Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 259: Chương 259: Kết cục hoàn mỹ




Manh Tiểu Ngải khóc đến kinh thiên động,Hạ Vi Lương vội vàng khom lưng bế con bé lên,không hiểu được hỏi.

“Bảo bối khóc nhỏ thôi,có chuyện gì?”

Cô đâu nói sai chuyện gì,nha đầu này tại sao nói khóc là khóc.

Cô vừa hỏi vậy Manh Tiểu Ngải ngược lại khóc càng dữ hơn,Lục Chu Việt ở lầu dưới nghe tiếng vội vàng chạy lên,Hứa Lưu Liễm cũng bận rộn chạy ra.Khi Manh Tiểu Ngãi nhìn thấy hai người,cái mông nhỏ vểnh lên quay đầu ngã vào trong ngực Hạ Vi Lương tiếp tục khóc,trong lòng cô đau khổ có ai biết,cô muốn ba ba yêu cô nhiều hơn một chút cơ!

Hạ Vi Lương rất buồn bực,Hứa Lưu Liễm cùng lục Chu Việt liếc nhau một cái,cuối cùng Lục Chu Việt đi đến mở hai tay ra.

“Lục Ngải Liễm,tới chỗ ba này!”

Giọng của hắn có chút hơi trầm xuống,nghe ba nói chuyện nghiêm túc Manh Tiểu Ngải như cũ gục trên người Hạ Vi Lương,thậm chí còn giẫm hai cái bắp chân tỏ vẻ kháng nghị,nhưng tiếng khóc cũng dần dần nhỏ xuống,cô dĩ nhiên nghe được giọng ba không nuông chiều dịu dàng như trước.

“Lục Ngải Liễm!Đến đây”

Lục Chu Việt mở miệng lần nữa,trong giọng nói tràn đầy không vui,hắn mặc dù rất nuông chiều con,nhưng không dung túng con bé có thói xấu,tự dưng ầm ĩ khóc lớn làm hắn rất tức giận.

Tiếng khóc Lục Ngải Liễm dần dần ngừng lại,sau đó rất ủy khuất từ trên người Hạ Vi Lương ngẩng đầu lên,vừa nức nở vừa cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặc không tốt của Lục Chu Việt,bắt đầu rụt lại tìm Hứa Lưu Liễm.

“Mẹ mẹ,mẹ mẹ——”

Nha đầu này khôn vô cùng,vừa thấy Lục Chu Việt tức giận,lập tức đổi sang dính Hứa Lưu Liễm.

Hứa Lưu Liễm vừa định đưa tay ôm con bé lại bị Lục Chu Việt hung hăng trừng mắt liếc,cô bị dọa sợ đến vội vàng rút tay lại,Lục Ngải Liễm nhìn mẹ cũng không giúp được mình,nhất thời chu cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất muốn khóc,nhưng lại không dám khóc,Lục Chu Việt đi tới không chút khách xách con bé từ trong tay Hạ Vi Lương qua bên mình,ôm con bé đi xuống lầu.

Rốt cục thoát khỏi vật nhỏ dính người,Hạ Vi Lương vội vàng thở một hơi dài,Hứa Lưu Liễm hỏi cô.

“Cậu vừa nói với con bé chuyện gì? Tại sao ầm ĩ thành như vậy?”

Hạ Vi Lương liếc cô một cái.

“Cậu hỏi hay lắm? Không phải do cậu gây họa sao?”

Nhìn khuôn mặt không hiểu rõ của Hứa Lưu Liễm,Hạ Vi Lương đành phải đem chuyện vừa rồi nói một lần nữa,mặt Hứa Lưu Liễm liền đỏ bừng, hận trên mặt đất không có kẻ hở để mình chui vào,mặc dù tiểu Ngãi không biết bọn họ đang làm gì,nhưng bị con gái nghe được cô vẫn thấy xấu hổ.

Hạ Vi Lương rất bất đắc dĩ thở dài.

“Tiểu nha đầu đang ăn dấm của cậu đấy,muốn trách chỉ có thể trách lão Lục quá yêu cậu,quá nuông chiều con bé!”

Hứa Lưu Liễm đứng trên đầu nhìn xuống dưới,chỉ thấy Lục Chu Việt ôm Ngãi Liễm cùng ngồi lên ghế salon,đang nhẹ giọng nói gì với con bé,hắn luôn có mị lực bất kể người lớn hay con nít đều bị hắn mê hoặc chịu lắng nghe hắn nói.

Lúc này Lục Ngải Liễm chính là như thế,Lục Chu Việt rút tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt con bé,sau đó đổi sang giọng dịu dàng nói.

“Nói với ba ba,con vừa rồi tại sao khóc?”

Lục Ngải Liễm khóc thút thít mấy cái,cúi đầu quấy bàn tay nhỏ bé,đứt quãng nói.

“Bởi vì,bởi vì con không thích ba ba yêu mẹ nhiều,con muốn ba yêu con nhiều hơn. . . . . .”

Lục Chu Việt ôm con bé ngồi trên đùi mình,sau đó xoay đầu con bé lại thâm tình nói.

“Ngải Liễm,ba ba không yêu mẹ nhiều hơn,ở trong lòng ba con và mẹ quan trọng như nhau,hai người ba đều yêu!”

“Nhưng. . . . . . con cảm thấy ba yêu mẹ nhiều hơn một chút. . . . . .”

Lục ngải Liễm phồng hai má ủy khuất kháng nghị.

Lục Chu Việt dĩ nhiên biết trong đầu nhỏ này suy nghĩ những gì,thật ra trước đó hắn đã nghĩ nói rõ chuyện này cho con bé hiểu.

“Ngải Liễm,mẹ mỗi ngày đều chăm sóc con,còn phải chăm sóc ba,còn phải đi làm,có đôi khi còn quan tâm ông ngoại bà nội,cực khổ như vậy ba ba yêu mẹ nhiều hơn một chút cũng đúng phải không?”

Lục Ngải Liễm nhướng mày không nói lời nào,cô mặc dù chỉ mới mấy tuổi nhưng nghe hiểu chuyện người lớn,cho nên lúc này nghe ba ba nói mẹ rất cực khổ,thử nghĩ xem mỗi ngày phải nấu cơm cho cả nhà,đầu cô cúi càng thấp hơn như học sinh tiểu học bị phạm lỗi.

Lục Chu Việt thấy con như vậy,không khỏi thở dài một hơi vuốt mái tóc mềm mại.

“Sau này con trưởng thành cũng sẽ gặp phải một người giống như ba ba yêu mẹ con yêu con,nếu như người này xuất hiện,con có thể không chút do dự gả cho hắn !”

Lục Ngải Liễm ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ba mình,mờ mịt gật đầu,mặc dù cô không hiểu ý ba.Nhưng ngay sau đó cô lại từ trên ghế sa lon bò xuống ,lắc lắc cái mông nhỏ vừa chạy lên lầu vừa nói với Lục Chu Việt.

“Ba ba,con đi xin lỗi mẹ và dì Vi Lương. . . . . .”

Lục Chu Việt miễn cưỡng tựa tại nơi đó,nhìn bóng người nhỏ nhắn con gái mình,trong lòng mềm mại có thể chảy ra nước.

Hứa Lưu Liễm cùng Hạ Vi Lương đang trò chuyện,lại thấy bóng người nhỏ nhắn đi vào,Hứa Lưu Liễm đi nhanh tới ôm lấy con,không đợi cô mở miệng nói,đã thấy đầu nhỏ dụi vào cổ mình.

“Mẹ mẹ,thật xin lỗi,con sau này sẽ không bao giờ giận mẹ,mẹ mỗi ngày làm công việc bề bộn như vậy,khổ cực như vậy!”

Hạ Vi Lương ở bên cạnh chậc chậc nói.

“TRời ơi, lão Lục công lực quả nhiên bất phàm,thật đúng là từ con nít đến người lớn đều bị hắn lãnh đạo!”

Hứa Lưu Liễm lúc này không có tâm tình để ý tới Hạ Vi Lương,chỉ ôm con gái bảo bối của mình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Cám ơn bảo bối!”

Thật ra thì cô cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của con gái bảo bối,bất quá cô không để ở trong lòng,cô cảm thấy đợi con bé lớn thêm chút nữa tự nhiên sẽ hiểu.Chẳng qua bây giờ nghe con gái xin lỗi,trong lòng cảm thấy ấm áp không biết nói ra sao.

Buổi tối dụ dỗ Manh Tiểu Ngải ngủ xong Lục Chu Việt trở lại phòng ngủ của bọn họ,cô đã ngủ nhưng có mở đèn đầu giường cho hắn thấy,ánh đèn mờ màu vàng hợp với khuôn mặt khi ngủ của cô,hắn nhìn khóe miệng nở nụ cười.

Tắt đèn lên giường nhẹ nhàng kéo cô vào lòng,mặc dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng cô vẫn tỉnh,có chút mơ mơ màng màng hỏi hắn.

“Tiểu Ngải đã ngủ chưa?”

Hứa Lưu Liễm vốn không ngủ sâu,ban ngày Hạ Vi Lương nói với cô chuyện Tiểu Ngải nghe được,cô tính nói chuyện này cho hắn nghe.

“Ngủ! Ngủ rất ngon!”

Hắn lén hôn lên khóe môi cô,cười trả lời .

“Chuyện đó. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm nằm trong lòng hắn giọng nhỏ cơ hồ không nghe được .

“Ban ngày Vi Lương nói Tiểu Ngải tối hôm qua nghe được tiếng động bên phòng chúng ta,con bé nghĩ anh khi dễ em,kết quả Vi Lương nói anh yêu em, sau đó con mình khóc . . . . .”

Lục Chu Việt trên đỉnh đầu cô cuối xuống cười,bàn tay to từng chút qua lại trên thân thể trơn bóng,ai bảo em la lớn tiếng như vậy !”

Nói tới đây hắn còn không có ý tốt dùng sức ngắt mạnh lên vú cô,Hứa Lưu Liễm ngâm khẽ một tiếng,dưới chăn hung hăng đá vào hắn,

“Ai bảo anh mỗi lần luôn dùng sức !”

Người đàn ông chết tiệt này mỗi lần đều dùng sức,cô hợp theo sức mạnh hắn rên khẽ,nếu cô cắn chặc môi không nói hắn sẽ không vui,bá đạo giày vò cô,hoặc dùng lưỡi cạy môi cô ép cô đem tất cả cảm giác phóng thích ra.

Cô còn đang tức giận,ngực nhưng bỗng nhiên truyền đến một trận tê dại,cô cúi đầu phát hiện hắn không biết lúc nào đã chui ở trước ngực cô, mập mờ cắn nụ hoa trước ngực dùng môi trêu đùa,cô vừa tức vừa thẹn vội vàng đẩy hắn.

“Ai ai,anh làm gì? Ai nha, vừa mới nói Tiểu Ngải sẽ nghe được,anh còn. . . . . . A. . . . . .”

Ngón tay của hắn dò vao chỗ tư mật làm cô thở gấp không thôi,hắn còn đùa nghịch lẩm bẩm bên tai.

“Chẳng lẽ em muốn để con nghe được?”

Cô nhất thời không nói gì,sau đó kêu lên một tiếng đau đớn thừa nhận cứng rắn của hắn tiến vào,Lục Chu Việt ôm chặc cô.

“Lưu Liễm,anh yêu em! Yêu em hiện tại cho anh tất cả!”

Lời này hắn không biết đã nói bao nhiêu lần cho cô nghe,nhưng cô lại chưa bao giờ cảm thấy chán ghét,mà lần nào cũng cảm thấy trong lòng đầy ấp tình cảm.

Cô nhóc hắn theo đuổi 6 năm,hôm nay rốt cục có thể chân chính thuộc về hắn, cam tâm tình nguyện sanh con cho hắn,tỉ mỉ rất che chở thương yêu hắn,hắn cảm thấy cuộc đời này nhiêu đó đã đủ.

Tình yêu không phân biệt thân phận và địa vị chỉ có đáng giá hay không đáng giá.Có nhiều lúc chỉ cần yêu thấy tất cả đều đáng giá mặc dù quá trình đau khổ hay ngọt ngào.

Trong bóng tối,hắn ôm chặc cô,dùng lực chặc chẽ kết hợp cùng cô,cả đời không thể tách rời. Nếu như còn có kiếp sau thì tốt biết mấy,hắn nhất định sẽ chọn cô, tiếp tục cùng cô dắt tay đi suốt khoảng đời còn lại.

END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.