Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 217: Chương 217: Một đêm mê loạn




“Chuyện của tôi không tới phiên cô ở đây quơ tay múa chân!”

Trần Thanh Sở vốn còn tức giận chuyện hôm qua,hôm nay lại nghe cô nói đến Lục Chu Việt không khỏi tàn bạo rống lên một tiếng.

“Tôi lặp lại lần nữa cô đi về phòng của mình đi!”

Anna Katherine không nói gì nữa,cắn chặc môi mình tròng mắt rưng rưng ủy khuất nhìn hắn rồi chậm rãi xoay người đi ra cửa trước,còn chưa đi tới cửa,giọng nói vô tình của hắn tiếp tục vang lên phía sau.

“Chuyện tối hôm qua cô phải giữ kính tuyệt đối,như vậy tôi có thể suy nghĩ không nói đến chuyện ly hôn”

Cô không nói gì nhưng cũng không có quay đầu lại,thân hình dừng một chút sau sải bước nhanh ra ngoài,bởi vì không muốn cho hắn thấy nước mắt như sợi trân châu bị cắt đứt của mình.

Trở lại gian phòng cách vách của mình,Anna Katherine thương tâm ngã ở trên giường khóc,trên mặt giường lớn còn có một vết máu đỏ lòm khiến cô càng khóc dữ hơn.Đúng vậy,cái giường này,tối hôm qua là lần đầu tiên của hắn và cô,cô chờ đợi lần đầu tiên này đã rất lâu.

Ngày hôm qua hắn vốn về nhà ăn cơm với mẹ Trần,nhưng sau khi hắn nghe điện thoại liền vội vã rời đi.Không biết tại sao cô đột nhiên cảm giác có loại dự cảm không tốt,ăn vài miếng cơm sau cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt,cô đành nói với bố Trần và mẹ Trần mình muốn ra ngoài một chút.

Khi thấy hắn đi cùng cô gái tên Ôn Phó Doanh thiếu chút nữa không nhịn được xông ra kéo hắn đi,cô thật rất ghét người đàn bà kia,bởi vì người đàn bà kia muốn hắn và Hứa Lưu Liễm nhanh ở chung một chỗ. Nhưng cô biết mình đi ra nhất định làm hắn không vui,cho nên tìm một góc bí mật tiếp tục theo dõi bọn họ.

Sau đó cô lại thấy hắn uống say mèm bị hai người vạm vỡ đưa ra ngoài,cô định đi lên đón hắn đưa về về nhà rồi lại nghe được người đàn bà kia nói đưa hắn đến khách sạn,còn nói mối tình đầu đang ở trong phòng chờ hắn,trong lòng nhất thời lộp bộp vỡ ra,cô biết Ôn Phó Doanh muốn làm gì.

Nhưng nhìn hai người lực lượng vạm vỡ,cô không thể cứng rắn xông lên trước mặt bọn họ,vì cô chưa quen cuộc sống Trung Quốc,ra cửa ngay cả bảo vệ cùng tài xế cũng không có,cũng không có người bạn nào gọi điện xin giúp đỡ,đành một mình đi theo phía sau bọn họ.

Đợi cô lảo đảo tìm được căn phòng hắn,cô phải van xin người phục vụ mở cửa phòng,hắn đã đem Hứa Lưu Liễm đang hôn mê đặt trên mặt giường lớn,quần áo của cô cơ hồ đã bị hắn kéo rácg,lộ ra mảng lớn cảnh xuân trước ngực.Cô cơ hồ dùng hết toàn bộ sức mạnh kéo hắn từ trên giường xuống đất,sau đó vội vã chạy sang gian phòng cách vách,kéo người phụ nữ kia qua.

Thời điểm làm những chuyện này,trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Không thể để cho hắn mắc thêm lỗi lầm nữa.

Vừa bắt đầu có lẽ cô còn hoài nghi Hứa Lưu Liễm còn có tình cảm với hắn,nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Hứa Lưu Liễm khi nhìn Lục Chu Việt,liền hiểu người hiện tại cô yêu là Lục Chu Việt.Nếu như tối nay cô ấy bị hắn đụng vào,cô ấy có lẽ cả đời sẽ không vui vẻ,cũng không thể sống cùng người mình yêu.

Trong lòng cô áy náy vì đã tát cô ta một cái,thật ra cô không phải loại phụ nữ hư,cô chỉ vì nhìn thấy hắn ôm cô gái kia mà tâm trạng có chút thất khống,cho nên tối nay cô cứu cô ấy,coi như xin lỗi hành vi đêm đó của mình.

Sau nữa,dược tính làm hắn mất đi lý trí,hắn xem cô trở thành Hứa Lưu Liễm,liên tiếp hô tên cô ấy đem cô đặt ở phía dưới điên cuồng hôn,cô mặc dù không tình nguyện cùng làm chuyện này mà hắn nghĩ đến người con gái khác,nhưng không đành lòng nhìn hắn bị thuốc hành hạ,đưa tay ôm cổ hắn dịu dàng đáp lại hắn.

Hắn vốn xem cô trở thành Hứa Lưu Liễm mà động tình không thôi,cô đáp lại,hắn không nhịn được gầm nhẹ hung hăng mút lấy môi cô,bàn tay nóng hổi kéo quần áo cô ra,vội vàng thăm dò vào trong thân thể ngây ngô,từ vú mềm mại đến nơi tư mật nhất.Cô chưa bao giờ được hắn đối đã như vậy,bị hắn thô lỗ khiến đau đớn đồng thời cả người run rẩy không thôi.

Hắn dáng vóng cường tráng hôn khắp mỗi một tấc da thịt trên người cô,thậm chí ngay cả nơi mềm mại tư mật cũng không bỏ qua,khi đầu lưỡi linh động xẹt qua nhụy hoa,cô ngăn không được cao giọng rên rĩ cảm thấy trong bụng có một hơi nóng ồ ồ xông ra,cô bất lực cố gắng ôm chặt hắn.

Cô vừa hô hấp bình thường,hai chân đã bị hắn tách ra,nơi vừa được hắn sủng ái xong mềm mại thoáng cái bị vật cứng nóng hổi đâm thủng,cô cảm thấy cả người như bị xé rách,cô khóc la đau lại bị hắn ngăn ngừa miệng dùng lực ra vào trong cơ thể mình.

Mặc dù đau nhưng vui mừng bởi vì được làm cùng người mình yêu,cho nên cô dần dần buông lỏng,trúc trắc đưa chân kẹp chặt eo hắn theo động tác của hắn cùng nhau trầm luân.

Cả đời cô chưa bao giờ vui mừng giống tối nay,cô rốt cục chân chính trở thành người phụ nữ của hắn,mặc dù hắn ý thức không tỉnh táo nhưng cô đã thỏa mãn .

Cô không biết người đàn bà kia cho hắn uống thuốc gì,cô chỉ biết hắn ôm cô một lần lại một lần sủng ái,cô mặc dù mỏi mệt không chịu nổi nhưng lo dược tính trong cơ thể hắn chưa tản hết sẽ ảnh hưởng đến hắn,cho nên chống đỡ tiếp nhận hắn một lần lại một lần đoạt lấy.

Chỉ là cô không nghĩ tới sau khi tỉnh lại đối mặt hắn đang giận tím mặt.Hắn đang nhìn cô nằm bên cạnh hắn,hận không được giết cô tại đây,cô nhận thấy sát ý trong đôi mắt đỏ ngầu kia.

“Anna Katherine,cô đúng là không biết xấu hổ,tôi nói rồi tôi sẽ không đụng cô cho nên cô giở thủ đoạn này với tôi!”

“Em không có!”

Cô kéo chăn phủ lên người núp ở đầu giường khóc cãi lại.

“Anh đã biết cô ấy không thương anh,nếu tối hôm qua anh đụng cô ấy đời này cô ấy sẽ hận chết anh!”

“Cho nên cô vĩ đại dâng mình cứu cô ấy,có phải không? Có phải không!”

Hắn cười cực kỳ xem thường.

“Tôi thật xem thường cô,thì ra cô nhìn mặt ngoài như vô tội trong lòng cất dấu một trái tim ác độc!”

Cô đã bị những lời hắn nói tổn thương đến một câu nói đều nói không ra,chỉ dựa vào tường lắc đầu lung tung hủy bỏ tội danh hắn gán trên người mình,hắn giận không kìm được hung hăng trợn mắt nhìn cô hồi lâu, sau đó hỏi.

“Cô ấy đâu?”

“Ở gian phòng cách vách . . . . . .”

Cô nhìn thấy hắn nhướng cao khóe môi trong lòng lần nữa có loại dự cảm xấu,nhìn hắn đứng dậy mặc quần áo rời đi,cô liền vội vàng kéo hắn.

“Anh Thanh Sở,anh muốn làm gì?”

“Bắt đầu từ bây giờ,cô tốt nhất biết điều nghe lời của tôi làm theo lời dặn của tôi,tôi sẽ suy nghĩ quan hệ giữa chúng ta,nếu không. . . . . .”

Hắn trợn mắt nhìn cô một cái xoay người rời đi,cô vô lực ngã ngồi cắn chặc môi mình nén nước mắt sắp tràn ra mi.

Thời điểm Trần Thanh Sở đi vào gian phòng cách vách,Hứa Lưu Liễm còn đang ngủ say,những người đó không biết cho cô uống thuốc mê gì làm cô ngủ sâu cả đêm.Quần áo của cô xốc xếch,áo lót tựa hồ bị kéo ra,lộ ra hơn phân nửa ngực trắng nõn,xương quai xanh cùng nơi trước ngực có vết máu ứ đọng,hắn nhìn miệng lưỡi đắng khô.

Hắn biết những dấu vết kia do tối hôm qua hắn để lại trên người cô,nếu như không phải tại Anna Katherine,cô hiện tại đã sớm trở thành người của hắn! Hắn đứng ở bên giường nhìn dáng vẻ cô ngủ,không nhịn được cúi người xuống hôn nhẹ môi cô,có chút tham lam thưởng ngọt ngào đã lâu trước kia.

“Chu Việt. . . . . .”

Cô không có tỉnh lại nhưng dịu dàng lẩm bẩm một tiếng,vẻ mặt tất cả đều là ngọt ngào,giọng nói thì hờn giỗi không phải nói.

Hắn nhất thời giống như bị cái gì đánh trúng toàn thân,cả người cứng ngắc,hai tay siết chặt lại.Chu Việt,Chu Việt!Cô gọi đàn ông kia thuận miệng như vậy,hắn có thể tưởng tượng khi bọn họ ở chung một chỗ,người đàn ông kia sủng ái cô như thế nào,còn cô lệ thuộc người đàn ông kia ra sao.

Hắn không có tiếp tục động tác của mình,có người đàn ông nào có dũng khí hôn hít cô gái mình yêu,nghe cô luôn miệng gọi người đàn ông khác,trong mắt xẹt qua tia tàn ác,hắn đứng dậy cởi quần áo của mình,nằm xuống bên người cô,không biết sao,hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt cô yên tĩnh ngủ vừa cùng ngủ với cô một giấc.

Hắn chỉ muốn chia rẽ cô và Lục Chu Việt,chỉ muốn không thể cho Lục Chu Việt có được cô,chỉ muốn cho Lục Chu Việt thống khổ,chỉ muốn đối tốt với cô,nhưng quên đi cảm nhận của cô.Hắn đã sớm không còn giống như trung học đệ nhị cấp,chuyện gì cũng đứng ở trên lập trường của cô suy nghĩ,hắn chỉ lo cho địa vị mình.

Hắn không biết cô đã sớm trong lúc vô tình yêu người đàn ông kia,không biết mình làm vậy tổn thương sâu nhất chính là cô.Hắn cho rằng mình yêu cô lại không ngừng thương tổn cô

Hứa Lưu Liễm không biết bản thân làm sao từ khách sạn trở về cư xá,cô chỉ cảm thấy cả người vô tri,lòng đã chết,vẻ mặt hoảng hốt đi tới lầu dưới,thật xa đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở chỗ xa,còn có con người quen thuộc kia.

【 Chỉ có quan tâm lẫn nhau,mới xứng có hạnh phúc. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.