Lục Chu Việt bị hành
động đột ngột của cô dọa sợ hết hồn,bất quá tuy bị cách ở ngoài cửa
phòng rửa tay,nhưng vừa rồi mắt hắn phát hiện nửa bên mặt cô không phù
hợp,liền cau mày đi đến gõ cửa,
“Lưu Liễm,mặt em có chuyện gì?”
Nghe Tần tỷ nói cô hôm nay không có ra ngoài,buổi trưa dường như cũng không
ăn cơm,hắn nhanh kết thúc công việc vội vàng chạy trở lại.
Hứa
Lưu Liễm bụm mặt núp trong phòng rửa tay phiền não đi tới đi lui,nghe
hắn hỏi như vậy cô thật muốn ngất,hỏi mặt cô tại sao à,nhất định nhìn
thấy khác thường,chết tiệt hắn sớm không trở lại muộn không trở lại hết
lần này tới lần khác trở lại đúng lúc này,hắn trở lại muộn một lát thì
cô có thể trốn đến trường học rồi.
Cô ảo não đi đến trước
gương,tiếp theo lắc lắc đầu đặt mông ngồi trên bồn cầu,toàn bộ đều bị
hủy a ,đối với người từ trước đến giờ cực kỳ chú trọng hình tượng như
cô mà nói quả thực là đả kích quả lớn,chính cô nhìn cũng cảm thấy kinh
hãi không có cách nào gặp người,huống chi là hắn.
Cô xem hắn như
người ngoài,hắn còn thấy dáng vẻ ngốc này của cô.Dáng vẻ như vậy. . . . . . Cô thử nghĩ thôi đã cảm thấy thật tệ,đều này rất tổn hại hình tượng
của cô! Bởi vì không yêu cho nên luôn luôn xem hắn như người ngoài, cho
dù bọn họ đã có quan hệ vượt trên thân mật.
“Lưu Liễm? Em rốt cuộc bị gì vậy? Mở cửa ra cho anh xem!”
Thanh âm của hắn tiếp tục vang lên phía ngoài,cô cảm thấy vô cùng buồn
chán,nơi đó hàm răng lại đau ,đau đến lỗ tai lan tràn đến huyệt Thái
Dương.
“Hứa Lưu Liễm!”
Hắn hô to một tiếng tên của cô,cô trong lòng biết tránh không khỏi liền bụm mặt kiên trì đứng dậy đi ra ngoài.
Cô nhớ tới không biết nơi nào đã từng gặp một câu nói,nói là diện mạo cô
gái nào đó lộ ra ở trước mặt người đàn ông,ngoại trừ gả cho hắn thì chỉ
có thể giết hắn.
Vừa lúc phù hợp tình trạng lúc này của cô, ảo
não đặc biệt mong muốn giết người, sau cô lại nghĩ nếu cô đã lấy hắn thì cũng không cần phải giết hắn.
Mở cửa đi ra ngoài,hắn trầm mặt
đưa tay kéo bàn tay đang bụm mặt cô,khi nhìn đến nửa bên mặt cô sưng
lên,hắn tức giận ném cho cô hai chữ,
“Ẩu tả!”
Sau đó liền nắm tay cô ra ngoài,cô vừa không dám há to mồm nói chuyện lớn tiếng,đành đi phía sau hắn hừ hừ ,
“Em không muốn đi bệnh viện!”
Hắn quay đầu lại hung hăng trừng cô,
“Mặt sưng thành như vậy em còn không muốn đi bệnh viện!”
Cô bị hắn trừng có chút sợ hãi,cúi đầu lầm bầm ,
“Đi bệnh viện cũng vô dụng. . . . . .”
Nhưng cô biết tư vị đau răng này,không có thuốc trị, cần phải chịu đựng cho cơn đau qua đi mới có thể tốt.
Cuối cùng kết quả cô vẫn bị hắn nhét vào trong xe chở đi bệnh viện,lão nhân
gia ông đã quyết định chuyện gì bất luận kẻ nào đều không thể sửa đổi.Cô ngồi trong xe đau đến cơ hồ muốn co rúc ở chỗ ngồi,hắn quay đầu lại
nhìn cô một cái sâu lắng nói,
“Hứa Lưu Liễm,anh thật hy vọng bản thân là cái răng khôn này của em,ít nhất. . . . . . anh khó chịu em cũng sẽ đau !”
Trong giọng nói của hắn một chút tự giễu,chút bất đắc dĩ,chút thống
khổ,Hứa Lưu Liễm đang đau đến ôm chặt mặt mình nghe được câu đó hốc mắt
không khỏi nóng lên,cô vùi đầu vào cánh tay của mình dùng sức nháy
mắt,không để cho nước mắt không hiểu kia rơi xuống.
Như cũ chạy
đến bệnh viện Đường Dục Hàn,nha sĩ xem xong nói răng khôn cô quá ngoan
cố,trong hai ba năm nay có khi đau,biện pháp giải quyết tốt nhất chính
là nhổ đi, như vậy sau này sẽ không đau,nhưng cho dù muốn nhổ ra cũng
phải chờ hết thuốc tiêu viêm mới có thể nhổ,nói cách khác cô phải tiếp
tục chịu đau như vậy.
Hơn nữa bác sĩ còn nói,hơn nữa viên răng
khôn này còn có dấu hiệu nhiễm trùng,tốt nhất nên nhanh nhổ đi, hắn sau
khi nghe xong thành thật gật gật đầu,
“Vậy thì chờ mấy ngày nữa đỡ rồi hãy nhổ!”
“Em không nhổ ! Nếu bọn họ sinh trưởng trong thân thể của em thì nhất định bọn họ có giá trị tồn tại!”
Cô cũng không biết mình tại sao,vừa nghe đến bọn họ muốn nhổ cô bỗng nhiên đau lòng muốn chết, không nỡ.
Bác sĩ rất chân thành nói với hắn,
“Hứa tiểu thư,răng khôn là răng lớn chậm nhất và rụng nhanh nhất trong hàm
răng,nếu nó hoàn hảo đàng hoàn thì không nói gì nhưng răng của cô nhiễm
trùng nghiêm trọng như thế ,hành hạ cô chết đi sống lại,giữ lại bọn
chúng!”
“Nhưng một khi nhổ bọn chúng,tôi sau này sẽ không còn bọn nó. . . . . .”
Cô rũ mắt xuống lẩm bẩm nói,trong lòng giống như có vật gì bị xé rách.
Cô gần đây có phải hay nhạy cảm quá không,nếu không tại sao một viên răng khôn cô lại nghĩ đến Trần Thanh Sở? Cô cảm thấy viên răng khôn này tựa như
Trần Thanh Sở,biết rõ sự tồn tại của bọn họ không đáng giá,rõ ràng mỗi
ngày đều hành hạ cô sống đi chết lại,nhưng vẫn không nỡ,không nỡ bỏ
những ngày tháng tốt đẹo giữa bọn họ,không nỡ quên mấy ngày bọn họ nương tựa lẫn nhau.
Bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng,
“Em không nỡ rời người ta,người ta chưa chắc gì không nỡ như em,biết đâu người ta đã sớm có người yêu khác không chừng đấy chứ!”
Cô sững sờ ngẩng lên đầu nhìn về phía hắn sau đó cô mím môi cúi đầu xuống
không nói thêm gì nữa.Những lời hắn nói cô đều hiểu có ý gì nhưng cho dù hắn nói trắng ra,cô như cũ không chịu tin tưởng Thanh Sở của cô sẽ có
người khác.
Cô cho chỉ cần bản thân cố chấp giữ vững những ngày
ngọt ngào trong quá khứ không chịu dao động,người khác cũng sẽ như vậy.
Cho dù cô đã trở thành người phụ nữ của người khác,cô cũng chưa từng dao động một phân nữa.
Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt quái dị của hai người, cười ha ha phá vỡ trầm mặc đưa qua một phương thuốc,
“Hứa tiểu thư,cô hiện tại viêm nghiêm trọng như thế,tôi đề nghị cô truyền
nước biển giảm đau,như vậy so với uống thuốc sẽ tốt hơn một chút!”
Không đợi cô phát biểu ý kiến,hắn đã quyết định thay cô, cầm phương thuốc trong tay bác sĩ xoay người đi ra ngoài.
Trên phương thuốc viết,uống liên tục ba ngày,mỗi ngày một canh giờ,ba ngày
sau nếu hết đau thì không cần nhổ,nếu còn đau thì phải tiếp tục.Bất quá
cho cô một mình một gian phòng, xem ra có người quen trong bệnh viện,đã
ngộ thật là tốt.
Y tá sau khi treo nước biển liền lui ra
ngoài,trong lúc nhất thời trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại có hai người
cô và hắn,hắn lấy qua cái ghế ngồi xuống bên giường cô, cô bụm mặt nhìn
hắn sau lại lúng túng dời tầm mắt sang nơi khác, khuôn mặt cô đã tệ hắn
còn ngồi gần cô như vậy,muốn làm cô khó xử phải không?
“Được rồi,đừng che nữa,giơ tay lên vậy không mệt sao?”
Hắn có chút bất đắc dĩ giáo huấn cô.
Kể từ khi nửa bên mặt kia sưng lên,trừ bác sĩ kiểm tra cho cô ra, tay cô
vẫn che bên kia mặt,nghe hắn nói như vậy cô không khỏi ảo não quay đầu
lại trừng mắt liếc hắn một cái,ôm chặc hơn.
Hắn bị hành động của cô khiến cho trên mặt có chút ít nụ cười,giọng nói cực kỳ thật tình,
“Cho dù mặt bên kia của em cũng sưng lên,anh vẫn cảm thấy em xinh đẹp nhất!”
Hứa Lưu Liễm mặt thoáng cái đỏ hồng,cô không nghĩ tới cô chật vật như vậy
hắn còn ở đằng kia trêu ghẹo cô, thẹn quá thành giận trong con mắt
trong suốt nhất thời có một ngọn lửa nhỏ hừng hực thiêu đốt,khiến cho
ánh mắt cô thoạt nhìn càng thêm có thần. Hắn không để ý đối phương trợn
mắt nhìn mình,ánh mắt vẫn sáng quắc ngó chừng cô,không đầy một lát cô
kiên trì không nổi nữa,nhịn đau từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ,
“Trong công ty anh nhất định bề bộn nhiều việc,không bằng anh đi trước đi,một
lát truyền xong nước biển em sẽ tự mình gọi xe trở về!”
Lông mày hắn nhảy lên,
“Bận rộn hơn nữa cũng có thể rút ra một canh giờ quan tâm em!”
Hắn nói xong thật tự nhiên,cô thấy vẻ mặt kiên nghị của hắn bỗng nhiên nhớ tới Trần Thanh Sở vội vã cúp điện thoại cô, trong đầu không khỏi thở
thật dài,rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa.
Thời gian một canh
giờ,nói dài cũng không dài,nhưng đối với Hứa Lưu Liễm vừa phải chịu đau
đớn của răng vừa phải chịu cái nhìn chăm chú của hắn mà nói ,qua thực
sống một ngày bằng một năm.Có lẽ phát giác cô không được tự nhiên nhàm
chán,hắn móc ra điện thoại di động của mình đưa cho cô.
Cô nhìn
thấy điện thoại nổi tiếng thịnh hành nhất hiện nay ,có chút không hiểu
ngẩng lên thấy mắt hắn, ngón tay thon dài của hắn ở trên bàn phím hoạt
động
“Cầm cái này chơi đi,có thể lên mạng cũng có thể chat!”
Điện thoại di động của cô là loại tương đối kiểu có chút cổ xưa,chỉ có thể
gọi điện thoại hoặc gởi nhắn tin và vân vân,thời điểm nhàm chán căn bản
không thể làm gì, hắn đè xuống một lát mà sau đó nói,
“Hay là em
xem tiểu thuyết đi,Hạ Vi Lương bạn của em không phải viết tiểu thuyết
trên mạng sao? Cô ấy bút danh là gì,anh tìm tiểu thuyết cô ấy cho em!”
Hứa Lưu Liễm nhớ tới Hạ Vi Lương nói muốn đem chuyện của cô và hắn viết
thành tiểu thuyết,cô dọa sợ đến nhanh đưa tay đoạt lấy điện thoại trong
tay hắn từ kẽ răng nói thầm ra mấy chữ,
“Không cần,phong cách của cô ấy không phải loại em thích,em xem khác là được!”
Lấy điện thoại của hắn xong cảm thấy không tốt,
“Em chơi điện thoại di động của anh vậy anh làm gì?”
“Anh xem em là được!”
Ánh mắt của hắn sâu thẳm ngó chừng cô khóe miệng hàm chứa nụ cười,cô thiếu
chút nữa hộc máu,một tay lấy điện thoại di động ném cho hắn,
“Hay là thôi đi!”
Hắn cúi đầu cười nhét vào trong tay cô, từ trong túi tiền lấy ra một cái điện thoại khác ,
“Em cầm lấy chơi đi,anh dùng điện thoại di động khác ra ngoài gọi một chút!”
Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.