Cô đã sớm liếc thấy
được bóng dáng hắn,từ lúc hắn đứng ở nơi đó cố ý lớn tiếng chào hỏi với
Tần tỷ cô đã thấy được,cô không điếc cũng không mù,người lớn như vậy cô
có thể không nhìn thấy ư,hắn có cần thiết cố ý đi qua cô không.Qúa ấu
trĩ rồi! Cô chỉ không có tâm tình để ý đến hắn, cho nên mới không muốn
đối mặt với hắn, không nghĩ tới hắn hết lần này tới lần khác hắn muốn
quấy rầy thanh tịnh của cô.
Lục Chu Việt thấy cô như cũ hờ
hững không nhìn hắn vẫn xem ti vi, cầm lấy một cái quả táo đặt mông
ngồi xuống bên cạnh cô cắn một ngụm lớn, hắn ngồi quá gần cô, cánh tay
chạm vào cô,hơi thở của hắn cũng thoáng cái chui vào mũi cô, Hứa Lưu
Liễm có chút không vui nhăn lại lông mày, bất quá vừa lúc lúc này người
chủ trì giũ ra một bao quần áo rất lớn ,cô không khỏi xì một tiếng cười theo ra ngoài.
Bên cạnh Lục Chu Việt sắc mặt thoáng cái liền
giận, hắn cũng thật sự chịu không được cô không nhìn cô,chặn ngang cầm
điều khiển từ xa lầm bầm nói,
“Tiết mục này không có gì thú vị”
Hắn đổi lại sang đài khác,người chủ trì mặc một bộ đồ thanh âm và tư thái
cực kỳ nghiêm túc thông báo tin tức kinh tế,cô một câu nói cũng không
nói tiếp theo để xuống gối ôm đứng dậy lên lầu, hắn nhìn thấy nóng nảy
vội vàng ở phía sau hô,
“Ơ ơ, tại sao em đi? Không bằng nhường lại cho em xem!”
“Không xem! “
Cô không quay đầu lại lạnh lùng ném cho hắn một câu, hắn ảo ném đi điều
khiển từ xa,hắn bất quá muốn khiến cho cô chút ý mà thôi,không có nghĩ
tới đuổi cô đi , nếu như cô thích xem tiết mục tiêu khiển,hắn cũng có
thể cố ngồi bên cạnh xem với cô, chỉ cần cô cho hắn chút đáp lại là tốt rồi. Hắn cảm thấy nha đầu chết tiệt này cái khác không có,bản lãnh giận giỗi thật sự là không ai bằng.
Hứa Lưu Liễm sau khi lên lầu liền chui vào phòng tắm tắm,đối với hành động hắn cố ý khiến cho cô chú ý,cô chỉ cảm thấy trẻ con,cũng là một người đàn ông có tuổi còn làm ra cử
động như vậy,truyền ra ngoài thật là cười chết.Cô đứng ở dưới vòi nước
phiền não lau mặt mấy cái,cô hiện tại thật không muốn đối mặt hắn, không phải vì lời hắn nói khiến cô khó xử,mà là cô nhìn đến hắn liền nhớ lại
ban ngày Trần Thanh Sở nói chút ít chuyện,liền cảm thấy cả người vô lực.
Cô hiện tại nên làm gì bây giờ? Nên mặc kệ số phận? Hay là nên cố gắng
tranh thủ một chút hạnh phúc cô với Trần Thanh Sở ? Nếu như đổi lại lúc trước,tỷ như thời điểm trung học đệ nhị cấp,cô sẽ dũng cảm giằng co với hắn, hắn càng phản đối cô càng làm phản ở chung một chỗ với Trần Thanh
Sở,nhưng bây giờ,ba năm đi qua,cô cảm giác mình kiệt sức không có khí
lực tranh đấu với hắn.
Không biết tình cảm của cô phai nhạt hay
lòng của cô mệt mỏi, bất quá ba năm sau gặp lại Trần Thanh Sở cô cảm
giác mình vẫn bị hắn hấp dẫn, ai cũng từng có mối tình đầu, ai cũng cũng hiểu cảm giác loại tốt đẹp khắc cốt ghi tâm, sáng lạng như pháo hoa,
mặc dù trong nháy mắt héo tàn nhưng vẫn tồn tại trong lòng.
Cô
tắm xong đi ra không thấy hắn ở trong phòng,cô vừa thấp thỏm sấy tóc vừa bất an nhìn khóa trên cửa phòng , nhiều lần cô có loại vọng động muốn
đi lên khóa lại, sau lại nhớ đây là nhà hắn,hắn mở khóa không phải dễ
dàng ư,cho nên cô buông tha. Bất quá đợi đến khi cô lên giường ngủ hắn
vẫn không có đi vào,lòng căn thẳng giờ mới thả lỏng, nếu hắn lúc này đi
vào thật cô đúng là không biết đối mặt với hắn ra sao.
Tựa hồ đến nửa đêm hắn mới lên giường, vừa lên liền từ phía sau ôm chặc lấy cô,
chỉ chốc lát sau cô liền cảm nhận được nơi nào đó trên người hắn truyền
đến độ cứng,cô mặc dù ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn kịch liệt phản đối,
“Em không muốn làm!”
Hắn ở sau lưng cô cúi đầu bật cười,cô có chút tức giận đẩy hắn, hắn thoáng cái kéo cô ôm chặt vào ngực,
“Đừng động nữa, nếu không một lát có muốn làm hay không tựu cũng không phải em quyết định”
Cô thoáng cái không dám nhúc nhích, cả người căng cứng rất sợ hắn có bỗng
nhiên thay đổi,hắn đúng là nói được là làm được,thật đúng là không có
động tác nào. Bất quá bàn tay của hắn cũng không chút khách khí phủ lên
cái mông đưa về phía hắn,nhiệt độ nóng hổi còn ở vị trí mập mờ kia làm
cho cô rất khó chịu,cô lại không thể nói,liền hung hăng ngắt hắn,chỉ
chốc lát sau hắn chịu không được khẽ cười mở miệng,
“Được rồi được rồi đừng dùng sức mà,anh lấy tay ra là được!”
Cô lúc này mới buông lỏng tay,hắn cũng đưa tay ra không trêu chọc cô
nữa,cô cũng dần dần buông lỏng mình để hắn tùy ý ôm ngủ.Thật ra thì Lục
Chu Việt nghĩ chính là còn nhiều thời gian, mặc dù hắn hiện tại rất muốn làm nhưng hắn cũng không muốn mình đòi lấy quá độ lưu lại cho cô bóng
ma, nếu không sau này ngay cả đụng cũng không cho đụng chẳng phải là
thảm sao,dựa theo tính tình cô,chọc cô tức giận cô thật không cho hắn
đụng.
Sáng sớm lúc Hứa Lưu Liễm còn đang ngủ ,đã nghe có người ở bên tai một lần lại một lần hô,
“Lưu Liễm! Lưu Liễm ——”
“Mau rời giường, nếu không sẽ muộn!”
Vừa nghe đến hai chữ sẽ muộn,cô thoáng cái giựt mình tỉnh lại,cô từ trước
đến giờ người rất có quan niệm thời gian,cũng không cho phép mình đi
trễ.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy sau đó cô ngẫm nghĩ một chút, không đúng, sáng sớm hôm nay cô không có khóa,tại sao phải dậy sớm như thế?
Nghĩ tới đây cô không khỏi tức giận trừng người đầu sỏ đắc tội cô,chỉ
thấy hắn đã sớm ăn mặc đâu đó phong độ đứng ở bên giường nhìn dáng vẻ cô mơ mơ màng màng cười,thấy cô quăng qua tầm mắt bất mãn,hắn thiện ý mở
miệng nhắc nhở,
“Anh nhớ được hôm nay học viện kiến trúc tựa hồ có môn học tự chọn. . . . . .”
Cô cau mày ngẫm nghĩ một chút quả nhiên là có, không khỏi”A ——”hét lên một tiếng, tâm trạng ngày hôm qua của cô rất loạn thoáng cái đã quên xem
thời khóa biểu, bất quá cô không giải thích được hỏi,
“Tại sao anh biết em có môn tự chọn ở học viện kiến trúc?”
“Chuyện của em có gì anh không biết sao?”
Hắn nhẹ nhàng ném cho cô một câu như vậy nói xong xoay người tính rời đi,
“A đúng rồi, còn có một chuyện. . . . . .”
Hắn bỗng nhiên xoay người lại, tầm mắt dừng lại trước ngực cô, ánh mắt có chút gian tà,
“Em xem em gầy đến trên người không có mấy cân thịt, bất quá có nhiều chỗ anh rất hài lòng !”
Hứa Lưu Liễm theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn về phía trước ngực mình, lúc này mới phát hiện đồ ngủ trên người mình không biết lúc nào bị người
lột, mà cô không chú ý vội vã đứng dậy cho nên chăn vừa chỉ che đến một
nửa. . . . . .
Mặt của cô thoáng cái đỏ lên. Tư thái trắng trợn nói chuyện với hắn,cô tức giận kéo chăn lên đưa tay chỉ vào hắn lên án,
“Lục Chu Việt,anh,anh quá không biết xấu hổ!” Hắn thoạt nhìn tâm tình rất
tốt, không để ý đến tiếng mắng của cô cười xoay người đi ra ngoài, phía
sau hắn Hứa Lưu Liễm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tần tỷ đứng ở cửa
vừa định gõ cửa gọi bọn họ ăn cơm đã nghe được một tiếng hét thảm như
vậy,không khỏi dừng bước, cho là bên trong xảy ra chuyện gì, kết quả
không đầy một lát chỉ thấy khóe miệng hắn chứa nụ cười thần thanh khí
sảng sải bước đi ra ngoài,bà lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
không có chuyện gì là tốt rồi không có chuyện gì là tốt rồi.
Ban ngày thời điểm ở trường học cô nhận được điện thoại của Trần Thanh Sở , giọng điệu của hắn tràn đầy cầu khẩn,
“Tiểu Liễm,anh mới vừa trở về nước bên kia còn có một đống lớn chuyện phải xử lý, không thể lại tại nơi này mãi được.Nếu như em đồng ý,anh đưa em rời khỏi nơi này, chúng ta cùng nhau trở về Ôn Thành, bắt đầu một lần nữa
có được không?”
“Thanh Sở,em. . . . . .”
Cô nhớ tới ngày
hôm qua cô nhận được điện thoại Lục Chu Việt hoảng hốt rời đi ,lúc đó
nhất thời không biết mở miệng trả lời chắc chắn như thế nào, có hai loại tâm tình ở trong lòng cô kịch liệt đấu tranh, buông tha đoạn hôn nhân
này? Hay là buông tha cho Trần Thanh Sở?
Phải lựa chọn làm cô khó xử,hôn nhân cô nghĩ buông tha rồi lại buông tha không được, Trần Thanh
Sở,cô không muốn buông tha cho rồi lại phải buông tha. Cô có đôi khi
thậm chí nghĩ có nên chết không,thay vì đau khổ lựa chọn không bằng biến mất.
Trần Thanh Sở cũng nói,
“Em trước không cần vội vả
trả lời anh,anh ngày mai xế chiều đi máy bay trở về Ôn Thành,trước đó em có câu trả lời chắc chắn là được!”
Nói tới chỗ này Trần Thanh Sở giọng nói bỗng nhiên ảm nhiên xuống,
” Tiểu Liễm,bất kể em cuối cho anh câu trả lời gì,em chẳng lẽ không đưa anh đi thăm ngươi một chút trường học sao?”
Hứa Lưu Liễm nắm điện thoại hốc mắt thoáng cái chua xót lên,đúng vậy,cô tại sao có thể không đưa hắn đi thăm một chút trường học trăm năm này,đó là nơi năm đó bọn họ hẹn cùng nhau thi, bọn họ hẹn ước hắn đọc hệ quản lý
kinh tế, vì sau này tiếp quản sự nghiệp gia tộc,còn cô thì học ngành
kiến trúc, làm kiến trúc sư cô tha thiết ước mơ .
Cô nhớ được
hắn thật ra không thích tiến vào xí nghiệp gia tộc,hắn nghĩ ra ngoài tự
lập môn hộ mới có thể đầy đủ phát huy năng lực của mình,may là cô giúp
đở khuyên hắn mới bỏ ý nghĩ ra ngoài lập nghiệp,hắn nói chỉ cần sau này
có cô theo ở bên người.
“Anh chừng nào có thời gian?”
Cô
cuối cùng mở miệng hỏi Trần Thanh Sở, bất kể thân phận bọn họ hiện tại
là dạng gì ,những năm tháng ngây ngô mơ ước cố gắng ở trung học đệ nhị
cấp,vẫn nên đi xem một chút.