Lúc đó Trác Thính Phong đang nửa ngồi trên bàn làm việc lộng lẫy,nghe xong
câu này của hắn rầm một tiếng liền từ trên bàn nhảy xuống vọt tới bên
cửa sổ nhìn, nhưng chỉ thấy được hai bóng lưng bóng lưng thướt tha một
hồng một đen.
Hắn quay đầu lại khuôn mặt không có ý tốt,”Như vậy cậu đối với cô bé áo đen vừa thấy đã yêu? Hay là cô bé áo hồng?”
“Cậu nói đi?”
Lục Chu Việt theo dập điếu thuốc trong tay nhìn về phía Trác Thính Phong tò mò nhếch môi cười một tiếng, trước mắt xẹt qua dung nhan mới vừa thấy
mắt ngọc mày ngài ,nhất thời lại thất thần trong nháy mắt.
Dáng
vẻ say mê khiến cho Trác Thính Phong hoàn toàn há hốc mồm,này này
này,để lộ vui buồn hoàn toàn không phải là phong cách của Lục thiếu gia
nha! Trác Thính Phong còn đang trong khiếp sợ,chỉ thấy đáy mắt người đàn ông đối diện thoáng ánh lên nồng nặc cảm xúc thản nhiên mở miệng, “Màu
đen thẳng thắng. . . . . .”
Hắn miêu tả như vậy Trác Thính Phong
nhất thời hiểu hắn hướng về người nào,dĩ nhiên hắn cũng nhìn thấy đáy
mắt có chút ít chấp niệm,không khỏi khoa trương hô to, “Lâm San Ni là
đại mỹ nhân ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy cậu cũng không động lòng,
hôm nay tại sao mới gặp tiểu nha đầu này một lần lại còn ngâm cả thơ?”
Sau khi nói xong hắn lại lắc đầu, “Thật không thể hiểu nổi,không thể hiểu
nổi,tớ nói cậu có phải gần đây thiếu con gái hay không, không bằng tối
nay tớ tìm cho cậu?”
Lục Chu Việt đáp lại hắn bằng một ánh mắt
lạnh lùng, hắn có cần lạm dụng vậy không.Tình yêu? Bởi vì thiếu con gái
liền động tâm với một người? Huống chi hắn cũng không thiếu phụ nữ,hắn ở Mĩ Quốc điều kiện nổi bật hơn người khác,bao nhiêu mỹ nữ cao thấp mập
ốm chờ quen biết hắn, hắn cũng có qua mấy người bạn gái không tệ, nhưng
hắn vẫn chưa bao giờ có cảm giác giống vừa rồi.
Chỉ cảm thấy cô
cười một tiếng, trong lòng hắn quanh năm tối tăm không thấy ánh mặt trời thoáng cái tất cả đều nở rộ,mà còn vô cùng xinh đẹp. Hắn nhớ tới không
biết người nào từng đã nói: Gió xuân mười dặm không bằng nàng,chính là
cảm giác hiện tại của hắn.
Trác Thính Phong thấy như vậy linh động sáp đến cười hì hì nói, “Ơ,tớ có đề nghị tốt này!”
Lông mày hắn nhướng lên, “Nói nghe một chút?”
“Hai nữ sinh vừa rồi,cô gái áo hồng tên là Hạ Vi Lương. . . . . .”
Trác Thính Phong cố ý nói tên cô bé áo hồng đầu tiên,sau khi nói xong vừa cố ý ngừng một chút nhìn vẻ mặt, Lục Chu Việt trực tiếp liếc hắn một cái,
“Người kia rơi xuống vào lòng cậu để cho cậu ứng phó không kịp tên là
Hứa Lưu Liễm!”
“Tớ cũng không có gì ứng phó không kịp,cậu ứng phó không kịp cái gì!”
Lục Chu Việt bị Trác Thính Phong hài hước thấy buồn cười, trong lòng cũng
âm thầm một lần lại một lần nhớ tên cô, Hứa Lưu Liễm, Hứa Lưu Liễm, cho
phép tôi cả đời lưu luyến,ngay cả tên cũng là cực đẹp ,người như cô sẽ
dịu dàng thanh tú.
“Tiểu mỹ nữ là học sinh mới lớp mười, gần đây
lão sư Anh ngữ dạy đám học sinh mới này bởi vì dạy quá lạn bị bọn trẻ
nhỏ này tập thể bãi khóa bức cho được từ chức,tớ đây đang nhức đầu một
chốc tìm không được lão sư Anh ngữ thích hợp, không bằng. . . . . . Lục
tổng giám đốc ngài tới đây kiêm chức một thời gian ngắn? Như vậy ngài sẽ có thêm một cơ hội đến gần tiểu mỹ nữ !”
Thật ra thì Trác Thính
Phong đề nghị như vậy cũng có tư tâm của hắn bên trong, đầu tiên cho tên đó ở lại,ở nơi dầu sôi lửa bỏng này có anh em cùng hắn làm bạn, khác
nữa là để tiểu tử này sống mãi ở Mĩ Quốc cũng không phải là cách
hay,quốc gia tư bản chủ nghĩa kia mặc dù tốt, nhưng dù sao không phải là quê hương, cũng nên nhân lúc này kéo hắn trở về.
Lục Chu Việt nghe lời của hắn cau mày trầm ngâm một lát, sau đó giơ tay lên vỗ vai hắn một cái, “Đề nghị này quả thật không tệ!”
Hắn đồng ý với Trác Thính Phong nhưng đột nhiên cảm giác là lạ ở chỗ tại
sao vội muốn kéo hắn, “Ai ya,tớ nói Lục Chu Việt này,cậu không phải hiện tại liền ra tay chứ? Cậu đây chính là giết hại mầm non quốc gia ?”
Lục đại tổng giám đốc xem lời hắn nói như gió thoảng bên tai,cầm lấy áo
khoác của mình và chìa khóa xe sải bước rời đi,lúc đi tới ném cho hắn
một câu, “Một tuần sau tớ tới báo cáo!”
Trác Thính Phong kêu rên một tiếng té ở trên ghế sa lon,đây không phải gọi là tự gây nghiệt không thể sống.