Hắn giận đến đứng lên đi tới trước mặt cô, “Em mới mấy tuổi biết cái gì gọi là yêu?”
“Thầy lớn tuổi như vậy,thầy biết cái gì là yêu sao? Nếu như biết vậy xin Lão sư nói em biết!”
Cô nhanh mồm nhanh miệng phản kích .
Hắn bị cô chọc đến nghẹn,trong cơn tức giận kéo đầu cô tới hôn xuống,vốn
chỉ là muốn muốn trừng phạt cô một chút phát tiết tức giận trong lòng bị cô kích khởi, lại chưa từng nghĩ mùi vị cô thật ngọt ,để cho hắn muốn
ngừng mà không được mất lý trí ngược lại tay giữ chặt đầu cô muốn hôn
sâu hơn.
Cô hiển nhiên cũng bị động tác của hắn dọa phát sợ, cứng người tại chổ để hắn tùy ý hôn một lúc lâu mới phục hồi tinh thần,sau
khi hoàn hồn phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên là giãy dụa,hắn cũng
khôi phục lý trí nhân cơ hội buông lỏng cô ra,hắn cho là dựa theo tính
tình của cô sẽ giơ tay lên cho hắn một cái tát, không nghĩ tới cô chẳng
qua là giơ tay lên sờ soạng môi dưới,lạnh lùng mở miệng,
“Lão sư,dáng vẻ của thầy thật là biết đối nhân xử thế,ngay cả hôn cũng giảng dạy!”
Thời điểm cô nói những lời này mặc dù quật cường như cũ,nhưng hắn vẫn
bắt gặp đáy mắt cô chợt lóe lên nước mắt.Hắn giữ ngườicô,ánh mắt nồng
đậm nhìn vào mắt cô từng câu từng chữ nói,
“Yêu là quyết chí theo đuổi không thể buông tay,nhưng cũng phải hiểu được đến lúc nào cần buông tay!”
Cô thông minh thế,hắn không tin cô không hiểu rõ lời hắn nói,lời này cũng
là tâm ý hắn đối với cô: hắn có ý định với cô nhưng cũng bận tâm đến
tình hình hiện tại thân phận và tuổi tác,cho nên hắn không bắt buộc
cô,buông tay để cô hưởng thụ đầy đủ tự do thuộc về tuổi thanh xuân của
mình.
Cô sau khi nghe khóe miệng châm biếm càng thêm rõ ràng,
“Lão sư,cám ơn thầy,em sẽ dùng phương thức thầy‘ dạy ’ đi yêu Trần Thanh Sở !”
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, hắn một người phiền não ngồi ở trên ghế xa hoa nhíu mày thật chặc.
Hôm sau cuối tuần,hắn đang ở trong quán cà phê góc đường thấy đối diện
đường cô chủ động kiễng mủi chân hôn Trần Thanh Sở, Trần Thanh Sở thì
dịu dàng đáp lại cô, tuấn nam mỹ nữ làm người bên cạnh ao ước, chỉ hắn
cảm thấy cảnh đó vô cùng chói mắt.
Hắn nhớ tới trước một đêm lúc
cô gần đi quật cường nói một câu: Lão sư,em sẽ dùng phương thức thầy dạy yêu Trần Thanh Sở .Cô ấy nhất định là cố ý,cô biết hắn mỗi lần cuối
tuần cũng sẽ ở quán cà phê này uống cà phê, cho nên mới cố ý cùng Trần
Thanh Sở xuất hiện ở nơi này.
Hắn giơ tay ném ly cà phê trên
tay,vung tay áo rời đi,người trong quán cà phê bị làm cho sợ đến tất cả đều nín thở không dám ra một tiếng. Cũng chính bởi vì lần này, để cho
hắn hạ quyết tâm muốn cho Trần Thanh Sở từ bên người cô biến mất.
Thời điểm máy bay đáp xuống Ôn Thành đã đến gần giữa trưa,Lâm San Ni đứng
dậy liếc nhìn hai người phía trước như cũ đang ngủ say sưa ,người đàn
ông mặt mũi kiên nghị và anh tuấn,cô bé điềm tĩnh thanh tú,tay người đàn ông vòng qua cổ của cô bé tự nhiên kéo cô về phía mình,một màn ấm
áp như vậy lại làm cho Lâm San Ni mắt đục đỏ ngầu, bởi vì tất cả đợi
chờ, tất cả ẩn nhẫn,bọn họ có thể nhìn rõ trong mắt.
Từ thành
phố N đến Ôn Thành có ba bốn giờ , hai người vẫn cũng ngủ như vậy,hắn cả ngày vì chuyện của công ty bôn ba bận rộn nhưng cũng không thấy hắn ngủ sâu,thì ra ôm người yêu sâu đậm khi ngủ thật làm người ta an tâm sao?