Lục Ngải Liễm ra đời vào năm thứ hai xuân về hoa nở,mấy ngày Hứa Lưu Liễm vào phòng sinh Lục Chu Việt khẩn trương cơ hồ cả đêm không ngủ,chỉ sợ ban đêm cô bỗng nhiên có phản ứng hắn không kịp đưa cô đến bệnh viện.
Nghĩ tới đây hắn vừa tức vừa vội,tính cố chấp của cô thật muốn lấy mạng hắn.Hết lần này tới lần khác hắn không có biện pháp trị cô,hắn đời này thật chịu thua trong tay cô.Hắn tức giận cô không để ý vẫn làm chuyện mình muốn làm.Cô thông minh nhẹ giọng dụ dỗ hắn,không đến mấy câu ý kiến gì cũng không có.
Ví như nói chuyện sanh con này đi,hắn đã sớm nói trước bảo bệnh viện Đường Dục Hàn chuẩn bị phòng sanh tốt nhất,muốn để vào ở trước,tiết kiệm đến lúc ấy khiến cho tất cả mọi người luống cuống tay chân,nhưng cô lại không nghe nói không phải chỉ sinh con thôi ư,hắn tại sao làm giống như sắp chiến tranh.
Thậm chí còn không chịu nghỉ trước khi sinh,thời điểm bảy tám tháng cô còn đi làm,mỗi ngày hắn chỉ nhìn ôm bụng đi làm đã cảm thấy lo sợ,nhưng cô không sợ còn đi như bay làm hại hắn mỗi lần đi theo phía sau sợ mất mật,hận không thể đi đến ôm lấy cô không cho cô đi nữa.
Cô không nghe cố chấp muốn đi làm,cô nói cô không phải đại tiểu thư thích chiều chuộng,càng không muốn được đối đãi đặc biệt,phụ nữ khác sinh con cũng đâu được nuông chiều,đến lượt cô cũng vậy,cho nên mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng có chút giận.
Hắn không có cách quản cô,không thể làm gì khác hơn làm theo ý cô,sau đó bản thân mình mỗi ngày lo lắng khẩn trương muốn chết,phàm lúc có thể đi theo bên cạnh cô hắn đều đi theo,kết quả đến khi cô sinh hắn cũng gầy vài cân,cô không chút khách khí cười hắn,lười biếng nằm trên ghế,vừa ăn uống trái cây vừa nói mát.
“Ơ ơ,Lục Chu Việt,anh có khí chất được không! Anh xem anh đi,người khác còn tưởng rằng em cả ngày ngược đãi anh!”
Hắn giận đến nghiến răng,hắn mà không có khí chất sao?Không phải chỉ cần đụng đến chuyện của cô thì lòng yếu ớt sao?
Ngày đó sáng sớm hắn còn đang ngủ,cô đã dậy thật sớm,vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng,cô bởi vì mang thai đến thời kỳ cuối nên người có chút không thoải mái, nên từ trước đến giờ dậy sớm,không có chuyện vào phòng bếp làm điểm tâm cho hai người,hắn cũng đã nói cô rất nhiều lần nhưng cô không nghe.
Hắn ngủ mơ mơ màng màng,chợt nghe có giọng nói yếu ớt quanh quẩn trên đỉnh đầu.
“Chu Việt,Chu Việt,em có thể sắp sinh . . . . .”
Hắn thoáng cái giật mình tỉnh lại,từ trên giường ngồi dậy,chỉ thấy cô đứng ở đầu giường khó chịu ôm bụng,thấy hắn tỉnh cô miễn cưỡng cười với hắn,nói lại một lần.
“Bụng em bắt đầu đau,có thể muốn sinh!”
“Hứa Lưu Liễm,anh thật muốn bóp chết em!”
Hắn tàn bạo rống một câu,đứng dậy đại bộ quần áo nào đó rồi ôm cô chạy đến bệnh viện.Nếu cô sớm đến bệnh viện,hắn sẽ không giống như bây giờ luống cuống tay chân.
Trên đường đến bệnh viện,hắn khẩn trương bàn tay cũng run rẫy,nhưng vẫn giữ vững tay lái,trán cô vì đau bụng sinh mà đổ mồ hôi hột,thế mà vẫn còn trêu ghẹo hắn.
“Cục cưng của chúng ta sắp ra đời,anh phải vui mừng mới đúng,tại sao khuôn mặt nhăn nhó,chẳng lẽ anh muốn bảo bối thấy anh vậy sao!”
“Em câm miệng cho anh!”
Hắn thừa nhận mình quả thật hung dữ,nhưng không phải vì lo cho cô sao,hắn nghiêng đầu hung hăng trợn mắt nhìn cô sau chuyên tâm lái xe.
“Em tốt nhất nên cầu nguyện cả hai không có chuyện gì,nếu không anh sẽ không để yên!”
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện,nếu không hắn không biết mình có thể vì khẩn trương quá độ mà lái vượt tốc độ không,trong đầu hắn hiện tại trống rỗng.May còn sớm,trên đường cũng không mấy chiếc xe,hai người rất thuận lợi đến bệnh viện.
Bởi vì trước đó vận động đầy đủ,hơn nữa lại đến kịp bệnh viện cho nên cũng không quá khó khăn,vào trong khoảng một tiếng đã sinh,là một tiểu công chúa,một khắc nghe được tiếng khóc của con,hắn cũng thiếu chút khóc lên.
Sau thấy dáng vẻ cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi,hắn cuối cùng vẫn rơi nước mắt,bất quá hắn len lén quay lưng lau đi,hắn nắm tay cô một lần lại một lần hôn hít , sau đó một lần lại một lần thề.
“Cám ơn em Lưu Liễm,anh sẽ dùng hết cuộc đời còn lại yêu các người!”
Bởi vì là con gái,cho nên tên đương nhiên là Lục Ngải Liễm trước đó hắn định đặt,hắn thậm chí còn đắc ý nói trực giác của hắn rất đúng,lúc đó hắn đang gục trước giường con,bàn tay to trêu đùa bàn tay nhỏ bé mập mạp của con gái bảo bối vừa khoe khoang với cô.
Hứa Lưu Liễm tựa tại đầu giường nhìn dáng vẻ đầy tình thương của người cha hạnh phúc nhẹ nhàng bật cười,cô cảm thấy mình thật hạnh phúc,có một người đàn ông yêu cô,có một cô con gái đáng yêu,cô còn mong muốn gì nữa.
Lục Ngải Liễm là một bé dễ thương đáng yêu,mới ra sinh lúc ấy còn nhìn chưa ra,ước chừng được ba tháng,lại bắt đầu lộ ra khuôn mặt mỹ nhân,tập hợp ưu điểm cha mẹ mình,được gọi là Manh,Hạ Vi Lương liền đổi biệt danh cho con nuôi, gọi: Manh Tiểu Ngải.
Thời điểm Manh Tiểu Ngải cười lên,hai bên khóe miệng còn có hai tiểu lúm đồng tiền đáng yêu như ẩn như hiện,làm cho bọn người Đường Dục Hàn mơ màng đầu óc choáng váng, Đường Dục Hàn mặc dù có con nhưng bởi vì là con trai,cảm giác hoàn toàn khác với con gái.
Cô bé làm người ta thương yêu,hắn giơ tay lên sờ sờ gương mặt Manh Tiểu Ngải,hắc hắc đề nghị với Lục Chu Việt.
“Tớ nói Lục lão đại này,không bằng cho con gái anh gả cho con trai ta thế nào?”
“Cút!”
Lục Chu Việt liếc hắn một cái,vỗ lên bàn tay sờ mặt con gái mình.
“Con cậu năm nay cũng sáu tuổi rồi? Già như vậy,ai muốn!”
Đường Dục Hàn giận đến muốn hộc máu,nhìn chằm chằm hắn nửa ngày trời sau mới bật ra một câu.
“Anh không phải lớn hơn chị dâu nhỏ 7 tuổi sao? Tại sao anh không tự chê mình già!”
Trác Thính Phong cùng Diêm Hạo Nam không chút khách khí cất tiếng cười to,ngay cả Hứa Lưu Liễm cũng nhịn không được che miệng len lén cười,đổi lại Lục Chu Việt hộc máu,ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Dục Hàn,kết quả Đường Dục Hàn cũng ngăn không được bật cười.
Bọn họ lúc này đang trong bữa tiệc mừng sinh nhật của Manh Tiểu Ngãi,bọn người Đường Dục Hàn đặc biệt tới tham gia bữa tiệc này,ngay cả Diêm Hạo Nam lãnh khốc cũng không nhịn được vươn tay xoa lên gương mặt dịu dàng ôm Tiểu Ngải, Trác Thính Phong thì càng không cần phải nói.
Trác Thính Phong lợi dụng ưu thế ở gần,thường xuyên chạy đi xem Manh Tiểu Ngải,hơn nữa mỗi lần đều yêu thích không buông tay,làm Lục Chu Việt ghen tức mắng hắn háo sắc,ngay cả con đại ca cũng không bỏ qua.Sau hắn vừa trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tiểu Ngải,sau đó cười nhìn Lục Chu Việt nói.
“Lão Đại,không sao,anh sợ con trai Đường Đường quá già,chờ ta sinh con trai,anh đem Tiểu Ngải gả cho con trai ta cũng tốt,số tuổi vừa lúc xấp xỉ, thanh mai trúc mã Kim Đồng Ngọc Nữ,một đôi làm người ta hâm mộ cỡ nào?”
Hắn vẫn đang sa vào trong tưởng tượng tốt đẹp,bên kia Đường Dục Hàn không chút khách khí giội cho hắn một chậu nước lạnh.
“Ơ,Tiểu Trác Tử,tại sao cậu dám khẳng định cậu sinh con trai? Lỡ như sinh con gái thì sao?”
Trác Thính Phong nghe nhất thời giận trừng ngược Đường Dục Hàn,nhưng một câu phản bác đều nói không ra,bởi vì Đường Dục Hàn nói rất có lý,hắn hiện tại quả thật không biết mình sau này sinh con là nam hay nữ.
Mà khi Đường Dục Hàn vừa nói xong,ngồi ở bọn họ bên cạnh xem Tô Thế Viên bỗng nhiên bị sặc rượu,ngay sau đó kịch liệt ho khan,bởi vì buổi tiệc mừng tuổi Manh Tiểu Ngải rất long trọng,cho nên ngay cả Tô Thế Viên cũng trở về.
Trác Thính Phong nhanh chóng không để ý đấu khẩu với Đường Dục Hàn,xoay người sang chỗ khác ân cần hỏi cô.
“Em không sao chứ?”
“Không có chuyện gì. . . . . .”
Tô Thế Viên có chút chật vật lắc đầu,nhìn cũng không nhìn hắn che miệng đi ra ngoài,Trác Thính Phong khuôn mặt đau lòng,hắn dĩ nhiên không biết Đường Dục Hàn vô tâm nói một câu,vô tình đâm trúng tim cô.
Đến cuối cùng Lục Chu Việt bởi vì rất vui nên uống say,Đường Dục Hàn cùng Trác Thính Phong cũng say không nhẹ,cho nên đến cuối cùng là Hạ Vi Lương đưa Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm về nhà.
Manh Tiểu Ngải đã ngủ,Hứa Lưu Liễm chỉ chuyên tâm chăm sóc mình hắn,mặc dù cô không thích hắn uống rượu,nhưng hôm nay trường hợp này cô biết hắn rất vui,cho nên không trách hắn.Hắn say khướt nằm ngửa trên mặt giường lớn,mặc dù say nhưng vẫn có thể thấy rõ khóe miệng hắn cong lên,khuôn mặt cô cũng dịu đi.