Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 234: Chương 234: Tỏ tình tại phi trường




Lục Chu Việt trầm mặc trong lòng tuyệt vọng như thủy triều cuốn đi,dáng người cao lớn có chút chật vật,có phải không?Nếu như cô không yêu hắn,hắn làm nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì?Có phải tim cô làm bằng đá không? Có phải hắn Lục Chu Việt đời này nhất định không có được người mình yêu?

Hứa Lưu Liễm quay sang hướng khác không nhìn hắn,từ đầu đến cuối đều không nhìn,không có dũng khí nhìn,bởi vì cô có thể cảm giác được hắn giờ phút này cả người phát ra nồng đậm bi thương xen lẫn đau đớn,cô không dám bảo đảm chút nữa mình thất khống nói hết mọi chuyện ra ngoài.

Nhưng cô không thể,cô tựa tại nơi đó hai tay siết chặt điện thoại di động của mình,trước lúc Phương Đông Thần cùng tiểu Điềm đến thăm cô,cô nhận được.Trong tấm ảnh cô nhắm hai mắt nằm cùng Trần Thanh Sở,hắn cả người trần truồng,cô thì áo quần xốc xếch,mặc dù không thấy nhưng người sáng suốt nhìn cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Cô biết mục đích Trần Thanh Sở gửi tấm hình này:Cảnh cáo cô không được ở chung với hắn.Trần Thanh Sở biết lúc cô bị thương là lúc yếu ớt nhất,hắn ở bên người tỉ mỉ che chở nhất định sẽ làm cô mềm lòng.

Dựa theo tác phong Trần Thanh Sở,nếu như hắn đem chuyện đêm đó nói ra cùng với những tấm hình này.Lục Chu Việt sau này làm sao đối mặt người khác? Chẳng lẻ ngày ngày chịu người ta chỉ trỏ,nói người phụ nữ của hắn cho hắn đội nón xanh? Đây đối với một người đàn ông mà nói là nhục nhã lớn nhất?

Cho nên cô không thể đáp lại tình yêu của hắn.

Lục Chu Việt nhìn mặt nghiêng hờ hững của cô,cuối cùng xoay người phiền não rời đi.

Buổi chiều lúc cô xuất viện hắn chưa từng xuất hiện qua,Hạ Vi Lương cùng Phương Đông Thần tới đón cô, vết thương trên bắp chân cô đã rút chỉ,giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt mà thôi,mặc dù có thể đi lại nhưng không thể quá dùng sức,thoạt nhìn có chút khập khễnh.

Cô trở về nhà mình,Hạ Vi Lương nói muốn ở lại chăm sóc nhưng bị cô cự tuyệt,cô không thể phiền Hạ Vi Lương,hơn nữa cô nhìn ra Hạ Vi Lương mấy ngày qua tâm trạng rất phiền não,hơn nữa cô cũng không phải không đi lại được,chỉ là có chút không dễ dàng mà thôi,cho nên bảo Hạ Vi Lương trở về.

Hai người chất đầy các nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh nhà cô,nói cô không tiện xuống lầu mua đồ,buổi tối cô đang định làm cho mình chút cơm tối,ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa,trong tay cô cầm lấy món ăn nhảy ra mở cửa,thì ra là hắn.

Thấy bộ dáng cô thế kia,hắn không nói gì khom lưng bế cô lên, cô còn đang kinh ngạc hắn ban ngày tức giận giờ lại chịu bế cô,không khỏi bị hoảng,ở trong ngực hắn có chút bất an từ chối .

“Anh,anh làm gì vậy?”

Hắn không nói chuyện ôm cô đặt lên ghế sa lon,sau đó cỡi xuống áo khoác của mình cầm món ăn cô làm đi vào phòng bếp,cô ngồi ở chỗ đó không khỏi hoảng hốt bất an.

Đứng dậy khập khễnh đi tới phòng bếp,hắn đưa lưng về phía cô rửa rau,tựa hồ nhận thấy cô đi tới hắn không có xoay người lại thản nhiên nói.

“Trong nhà có rượu sao? Chút nữa uống với anh một ly!”

Hắn bình tĩnh không giống như bình thường! Dựa theo tính cách của hắn,nếu như sau khi cô chọc giận hắn,hắn thường làm mặt lạnh với cô,hoặc giọng nói không vui nhưng tối nay hắn không phải như vậy,vẻ mặt hắn bình tĩnh tựa như ban ngày không có xảy ra chuyện gì không vui,ngữ khí của hắn bình thản không có một tia gợn sóng.

Lòng cô thoáng cái hoảng sợ,một câu cũng nói không ra đi tới tủ rượu lấy ra hai chai rượu đỏ,là trước kia Hạ Vi Lương mang đến,nói gì phụ nữ mỗi đêm phải uống một ly rượu đỏ dưỡng nhan.

Mở ra rượu,cầm hai ly tới,rót rượu sau cô ngồi xuống bàn ăn,quay đầu liếc nhìn cửa phòng bếp mở cửa,trên cửa mơ hồ chiếu lên dáng người cao lớn của hắn,giờ này cô đột nhiên có loại cảm giác mất đi hắn.

Tim chợt đau nhói,cô lại từ cửa thủy tinh thấy được khuôn mặt đau đớn của mình,cô chợt lắc đầu: Hứa Lưu Liễm,tại sao mi lại không nỡ? Không phải hết lòng tổn thương hắn để hắn buông tha mi sao? Tại sao hiện tại hắn có dấu hiệu buông tay,mi lại bắt đầu không nỡ rồi?

Hắn xào hai món ăn đơn giản,hai người ngồi mặt đối mặt,hắn cầm ly rượu lên nhìn cô bình tĩnh mở miệng.

“Lưu Liễm. . . . . .”

“Ừ. . . . . .”

Cô nhẹ nhàng lên tiếng tay cầm chén rượu,sau đó khua lên dũng khí giương mắt nhìn về phía hắn,vẻ bình tĩnh kia làm cho cô kinh hãi,bàn tay nắm ly rượu đau khổ run rẩy,hắn hé miệng tựa hồ có điều muốn nói,cuối cùng đến khóe miệng lại hóa thành một câu đơn giản.

“Ăn đi!”

Hắn nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ trong tay,sau đó lại rót cho mình thêm một ly,cô nhấp một miếng rượu cúi đầu khó khăn cầm đũa lên,giọng hắn vang lên quanh quẩn trên đỉnh đầu cô.

“Sau này nên biết tự chăm sóc mình,thời điểm đi công trường phải nhìn đường thật kỹ!”

Bàn tay cầm chiếc đũa cứng đờ,nước mắt nhanh chóng tụ tập quanh hốc mắt,cô không dám nhúc nhích,sợ nước mắt thoáng cái tràn mi ra,trước mắt đưa qua một đôi đũa,gắp cho cô một đống lớn đồ ăn.

“Ăn nhiều một chút cơm,không phải đàn ông đều thích phụ nữ đầy đặn sao,nếu không khi ôm không có xúc cảm!”

Cô cúi đầu cắn chặt môi mình,chỉ có đau đớn mới có thể ngăn cản nước mắt cô rơi xuống,hắn nói nhiều như vậy,cô rốt cuộc hiểu rõ mục đích hắn tối nay tới:Đó là muốn tạm biệt cô.

Trong lòng khổ sở thoáng cái lan tràn,đau đớn làm cho đầu cô ngưng hoạt động,lúc cô đang hoảng sợ hắn đã đứng dậy,

“Em ăn đi,anh đi trước!”

Bên trong phòng trong nháy mắt một mảnh tĩnh mịch.

Trong không gian yên tĩnh cô duy nhất có thể nghe được,chỉ còn lại những lời cô nói không nên lời.

Cho đến ầm một tiếng tiếng đóng cửa vang lên,lý trí của cô mới trở lại trên người,cô để đũa xuống nằm xuống bàn lớn tiếng khóc rống,một mực chờ đợi ngày này đến nhưng khi nó thật đến lại phát hiện loại cảm giác này như khoét đi một miếng thịt trên người cô.

Thì ra những năm qua,hắn đã sớm thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

*

Lầu dưới,thấy Lục Chu Việt đi ra ngoài tài xế cung kính mở cửa xe ra cho hắn,Lục Chu Việt ngẩng đầu nhìn nơi nhà cô một lần cuối cùng,khom lưng ngồi vào trong xe,sau khi đóng cửa xe,tắt điện thoại di động,mệt mỏi tựa vào trên ghế.

Đã mua vé máy bay đi Mĩ Quốc,hành lý cũng sắp xếp xong,cuối cùng chỉ đến nhìn cô một lần cuối cùng.Lần này,hắn đi sẽ không trở về.Nếu như không có hắn thì cô sẽ hạnh phúc,vậy hắn thành toàn cho cô.

Đại sảnh phi trường sáng rỡ,bởi vì đã là buổi tối cho nên có chút vắng lạnh,Lục Chu Việt mặt mũi bình tĩnh kéo hành lý đi tới,không có người biết trong lòng hắn đau đớn cỡ nào.

“Đừng đi!”

Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc,người hắn cứng một chút,nhưng ngay sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hắn nhếch môi cười giễu hắn nhất định không nỡ rời xa cô cho nên sinh ra ảo giác,cô làm sao có thể đuổi kịp đến nơi này giữ lại hắn?

“Lục Chu Việt,đừng đi!”

Mới vừa đi hai bước thanh âm kia còn vang lên tên hắn,hơn nữa giọng nói kia mang theo nức nở,hắn ngạc nhiên quay đầu lại,thấy cách không xa đại sảnh cô đứng ở nơi đó rơi lệ đầy mặt.

Hắn trong lúc nhất thời rối loạn,phân không rõ đây rốt cuộc mơ hay thực tế,hắn còn đang lo lắng thì thấy cô khập khễnh đi về phía hắn,vừa đi vừa rơi nước mắt mở miệng nói.

“Lục Chu Việt,em yêu anh,anh đừng đi có được không? Em không phải loại người sắc đá như anh nghĩ,em cũng không phải không yêu anh,em yêu anh,yêu anh, yêu đến ngay cả mình dơ bẩn cũng không nỡ rời khỏi anh ——”

Cô nói tới đây bỗng nhiên thất khống ngồi xổm xuống lên tiếng khóc rống,tiếng khóc dẫn tới mấy đám người linh tinh trong đại sảnh nhìn sang bên này,cả người hắn bị vây trong trạng thái cứng ngắc,cô yêu hắn? Cô yêu hắn? Cô nói mình bẩn là có ý gì đây?

Cho đến gặp cô mặc quần cụt vết thương trên chân đỏ lòm,hắn lúc này mới chấn động.Đau lòng bước nhanh về phía trước bế cô lên.

“Nhanh đến bệnh viện trước!”

Cũng không để ý tới lời cô nói ,bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần cô yêu hắn như vậy đã đủ.

Cô cũng không biết mình lấy khí lực ở đâu,thoáng cái từ trên người hắn trượt xuống,sau đó đưa tay ôm chặt hắn,lực đạo mạnh đến làm cho hắn cảm giác mình bị cô xiết đau,cô khóc loạn xạ lắc đầu.

“Em không đi bệnh viện!Em không đi bệnh viện!”

“Vết thương trên chân đã nứt ra ——”

Hắn có chút khó xử,nhưng cô hồn nhiên mặc kệ tiếp tục sống chết ôm chặt lấy hắn.

“Em không phải cố ý tổn thương anh,em là có nỗi khổ tâm, ngày đó em điện thoại gọi cho anh nói muốn nó ra lòng mình,chính là muốn nói em yêu anh,muốn ở chung một chỗ với anh,nhưng,nhưng sau lại. . . . . .”

Cô khóc đến thở không ra hơi,hắn nghe cô nói như vậy con ngươi bỗng dưng nheo lại thì ra đêm đó thật có chuyện xảy ra,tiểu tử Diêm Hạo Nam kia đến bây giờ cũng không bào tin tức cho hắn,bất quá điều này cũng không sao cả.Nếu chính cô chịu nói,bất kể đêm đó xảy ra chuyện gì,hắn đều nguyện ý cùng cô đối mặt tất cả.

Cho nên hắn vòng quanh eo cô nhẹ giọng trấn an cô.

“Lưu Liễm,có chuyện gì chúng ta về nhà rồi hãy nói?”

Hứa Lưu Liễm hai mắt đẫm lệ từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên.

“Vậy anh không đi sao?”

Hắn khom lưng bế cô lên.

“Em không phải yêu anh sao? Anh làm sao có thể đi?”

Hứa Lưu Liễm nước mắt chảy càng nhiều hơn,cô vùi đầu vào trước ngực hắn kiên định nói.

“Lục Chu Việt,em yêu anh,luôn yêu anh,bây giờ hay sau này cũng vậy!”

Cô sẽ đem chuyện đêm đó thẳng thắn nói cho hắn nghe,vô luận hắn quyết định thế nào,cô đều lấy dũngg khí tiếp nhận,đây là suy nghĩ duy nhất khi một khắc hắn xoay người rời khỏi nhà cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.