Hứa Lưu Liễm tắm rửa
xong lúc đi ra hắn vừa lúc trở lại,một thân nồng mùi rượu,đang lảo đảo
đi vào cỡi nút áo sơ mi trên người,hơi nhíu hai đầu lông mày có vẻ mỏi
mệt ,cô mang áo ngủ đứng trước cửa phòng tắm bỗng nhiên có chút đau lòng .
Rõ ràng mấy ngày hôm trước mới vừa bệnh bao tử vào viện một
tuần,bây giờ lại bắt đầu uống rượu ,dạ dày hắn nói vậy do ngày ngày đi
xã giao mới hỏng,đây trả giá cho việc hắn ở địa vị cao cao.
Cô do dự một chút đi tới muốn vịn hắn,lại bị hắn vươn ra cánh tay ôm lấy cùng nhau ngã xuống trên mặt giường lớn,hắn nhìn cô không vui nhíu lại chân
mày,có chút men say đến gần cô hỏi
“Em có phải rất ghét anh uống rượu?”
Hắn dựa vào sát một chút mùi rượu liền phả vào mặt, Hứa Lưu Liễm nhíu mày
lại càng sâu,cô không phản đối đàn ông uống rượu,nhưng cô không thích
mùi rượu xộc tới, động một chút là người say mèm,hắn đã ở trước mặt cô
say hai lần,một lần mấy ngày hôm trước cùng bọn người Trác Thính Phong
uống đến nằm viện, còn lại là hiện tại.
Hắn hình như phát giác cô không vui,buông cô ra mình nằm ngang ở trên mặt giường lớn,giống như
lầm bầm lầu bầu hoặc như đang nói cho cô nghe,
“Thật ra anh không thích uống cùng bọn họ,nhưng tối nay bọn họ liên tiếp nói vợ anh trẻ
tuổi xinh đẹp,rực rỡ động lòng người vừa thông tình đạt lý,anh vì vui
quá nên uống hơi nhiều. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm chỉ cảm thấy
trong lòng giống như bị cái gì ghim vào,mơ hồ đau ,cô ngồi dậy nhìn
thoáng qua hắn nơi đó,mở miệng nói nhưng đến khóe miệng cuối cùng đổi
thành,
“Anh uống nhiều quá, mau ngủ đi ——”
Cô vừa nói vừa
đưa tay giúp hắn cởi nút áo sơ mi,hắn bỗng dưng đưa tay cầm tay cô,dùng
sức kéo ngã cô vào trong ngực,ánh mắt thâm thúy ngó chừng cô cố tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh,
“Hứa Lưu Liễm,em mỗi lần đều chỉ có thể dùng những lời ‘ anh uống nhiều quá ’ để trốn tránh,em có thể đổi lời kịch khác không?”
Hắn nói xong không đợi cô phản ứng liền đưa tay nắm cái ót ngậm mút môi
cô,bàn tay to thậm chí còn từ cổ áo ngủ dò xét đi vào cầm đẫy đà của cô
vuốt ve,ngón tay gian tà vân vê nụ hoa phấn hồng,cô thở hồng hộc cau
mày kháng nghị,
“Đừng, đừng làm rộn,người anh toàn mùi rượu. . . . . .”
Cô thật không muốn làm,tối hôm qua hắn muốn cô quá kịch liệt,làm hại hôm
nay cả người cô chua đau ,lại cùng hắn bôn ba đến nơi đây,cô hiện tại
chỉ muốn chui vào trong chăn ngủ ngon một giấc.
Hắn không để ý cô kháng nghị, ôm cô trở mình đem cô chống đỡ trên giường lớn mãnh liệt
hôn hồi lâu, cho đến cô chống đỡ không được muốn vứt bỏ chống cự hắn lúc này mới buông cô ra đứng dậy đi phòng tắm,cô vội vàng kéo chăn chạy đến giường lớn khác nằm xuống.
Hắn tắm rửa xong đi ra ngoài cũng
không tiếp gây khó khăn cho cô,sau khi lên giường liền ôm cô ngủ,nói vậy hắn cũng biết hắn tối hôm qua làm cô mệt mỏi không chịu nổi.
Hôm sau sáng sớm hai người liền thu dọn hành lý đi về thành phố N,dù sao cô còn phải đi học,hơn nữa hợp đồng ở thành phố N này vốn không cần
thiết,bất quá vì ngăn cản cô gặp mặt Trần Thanh Sở mới tạm thời quyết
định .
Sau khi đến trường học Hứa Lưu Liễm nhận được điện thoại
Bành Vận,nói bà hiện tại ở cửa trường học đợi cô,muốn cùng cô kết toán
tiền dạy kèm tháng này tại nhà,bởi vì Bành duy triết mấy ngày nữa phải
đi châu Úc du học,sau này không cần cô đến dạy kèm tại nhà nữa.
Hứa Lưu Liễm có chút kinh ngạc,mặc dù đã sớm biết Bành duy triết sau này
sẽ đ idu học châu Úc, nhưng cô cho tối thiểu đợi đến hắn thi tốt nghiệp trung học mới chấm dứt ,không nghĩ tới đột nhiên như thế.
Thời
điểm cô đến cửa trường học xa xa đã thấy xe Mercedes-Benz màu đen của
Bành Vận,Bành Duy Triết tính cách hoàn toàn không giống mẹ hắn, hắn kêu ngạo phản nghịch không kềm chế được,Bành vận thì âm điệu thấp đến hận
không được tất cả mọi người chú ý tới bà.
Cô chạy tới vừa muốn mở cửa xe đi tới,chỉ thấy Lại Mỹ Lâm và Quách Tử Diệu một đám người từ một chiếc xa hoa xuống tới, thấy cô muốn chui vào trong xe,Lại Mỹ Lâm ôm
cánh tay đứng nơi đó khuôn mặt khinh thường giễu cợt cô,
“Ơ,Quách thiếu gia,đây không phải là đại mỹ nữ từng cự tuyệt anh theo đuổi sao?”
Lại Mỹ Lâm thanh âm rất sắc bén,nhắm trúng quanh mình rất nhiều bạn học
cũng nhìn tới đây,khoảng thời gian trước một cái tát của Hứa Lưu Liễm
đánh ngất xỉu Quách Tử Diệu chuyện này huyên náo sôi sùng,hôm nay hai
người trong cuộc chính diện đối lập, người muốn nhìn trò hay nhất
thời cũng đứng lại.
Sau Hứa Lưu Liễm mới từ miệng bạn học khác
biết được,bản thân Quách Tử Diệu có bệnh bẩm sinh,không chịu được tức
giận,cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều ,bỗng dưng bị cô cho một cái
tát,thoáng cái lửa giận công tâm nên bất tỉnh.
Hứa Lưu Liễm có
chút khó xử,tay cầm tay cửa tính vào xe không muốn để ý tới bọn họ,vậy
mà bị Lại Mỹ Lâm nhướng lên gạt Quách tử diệu tiến lên một tay kéo tay
cô lôi xuống,
“Không biết cô rất chướng mắt sao? Bất quá cũng ra
ngoài bán.Còn hóa trang cái gì thanh thuần,không trách được ba ta nói có cô quan hệ không ít với một nhân vật thần bí,thì ra ở trong xe này,mau
đi ra ngoài để cho tiểu gia gia ngó xem!”
Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Hứa Lưu Liễm giận đến ngực kịch liệt phập phồng,
“Quách Tử Diệu,ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Cô chưa bao giờ giống như bây giờ,có chút muốn nói thân phận của mình
trước toàn bộ thế giới,nói cô không phải bị nhân vật thần bao nuôi.Nói
cô là vợ danh chính ngôn thuận của hắn!
Trong xe Bành Vận bây giờ nhìn không nổi nữa,mở cửa xe xuống,Quách Tử Diệu và Lại Mỹ Lâm trên mặt rõ ràng cứng đờ, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới người ngồi trong
xe là phụ nữ!
Bành Vận là ai ,bà cũng là nữ cường nhân kinh
nghiệm thương trường không ít,một cái ánh mắt quét qua bọn người Lại Mỹ
Lâm và Quách Tử Diệu bắt đầu không tự chủ được lùi bước,Bành Vận cười
nhìn về phía sắc mặt khó coi của Lưu Liễm,
“Lưu Liễm,tôi tại sao không biết,tôi từ khi nào trở thành người giàu bao nuôi học sinh mới lớn rồi?”
“Bành tỷ, thật là thật xin lỗi. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm xấu hổ nói xin lỗi,Bành Vận thong thả đi tới trước mặt Lại Mỹ
Lâm ba hồi trắng ba hồi xanh,trên dưới đem bà đánh giá một lượt,
“Vị tiểu thư này,trên người cô là quần áo”Vận” ra năm nay sao?”
“Coi như bà cũng biết!”
Lại Mỹ Lâm khinh thường bỉu môi, Bành Vận tiếp tục ưu nhã cười,
“Như vậy tôi hôm nay ở chỗ này trịnh trọng nói cho cô biết,sau này vô luận
nơi nào có quần áo của “Vận” ,cũng sẽ không bán quần áo cho cô!”
“Bà nói cái gì? Bà lão này ở đâu ra,tại sao phải uy hiếp tôi như vậy?”
Lại Mỹ Lâm nhất thời thay đổi mặt,cay nghiệt nhìn về phía Bành Vận rống.
“Chỉ bằng tôi là,bà chủ của ”Vận” !”
Bành Vận cười lạnh một tiếng quay đầu sang Hứa Lưu Liễm nói,
“Lưu Liễm, chúng ta đi!”