Cô một câu buổi tối
có việc,hắn liền dễ dàng đồng ý cô không cần đi dự tiệc đón đám bạn từ
xa đến,đơn giản không muốn gò ép cô. Cho dù cô không chuyện gì cố ý nói
có việc cũng không sao,hoặc cô và người đàn ông khác ăn cơm cũng thôi,
nhưng hết lần này tới lần khác chạy đến mắt hắn để cho hắn bắt gặp,như
vậy bảo hắn làm sao chịu nổi?
Ánh mắt hắn lạnh lẽo trừng mắt nhìn hai người đó hồi lâu, sau đó lấy ra điện thoại di động xoay người đến
một bên gọi điện,gạt bỏ ba người bên cạnh chuẩn bị xem kịch vui.
Quả nhiên Hứa Lưu Liễm sợ hãi trong khoảng thời gian đó đã bị Bành Duy
Triết kéo đi tới chỗ ngồi dự định bọn họ,bất quá ánh mắt lạnh lẽo mới
vừa rồi khiến cô phát giác,hắn đã thấy cô,hơn nữa còn tức giận . . . . . .
Chọc giận hắn không phải kết quả cô muốn sao? Tại sao lúc này
nhìn hắn tức giận cô thậm chí có loại cảm giác ngồi không yên ? Thậm chí có loại lúng túng bị bắt gian?
Bành Duy Triết nhận thấy vẻ mặt
cô có chút cứng ngắc theo ánh mắt của cô nhìn qua,liền thấy được cách đó không xa bốn người đàn ông phong thần tuấn lãng khí chất xuất chúng,hắn khẽ cau mày hỏi cô, “Cô biết bọn họ?”
“Không. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm thu hồi ánh mắt dừng trên bóng lưng rộng lớn vừa muốn nói
không nhận ra vừa cảm thấy không thích hợp,trong bốn người kia cô biết
hai người, Trác Thính Phong từng là hiệu trưởng trường cô,còn có một
người trên danh nghĩa người thân thiết của cô,dĩ nhiên trên thân thể đã
từng thân mật qua,nếu như cô nói không biết cũng có chút quá miễn
cưỡng.
Bành Duy Triết cũng không có hỏi gì nữa,đoán chừng cô cũng không thể biết nhân vật lớn như vậy,chỉ nhiệt tình đem thực đơn đưa tới trước mặt cô để cho cô gọi thức ăn,cô có chút tâm thần hoảng hốt nhận
lấy thực đơn kết quả lại phát hiện hắn đã nói chuyện điện thoại xong
đang cất bước đi tới hướng bọn họ,cô cầm lấy thực đơn tay không tự
chủ run rẩy lên xuống.
Cô cực kỳ nhanh cúi đầu lật xem thực đơn
làm bộ như không thấy bọn họ,một giây sau cô vì hành động trốn tránh
của mình cảm thấy ảo não,cô chẳng qua cùng bạn ăn một bữa cơm không được sao? Cũng không phải hắn không biết? Hơn nữa kết hôn chỉ mình hắn tình
nguyện,cô vốn không yêu hắn, sau này nếu quả thật có cô người yêu sâu
đậm xuất hiện, hắn tính như thế nào? Tỷ như Trần Thanh Sở. . . . . .
Đang lúc suy nghĩ lung tung dư quang ánh mắt nhận thấy được bọn họ chạy tới bàn
bên cạnh chổ cô,cô chỉ cảm thấy tim cô muốn nhảy ra cổ họng,định cúi đầu tiếp tục xem thực đơn,mắt nhìn mũi nhìn tâm.
“Hứa Lưu Liễm,anh thích em!”
Thời điểm cô ra vẻ bình tĩnh, Bành Duy Triết đối diện bỗng dưng mở miệng ném cho cô một câu,cô liền hoảng sợ thực đơn trong tay rơi xuống hỏi, “Em
nói cái gì?”
Cô không phải không biết Bành Duy Triết đối có ý với cô,cô hoảng sợ là hắn chết tiệt sớm không nói muộn không nói lại lựa
chọn ở này tỏ tình,đây làm cho cô nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không
sạch,đột nhiên cô có loại vọng động muốn xông ra chạy trốn .
Quả nhiên lời Bành Duy Triết vừa nói ra cô lập tức cảm nhận được đoàn lệ
khí đến từ bên cạnh,điều này làm cho ngay cả người từ trước đến giờ ung
dung bình tĩnh không ai bì nổi có chút ý sợ hãi,trong khi giãy chết
người nọ đi ra mấy bước sau còn một cước đá bay cái ghế trống không bên cạnh,khách chung quanh bị làm cho sợ đến thét chói tai.