Hiện tại thử nghĩ
xem,người cố ý hãm hại cha nhất định là Lục Phương Đình,cô đã sớm nghe
nói Lục Phương Đình mơ ước thật lâu vị trí thị trưởng,thế mà cô còn ngu ngốc lên xe hắn,còn ngu ngốc hi vọng hắn có thể giúp cô,thực tế là cha
con bọn họ liên thủ trò chơi này.
“Em muốn nghĩ vậy. . . . . . anh không còn cách nào!”
Hắn nhìn trong mắt cô dâng lên thương tâm và tuyệt vọng trong lòng đau
nhói,nhưng dù sao hắn cũng nhúng tay vào,cho nên đối mặt với chất vấn
của cô hắn chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Hắn và cha hắn từ trước
đến giờ bất hòa, cho nên căn bản không tồn tại chuyện liên thủ hay không liên thủ. Hắn bất quá nghe nói chuyện Hứa Định Biên bị hãm hại, biết
thời biết thế tính toán có được cô mà thôi,ngoại trừ ý đó ra hắn không
có bất cứ ý gì,lại càng không tham dự đến những thứ đen tối trong quan
trường,Lục Phương Đình biết được hắn ra tay cứu giúp cho Hứa Định Biên
còn cãi lộn với hắn một trận.
Hắn cũng không muốn dùng hiệp nghị
vậy tới uy hiếp cô, nhưng hắn có cách nào sao? Trần Thanh Sở mấy ngày
nữa sẽ trở về nước, hắn biết một khi Trần Thanh Sở trở về nước,cô sẽ
không chút do dự chạy vào lồng ngực Trần Thanh Sở, mà hắn với cô cuộc
đời này đều không thể, cho nên hắn mới bỏ đá xuống giếng bí quá hoá liều tính kế với cha cô.
Hứa Lưu Liễm nhìn khuôn mặt hắn trầm thống
và vô tội, chỉ cảm thấy thật làm người ta nôn mửa,cô nhìn quanh bốn phía tìm không được quần áo của mình liền lạnh nhạt mở miệng, “Quần áo của
tôi đâu?”
“Em muốn làm gì?”
Hắn tiến lên muốn bắt được tay cô lại bị cô nhanh nhẹn né tránh,cô không chút lưu tình nói, “Rời khỏi cái nơi làm người ta nôn mửa!”
Hắn ánh mắt hung dữ một giây sau
đó cô đã bị hắn hung hăng ném tới trên mặt giường lớn,thấy hắn lấn thân
nhích tới gần, trước đó không lâu đêm hỗn loạn kia mùi vị quen thuộc
truyền vào chóp mũi,cô chợt mở mắt ra hoảng sợ và tức giận nhìn hắn,
“Ngày đó người kia là anh?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Nếu không em cho rằng còn có ai có quản sống chết của em?”
Cô không kịp để ý lời nói giễu cợt của hắn,khuôn mặt không hiểu, “Tại sao anh biết tôi xảy ra chuyện?”
Hắn làm sao trùng hợp biết cô ngày đó xảy ra chuyện, sau đó trùng hợp như vậy xuất hiện ở thành phố N cứu cô.
Lục Chu Việt không để ý cô giãy dụa đầu lưỡi nóng bỏng rơi xuống trước ngực cô vừa cúi đầu lẩm bẩm , “Anh vẫn ở đây. . . . . .”
Lời của hắn cứng rắn đầu cúi xuống bị cô đưa tay đẩy ra,đáy mắt cô tất cả
đều là tức giận và xem thường, “Lục lão sư,thầy trước sau như một hèn
hạ, vô sỉ!”
Hứa Lưu Liễm cảm giác mình giận đến cả người đều run
rẩy, nếu như có thể cô thật rất muốn đem người đàn ông trước mặt này xé
nát, hắn nói hắn vẫn ở đây, chẳng lẽ ba năm này hắn vẫn đều ở thành phố N âm thầm giám sát cô sao? Cảm giác bị người bí mật theo dõi làm cho cô
tức giận nói chuyện không lựa lời.
Cô nói khó nghe như vậy hắn
cũng nổi giận, nắm người của cô ngăn không được hét lên, “Hứa Lưu
Liễm,nếu anh không hèn hạ, không vô sỉ,em hôm nay còn có thể bình yên vô sự nằm ở nơi này à?”
Cô mím môi thật chặc một câu nói cũng không ra, đúng vậy , nếu không phải hắn giám sát cô,làm sao biết cô xảy ra
chuyện, mà nếu như không phải là hắn thì ai có thể từ cục cảnh sát thành phố N từ trong tay trưởng cục cứu ra cô, có lẽ cô sớm đã bị người
Quách gia giam trong ngục hành hạ chết đi.