thế nào để cô chú ý.
Cô cũng
nhìn ra hắn đích thực đem tiểu Liễm để vị trí cao nhất trong lòng,bà
nhiều khi cũng nghĩ tiểu Liễm nhà bà có tài đức gì có thể để cho một
người đàn ông ưu tú thế một lòng yêu thương? Nhưng sau bà lại nghĩ tình
yêu vốn không thể dùng đạo lý để nói?
Bà chỉ hy vọng tiểu Liễm
của bà có sớm bỏ xuống những thứ ngăn cản mở rộng cửa lòng đón nhận hắn. Chứ đừng đợi đến khi người theo đuổi mình buông tay, con bé mới hoàn
toàn tỉnh ngộ,vậy thì cái gì cũng đã muộn.