Bị đè ép làm cho cô khẽ cau mày,sau đó hắn hôn bầu ngực mẫn cảm nhất của
cô,đầu lưỡi quấn quanh nụ hoa phấn hồng một vòng lại một vòng đánh
chuyển,sủng ái yêu thương xong.Một tay khác phủ lên xoa nắn,cho đến khi
đầu lưỡi bọn họ toàn bộ nở hoa đứng thẳng,lấp tráng kiện xâm nhập sâu
vào người cô, không đầy một lát hắn cảm giác thấy tiến vào trót lọt.
Cự Long cứng rắng kiêng cố hoàn toàn không có vào chỗ sâu nhất của cô ,hắn cầm lấy eo cô bắt đầu lực mạnh va chạm,cô thật chặc nhốt lại hắn,còn
tay hoàn cổ nằm trên đầu vai mỗ khi hắn va chạm trên vai tạo ra từng dấu vết thật sâu.
Cuối cùng hắn mặc sức phóng ra mình,cô bỗng nhiên dùng sức ôm hắn đến gần cúi đầu hỏi một câu,
“Lục Chu Việt,anh có thể vĩnh viễn giống như bây giờ không rời đi em không? “
Nhanh đến cao trào,trong đầu hoàn toàn trống không căn bản không có cách nào
tiêu hóa câu nói của cô, chỉ lo chôn trong người cô cả người run rẩy thở hổn hển,chờ đến thời điểm hắn tỉnh táo cô đã đưa lưng về phía hắn ngủ
thật say.
Hắn vặn lại thân thể của cô lung lay muốn dao động tỉnh cô,
“Lưu Liễm,anh vĩnh viễn yêu em,vĩnh viễn không rời khỏi em! Đến chết cũng vậy”
“Ừ. . . . . .”
Cô hình như quá mỏi mệt,chỉ đáp lung tung một tiếng rồi vung ra tay của
hắn tiếp tục ngủ,hắn đau lòng ôm lấy cô vào trong ngực thật chặc,cô nhất định bị phản ứng tối nay của Trần Thanh Sở làm bị thương không có cảm
giác an toàn,cho nên mới hỏi hắn.
Tên kia nói với cô quá nhiều
lời yêu thương,không biết hắn có nói qua với cô: Cô là người hắn chấp
nhất duy nhất kiếp này,vô luận là hiện tại hay là tương lai.
Đến nữa đêm,Hứa Lưu Liễm bị một hồi lại một hồi đau răng làm tỉnh lại,cô
cảm giác là vị trí cuối cùng bên răng khôn,cô khẽ thở dài một hơi,xoay
người đem phía mặt đau vùi vào trong gối .
Cô có mấy cái răng
khôn,cách nửa năm sẽ lồi ra ngoài một chút,hơn nữa đến thời điểm thật sự tức giận phát cáu thì càng dễ dàng nhiễm trùng,hơn nữa mỗi lần không
toàn bộ lồi ra,chỉ một chút xíu thò đầu ra một chút xíu lớn lên,vẫn còn ôm nữa gương mặt xấu hổ ,nhưng cô mỗi lần đều chịu đủ hành hạ.
Cô nghĩ tới mấy ngày này đầu tiên là kết hôn sau lại Bành Duy Triết giờ là Trần Thanh Sở ,trong lòng tích góp từng tí càng nhiều úc khí tối nay
bỗng nhiên phát tác, rốt cục lửa giận công tâm.Cũng may trước kia đau
đớn không quá lâu,chỉ cần thời gian hai ba ngày,uống chút thuốc tiêu
viêm nhịn một chút sẽ đã qua.
Lục Chu Việt từ trước đến giờ ngủ không sâu,cô nghiêng người hắn liền tỉnh,đưa tay qua kéo cô lại mơ mơ màng màng hỏi,
“Tại sao tỉnh rồi?”
Sau khi hoan ái cô từ trước đến giờ đều ngủ đến hừng sáng ,hôm nay tại sao nửa đêm đã tỉnh?
Hứa Lưu Liễm không muốn nói cho hắn biết,một là bởi vì cô cảm thấy bất quá
chỉ đau răng không muốn làm nủng,hai là cô không quen đem tâm sự của
mình nói cho hắn nghe,không quen lệ thuộc vào hắn,cô vừa muốn nói cho
hắn biết không có chuyện gì,nơi đó hàm răng bỗng nhiên đau nhói,cô không khỏi “ai nha” một tiếng.
“Tại sao?”
Hắn thật nhanh đứng
dậy mở đèn đầu giường,mượn ánh đèn vàng nhìn dáng vẻ cô che nữa bên mặt nhíu màu,trên mặt còn mang theo chút ít buồn ngủ tràn đầy lo lắng,cô
bụm mặt quay đầu đi nhỏ giọng nói,
“Đau răng. . . . . .”
Hắn chưa nói hai lời liền nhấc chăn lên đứng dậy mặc quần áo,cô quay đầu lại không giải thích được nhìn chằm chằm hắn,
“Anh làm gì?”
“Đi bệnh viện!”
Hắn lấy quần áo ném cho cô,cô thiếu chút nữa bụm mặt từ trên giường nhảy dựng lên,
“Tại sao! Nửa đêm canh ba ai muốn đi bệnh viện,chỉ đau răng thôi,uống chút ít thuốc tiêu viêm là không sao!”
Hắn có cần làm cho hưng sư động chúng rồi chỉ muốn đi bệnh viện không,cô
không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì,nhìn rất khôn
khéo tại sao trong cuộc sống là ngớ ngẩn thế,dùng chỗ nào không dùng
lại dùng lúc đau răng! Không phải nói đau răng không phải là bệnh,đau
một chút sẽ không chết.
Cô làm sao biết được,hắn mỗi một lần làm chuyện ngu ngốc,bất quá bởi vì quá mức khẩn trương cho cô mà thôi.
Cô vốn vì loáng thoáng đau mà tâm phiền ý loạn,cho nên giọng nói khó
tránh khỏi táo bạo chút ít,hắn có chút vô tội bị cô mắng,người ta vốn có ý tốt nhưng đổi lấy cô như vậy,cô nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy chổ kia
đau nhiều hơn,đành xoay người nằm xuống đem mình nhốt trong chăn.
Hồi lâu cô lại nghe thấy hắn đi dép lẹt xẹt lục tung tìm cái gì,một lát lại ra khỏi phòng ngủ,chỉ chốc lát sau cô dường như nghe được tiếng của
Tần tỷ,hắn ở bên ngoài cùng Tần tỷ nhỏ giọng đang nói gì đó,cô hận không bị đau chết đi,chứ đừng nói cho cô biết hắn ngay cả hộp y tế cũng không biết để ở nơi đâu,gọi tỉnh Tần tỷ tới hỏi.
Chỉ chốc lát sau phía ngoài cuối cùng đã yên tĩnh,hắn bưng nước cùng thuốc đi vào ngồi xuống bên người cô,
“Dậy uống thuốc tiêu viêm!”
Cô chống đỡ không được cơn đau từ trong chăn chui ra,cầm lấy thuốc mở miệng lớn nuốt vào,trong mắt hắn như cũ toàn là lo lắng,
“Em xác định chỉ cần uống thuốc là có thể tốt?”
“Ừ. . . . . .”
Cô hữu khí vô lực vừa trả lời vừa xoay người nằm xuống,hắn lần này không
nói gì nữa,tắt đèn giường từ phía sau ôm chặt lấy cô,có lẽ là thuốc kia phát huy tác dụng, cũng có lẽ là ngực của hắn quá ấm áp,cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bất quá sáng sớm,cô lại bị cơn đau làm
thức tỉnh,trực tiếp vọt tới phòng rửa tay đón lấy nước lạnh như băng
một miệng lớn ngậm trong miệng,hy vọng xa vời lạnh lẻo có thể giảm bớt
nơi răng trướng đau,nhưng chỉ một giây đồng hồ,một giây sau lại tiếp tục đau,cô tức giận muốn giết người.
Trước kia cũng rất đau nhưng
chỉ cần uống chút thuốc sẽ từ từ giảm bớt. Lần này tại sao không giống?
Không những không có giảm bớt,ngược lại tăng thêm!Cô cầm bàn chãi đánh
răng tới đánh răng lui,trước kia đây cũng là một loại phương pháp giảm
bớt đau đớn,nhưng bàn chãi đánh răng vừa mới dính vào rãnh,cô lập tức
đau đến đưa tay lấy bàn chãi đánh răng ném đi thật xa.
Hắn nghe được tiếng vang vọt vào,nhìn bộ dạng cô đau đớn nhíu mày ân cần hỏi,
“Còn đau sao?”
Tiếng nói trầm thấp của hắn làm cho hốc mắt cô nóng lên,cô bỗng nhiên rất
muốn khóc nhưng lại cảm thấy rất mất mặt,liền cúi đầu vội vã đi ra
ngoài,
“Em đi uống thuốc tiêu viêm!”
Nghĩ tới tối hôm qua hắn lấy thuốc chỗ Tần tỷ,cô vội đi xuống lầu,Tần tỷ thấy cô xuống tới vội vàng cầm một cái chén đi lại,
“Phu nhân,tối hôm qua nghe nói người đau răng,tôi đây có một phương thuốc cổ truyền,dùng vài loại thảo dược hầm như,người thử một chút?”
Hứa Lưu Liễm cảm kích nhận lấy, vị thảo dược đậm đặc làm cô nhíu lại lông mày,Tần tỷ cười nói,
“Thuốc đắng dã tật! Cô uống một ngụm ngậm trong miệng,lát nữa phun ra,uống như vậy mấy lần sẽ ngừng đau!”
Hứa Lưu Liễm đúng là làm theo lời bà,bởi vì thật sự quá đau,hiện tại chỉ
cần có biện pháp ngừng đau bảo cô làm thế nào cũng được.
Tần tỷ
nhìn cô trong lòng thầm nói:Thuốc đắng dã tật,đúng như có ít người,có lẽ bắt đầu cho cô cảm giác khổ sở,nhưng cuối cùng có thể trị lành vết
thương long cho cô,cũng có ít người vừa bắt đầu mang cho cô ngọt
ngào,cuối cùng để lại cho cô tất cả đều là khổ sở.
Có lẽ thuốc
của Tần có tác dụng,đến thời điểm ăn điểm tâm uống hai chén cháo cô
không còn thấy đau,hắn thấy cô còn có thể ăn cũng không nói gì nữa,cơm
nước xong liền đi làm.
Cô vốn muốn đi làm ở cửa hàng tiện lợi,vì
hiện tại đã lên năm bốn nên ít có khóa,trừ viết luận ra,phần lớn thời
gian cô dùng để đi làm,thuận tiện tìm công việc,túc xá cô cũng ít khi
trở về,dù sao bọn người Lại Mỹ Lâm đó thấy cũng phiền.
Nhưng vừa
mới dọn dẹp xong hàm răng lại đau,so với sáng sớm đau hơn rất nhiều,đau đến cô tâm phiền ý loạn,định xin nghỉ không đi làm,cô nghĩ tới nghỉ
ngơi thật tốt một ngày hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng
khi rảnh rỗi không biết làm gì,cô không thể làm gì khác hơn là lên
mạng,vừa lên mạng đã bị dòng ký tên của Hạ Vi Lương khiến cho nước mắt
chảy ra,cô ký tên rõ ràng viết: Yêu nhiều thế nào cũng không giống như
trước.
Những lời này giống với tâm trạng cô lúc này,cô thoáng cái đã nghĩ đến bản thân và Trần Thanh Sở,nghĩ tới bọn họ không thể quay
về như trước,cô vừa lau nước mắt vừa gõ bàn phím: Hạ Vi Lương!
“Tới tới! Ông,ngài có gì muốn nói?”
Hạ Vi Lương lập tức nhanh tay đáp lại,Hứa Lưu Liễm oán hận trở về,
“Cậu có thể sửa lại dòng ký tên của mình không!”
Hạ Vi Lương không có giống như trước trêu chọc cô,trầm mặc hồi lâu sau đó bỗng nhiên gửi đến một đoạn nói ,
“Người hoàn mỹ không phải khó gặp.Khó gặp được nhất là người hoàn mỹ hơn nữa
còn yêu chúng ta. Bởi vì yêu chúng ta mới có thể hiểu hết vẻ đẹp của bọn họ,bọn họ không hề tỏ ra điều này với người ngoài.”
Có lẽ bởi
vì đau răng làm cho cô trở nên yếu ớt rất nhiều,Hứa Lưu Liễm nhìn đoạn
Hạ Vi Lương gửi qua nước mắt rơi càng nhiều hơn,cô biết Hạ Vi Lương
nói người tốt đẹp chính là chỉ người nào.
Cô nhớ tới đêm qua hắn quan tâm đi tìm thuốc cho cô,nhớ tới khuôn mặt lo lắng của hắn sáng nay lúc nhìn về phía cô,hắn ngày thường là người ăn nói cẩn trọng thậm chí
có chút nghiêm túc lạnh lùng. . . . . .