Lúc xế chiều Hứa Lưu
Liễm vào phòng làm việc của hắn vài lần,đưa một chút văn kiện hoặc tài
liệu hắn cần,nhưng tới tới lui lui nhiều lần, hắn ngay cả mắt cũng không nhìn cô,cũng không nói chuyện với cô,thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp,nếu không thì mắt nhìn chăm chú màn ảnh máy tính,hoặc nói điện
thoại.
Cô dĩ nhiên phát giác hắn có gì khác lạ,cô biết hắn giận
chuyện bên ngoài phòng làm việc cô nghiêng đầu tránh làm hắn không
vui,cô muốn nói cái gì đó với hắn, nhưng lại không biết làm sao mở
miệng,trong lòng thật phiền muộn.
Lúc tan việc một cú điện thoại
lần nữa gọi cô vào phòng làm việc của hắn,cô có chút thấp thỏm đứng
trước bàn làm việc,nhìn hắn cúi mắt phần tư liệu trước đó cô đem tới
nhất nhất triển khai,ngón tay của hắn thon dài mà có lực khớp xương rõ
ràng,cô thấy nhìn bỗng nhiên có loại vọng động muốn khóc .
Hắn liệt kê xong sau giương mắt nhìn cô,vươn ra thon dài chỉ một phần văn kiện trong đó,giọng nói hoàn toàn máy móc hờ hững,
“Phần này văn kiện là tài liệu bờ biển Kim,mà tôi muốn chính bàn bạc với trấn nhỏ Mai Lâm!”
Cô sửng sốt vội vàng rũ mắt xuống nhìn phần tài liệu ,quả nhiên chỉ thấy
ba chữ to bắt mắt bờ biển Kim khắc trên bên ngoài tập văn kiện,trên mặt cô bỗng dưng bắt đầu đau rát,
“Xin lỗi. . . . . .”
Cô cúi đầu nói,làm sao làm sao đây,cô rõ ràng cầm chính là trấn nhỏ Mai Lâm,tại sao thành bờ biển Kim.
Hắn vừa chỉ vào một phần bên cạnh nói tiếp,
“Phần tài liệu này,ở giữa thiếu vài tờ,cô có phải lúc photo không kiểm tra lại đúng không?”
Cô lần nữa lúng túng nhìn sang hắn,khuôn mặt hắn chỉ có hờ hững cùng với
không vui,trong lòng cô đau nhói,rũ mắt xuống đứng ở đằng kia không nói
lời nào,dáng vẻ sắc bén và lạnh lùng của hắn làm cho cô cảm thấy xa lạ
và khủng hoảng.
“Phần văn kiện dùng Anh văn viết,tôi hoàn toàn
xem không hiểu cô đang làm gì,ngữ pháp sai thì không nói, Sunny dạy cô
như vậy sao? Hay là nói tôi dạy cô sai ngữ pháp Anh ngữ?”
Ngón
tay của hắn chuyển qua một phần văn kiện khác tiếp tục lạnh lùng nói,cô
thì lúng túng khó chịu hận không được chui vào vết nứt trên đất.
Mặc dù đến đây không tới mấy ngày,nhưng cô có thể cảm giác được hắn là
người làm việc cực kỳ cẩn thận,nhưng chỉ một bữa trưa mà cô đã làm sai
nhiều vậy. . . . . .
Lục Chu Việt ngồi ở chỗ đó lạnh lùng nhìn cô vẫn cúi đầu không nói lời nào,con ngươi càng ngày càng sâu, hồi lâu hắn tự giễu cười khẽ một tiếng,tự nhiên tựa vào trong ghế,
“Hứa Lưu Liễm,buổi trưa Phương Đông Thần cho đến Trần Thanh Sở sao?”
Nếu không tại sao buổi trưa cô tâm trạng không yên phạm nhiều sai lầm như
vậy? Tuy hắn xem cô như người mới nhưng trong công việc hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc. Nếu không tại sao hắn vừa đụng vào cô liền bài xích né
tránh? Ngay trước đó ngay cả hắn dò hỏi cô cũng phản ứng như vậy,hôm nay chẳng qua đụng một chút đã không chịu nổi?
Hắn vừa nói như
vậy,Hứa Lưu Liễm đang đau long bất an chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn,trong mắt tất cả đều là kinh ngạc,hắn tại sao biết? Chẳng lẽ lại là lời đồn
truyền tới trong tai hắn?
Hắn giống như nhìn thấu nghi ngờ trong mắt cô, lạnh lùng cười một tiếng,
“Vừa nghĩ người trong lòng mình vừa làm việc,cũng khó trách lại làm sai nhiều vậy!”
Chuyện như vậy hắn còn cần người khác nói cho mình biết sao? Chính hắn cũng tự đoán được,theo hắn điều tra thì ra người tên là Phương Đông Thần ở
trung học đệ nhị cấp thời đã có ý với cô,hôm nay vừa vặn gặp cô,nhất
định sẽ một lần nữa theo đuổi cô,mà trước khi hắn theo đuổi cô đương
nhiên hắn cần phải sẽ hỏi tình trạng hiện tại của cô và cùng Trần Thanh
Sở,dù sao trước kia chuyện cô và Trần Thanh Sở là một đôi tất cả mọi
người đều biết.
Hắn dùng ngôn ngữ giễu cợt,giọng nói hờ hững
khiến Hứa Lưu Liễm nghe trong lòng rất khó chịu,nhưng cô không định giải thích cho mình,dù sao là cô làm sai công việc trước,cô thừa nhận buổi
trưa khi Phương Đông Thần hỏi đến Trần Thanh Sở quả thật ảnh hưởng tới
tâm trạng cô,nhưng cô quả thật không nên đem tình cảm cá nhân xen lẫn
công việc.
Cô một mực trầm mặc để cho Lục Chu Việt cảm giác mình
bị từng quyền đánh vào trên hông,úc khí ngay ngực không có tiêu tán
ngược lại tích góp từng tí nhiều hơn, bởi vì cô trầm mặc chẳng khác nào
chấp nhận lời hắn nói là đúng,chẳng khác chấp nhận đúng là Trần Thanh Sở ảnh hưởng tới tâm trạng cô!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy một tay lấy phần văn kiện vứt xuống mặt cô, hung hăng nói,
“Lấy về làm một lần nữa! Trước khi tan việc tôi muốn thấy!”
Bốp một tiếng vật nặng rơi xuống đất tiếng động lớn kích thích thần kinh
yếu ớt của Hứa Lưu Liễm,cô cảm thấy đầu mũi đau xót nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, nhưng cô gắt gao nhịn xuống không để giọt nước mắt kia
trợt xuống ,sau đó xoay người lại nhặt những văn kiện kia,cô có tư cách
gì khóc? Hiện tại tất cả đều là cô tự làm tự chịu!
Ai bảo cô để
Trần Thanh Sở ảnh hưởng đến tư tửng mình,ai bảo cô không có một chút đạo đức nghề nghiệp,đem tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc ? Nhưng
mặc dù mình tự nói với mình là cô sai trước, nhưng vẫn bị thái độ lạnh
lùng của hắn tổn thương đau đớn không thôi.
Cô nhặt lên mấy phần văn kiện lung tung ôm vào lòng vội vã chạy khỏi phòng làm việc của
hắn,nếu không cô sợ mình thật có khóc lên.
Song,vừa ra khỏi phòng làm việc hắn,nước mắt vẫn không nén được chảy xuống,Lâm San Ni vừa lúc
đi ra gặp cô như vậy vội vàng chạy tới ân cần hỏi cô,
“Lưu Liễm,tại sao khóc?”
Nước mắt cô rơi càng nhiều hơn,cô lau nước mắt ràn rụa chật vật nói với Lâm San Ni,
“Em không sao,em đi làm việc trước!”
Sau đó liền ôm văn kiện chạy vào phòng làm việc của mình.
Lâm San Ni nhìn bóng lưng của cô thở dài, hai người bọn họ rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đơm hoa kết trái đây?
Hứa Lưu Liễm trở về phòng làm việc sau chẳng quan tâm đau buồn lại bắt đầu
làm phần thiết kế bị hắn nói sai,bởi vì hắn nói trước khi tan sở muốn
nhìn thấy, hiện tại đến tan sở đã không còn bao nhiêu thời gian.
Nhưng cô dù liều mạng thế nào lúc tan việc cô vẫn chưa làm xong,đang định gọi điện thoại nói hắn cho cô ở lại làm thêm giờ bỗng nhiên lại nhận được
điện thoại của hắn,giọng nói máy móc như cũ,
“Hứa thư ký,chuẩn bị một chút,buổi tối theo tôi cùng khách hàng đi dùng cơm!”
Cô nhìn phần tài liệu mình chưa làm xong,khó xử nói,
“Nhưng phần thiết kế em vẫn chưa làm xong. . . . . .”
“Vậy thì chờ sau khi cùng khách dùng cơm xong rồi trở về tiếp tục làm thêm giờ!”
Thanh âm của hắn không có một tia đồng tình cùng thương tiếc,cô chỉ cảm thấy
trong long đau nhói,sau đó thoáng cái ngậm miệng thật chặc,hắn thì hừ
lạnh một tiếng cúp điện thoại.
Trong phòng làm việc,Lục Chu Việt
cúp điện thoại sau rút ra một điếu thuốc châm lên,tựa tại bên cửa sổ
từng ngụm từng ngụm hút,trong sương khói lượn lờ đường viền mặt nghiêng của hắn vẫn trống rỗng và âm u.
Thật ra thì ở vị trí hắn bây giờ cơ hồ mỗi ngày đều có xã giao,làm thư ký của hắn cô đáng lý phải cùng
hắn tham gia ,nhưng trong lòng hắn không muốn để cho cô bị những thứ kia ô nhiễm độc hại,cho nên hắn chẳng bao giờ đưa cô đi .
Hắn thậm
chí không ngừng thoái thác những buổi xã giao kia,chỉ vì buổi tối có thể cùng cô ở nhà ăn cơm tối. Về phần làm thêm giờ,kể từ khi cô tới đây thì càng không có, mỗi ngày đều muốn về sớm nhìn thấy cô.
Trước kia
hắn thường liều mạng thức đêm làm thêm giờ,chẳng qua muốn dùng công việc để đền bù đau đớn không có được cô,hôm nay cô đã đến Thân Viễn làm thì
hắn lại không muốn cô mệt mỏi làm thêm.
Nhưng nhớ tới buổi chiều
cô bởi vì Trần Thanh Sở mà tâm trạng rối bời không yên,nhớ tới cô bài
xích hắn,hắn liền hận cô đến nghiến răng dương,hắn thật rất muốn để cho
người không tim không phổi như cô nếm thử cái gì gọi là đau,cái gì gọi
là tuyệt vọng,cho nên hắn lạnh lùng mắng cô,còn cô đi xã giao với hắn!
Sau khi tan việc Hứa Lưu Liễm đi theo phía sau hắn cùng nhau vào thang
máy,hắn nói đi tham gia xã giao,cô không thích trường hợp đó,nhưng cô
củng bất kể công ty nào,đã là một thư ký hay phụ tá đều phải làm,cô lúc
trước cho rằng ở bên cạnh hắn có thể tránh khỏi những chuyện này,nhưng
đúng là trước đó hắn chẳng bao giờ cho cô tham gia,hôm nay hắn thoáng
cái lạnh lùng,có phải. . . . . .cô thật chọc giận hắn rồi không?
Mới ra thang máy đi tới trong đại sảnh,thì thấy Phương Đông Thần chờ ở nơi đó vẫy tay với cô,
“Hứa Lưu Liễm!”
Thấy cô đi bên cạnh Lục Chu Việt sau Phương Đông Thần che dấu nụ cười cung kính đến gần chào hỏi hắn,
“Lục tổng!”
Lục Chu Việt nhìn hắn từ trong lổ mũi phát ra tiếng hừ lạnh,tiếp tục cất
bước đi về phía trước. Phương Đông Thần cũng không có để ý, nhìn
sang Hứa Lưu Liễm nói,
“Lưu Liễm,tối nay có rãnh không? Cùng đi ăn một bữa cơm nha?”
Lần trước hắn hỏi chuyện cô và Lục Chu Việt,cô đã nói cô dựa vào năng lực
của mình thi vào làm thư ký hắn,hắn tựu lựa chọn tin tưởng cô,bởi vì hắn biết cô từ trước đến giờ là một người ưu tú,nên hắn thủy chung chưa
từng nghĩ đến cô và Lục Chu Việt đã quan hệ khác.
Hứa Lưu Liễm nhìn thoáng qua bóng lưng đi phía trước rõ ràng không vui,nhìn Phương Đông Thần nói,
“Đông Thần,thật thật xin lỗi, tối nay tôi phải theo Lục tổng tham gia một bữa tiệc!”
Phương Đông Thần nghe vậy vội vàng nói,
“Ơ ơ, không có chuyện gì,vậy bữa nào hẹn,cô đi làm việc trước đi!”
“Được,vậy tôi đi trước!”
Cô nói xong liền một đường chạy chậm đuổi theo bóng người phía trước không một chút dấu hiệu đợi cô,hôm nay đã chọc hắn đủ nhiều,cô không muốn
tiếp tục trêu hắn nữa,nếu không hắn chắc chắn sẽ hành hạ cô nha.