Tiếng tranh luận vang lên ầm ĩ trong Sùng Đức điện, vì nước sông Huân tràn đê, năm châu mười ba phủ ở Giang Nam chịu cảnh lũ lụt. Buổi chầu đã bãi từ lâu, nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn ở trong Sùng Đức điện, cùng thương nghị đối sách với quần thần.
Trời dần tối, nến thắp đầy trong điện, đem toàn cung điện chiếu sáng rực như ban ngày. Tiêu Diệp ngồi phía trên, bên dưới lần lượt là vài vị thừa tướng, sau đó là Công bộ, Hộ bộ, Thái phó… Nhóm triều thần lúc này không cố kị đến chuyện tôn ti, đều cùng nhau ngồi xuống. Nhóm nội quan chạy qua lại, đưa đủ loại điều trần, dịch báo cho các vị đại nhân xem xét.
Trà trong chén Tiêu Diệp đã lạnh, hắn đang xem tấu chương của tri châu Cẩm Châu, lão nhân này là Trạng Nguyên năm Khánh Nguyên, thích nhất là khoe chữ, câu chữ trong tấu chương gấm hoa rực rỡ, viết nửa ngày cũng không đề cập đến trọng điểm. Tiêu Diệp xem mà nóng ruột.
Đã là giờ hợi, người nọ chắc đã ngủ rồi. Cảm giác ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng tối hôm qua dường như vẫn còn lưu lại, Tiêu Diệp ngồi nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng mãi đến khi gà gáy sáng, mới lưu luyến không rời đứng dậy. Bảy năm, từ lúc hắn ý thức được tình cảm của bản thân với Diệp Huyên, hắn đã chờ đúng bảy năm, trù tính bảy năm. Hắn cho rằng bản thân vẫn phải tiếp tục chờ đợi, nhưng có lẽ ông trời thương xót hắn, hắn cuối cùng cũng chiếm được người kia.
Khoảnh khắc ôm Diệp Huyên trong ngực, Tiêu Diệp vui sướng gần như bật khóc. Hắn nghĩ, bản thân tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, cho dù phải bức bách nàng, hắn cũng muốn nắm chặt nàng trong tay. Thật may mắn, hắn nhận ra điểm khác thường nơi Diệp Huyên. Nàng tuy rằng giận dữ nhưng đối với mình không có hận ý. Một nữ tử không hận người đã chiếm đoạt mình, điều này nghĩa là gì? Tim Tiêu Diệp đập thình thịch, có phải hay không … nàng cũng có ý với mình.
Nghĩ đến đây, nét mặt Tiêu Diệp không tự chủ được mà nhu hòa. Hắn là một quân vương cần cù, đối mặt với chuyện thiên tai, đáng lẽ ra hắn phải vùi đầu trong chuyện triều chính, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ tử trong Ngọc Anh điện, hắn liền đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức lao đến đem Diệp Huyên ôm vào ngực.
Trong lúc hắn mất tập trung, Tương tướng bên cạnh ho khan một tiếng: “Quan gia.” Thấy Tiêu Diệp dường như không nghe thấy, lông mày lão nhân nhếch lên, lại cao gọi thêm một tiếng: “Quan gia.” Tay Tiêu Diệp run lên, nước trà hắt lên mu bàn tay hắn. “Quan gia dường như có điều cần suy nghĩ.” Ánh mắt Tương tướng có hơi sắc bén.
Hành vi này vốn là vô lễ, nhưng Tương Khác là lão thần từ thời Cảnh Tông, nay cũng là Thừa tướng. Tính tình hắn chính trực, một lòng vì quốc gia, rất được Tiêu Diệp kính trọng. Đã trải qua mấy đời hoàng đế loạn thất bát tao, thật vất vả thấy Tiêu Diệp có tiềm chất minh quân, Tương Khác hận không thể lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn thánh nhân áp lên người Tiêu Diệp. Lúc này thấy Tiêu Diệp trong thời điểm rối ren này lại thất thần, ngay lập tức trừng mắt lên nhìn.
“Tương tướng, Tương tướng.” Ngụy Nguyên ngồi bên lập tức hòa giải, “Bây giờ đã là giờ hợi, quan gia bận rộn một ngày, lúc này có chút mệt mỏi, cũng là điều bình thường.” Hắn là người hiền lành, trong những thời điểm thế này phụ trách giảng hòa.
“Ngụy tướng nói phải, Tương tướng tuổi tác đã cao, nên sớm nghỉ ngơi mới phải.” Vừa nghe thấy lời nói âm dương quái khí như vậy, Tiêu Diệp liền biết là Trịnh Niên Khoan. Trịnh Niên Khoan là nhạc phụ của phế đế, vốn dĩ phải là quốc trượng. Kết quả sau một hồi loạn ngũ vương, Tiêu Diệu chết, nữ nhi của Trịnh Niên Khoan cũng tuẫn táng theo, ông trời cũng giúp cho Tiêu Diệp. Trịnh Niên Khoan có xuất thân huân quý, gia tổ có công lớn, bản thân lại là lão thần thời Cảnh Tông, Tiêu Diệp không thể nhổ bỏ ông ta, đành để ông ta lắc lư trên cái ghế thừa tướng, thỉnh thoảng nói vài câu khiến bản thân ngột ngạt.
Trong năm vị thừa tướng đương triều, phân thành ba phe phái. Tiêu Diệp cả ngày xem bọn họ mang theo môn sinh tranh đấu gay gắt, còn có nhóm huân quý không chịu thua kém, rồi một đống tôn thất muốn xuất đầu lộ diện để khoe với thiên hạ sự tồn tại của mình. Hắn làm hoàng đế càng ngày càng suôn sẻ, đồng thời cũng cảm thấy càng ngày càng không thú vị.
Kỳ thực hắn làm hoàng đế cũng vì người kia thôi. Hắn biết Diệp Huyên hy vọng bản thân trở thành minh quân, liền đem toàn lực đi thống trị quốc gia này. Nói hắn nhân từ khoan dung, thực chất chỉ là giả tạo. Vì Diệp Huyên hy vọng hắn như thế, nên hắn che giấu tính cách lạnh lùng, đạm mạc của mình, đem tất cả những thứ gọi là tâm cơ thâm trầm cất giấu trong bóng tối.
Thật vất vả đợi đến giờ hợi hai khắc, Tiêu Diệp rốt cục thoát thân khỏi Sùng Đức điện. Hắn chỉ mang theo một mình Cao Thành Phúc, ngựa quen đường cũ tới Ngọc Anh điện.
Diệp Huyên vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nàng buông cuốn sách trong tay ra: “Ngươi đã đến rồi.” Hai người đều là người thông minh, Tiêu Diệp nhấ định sẽ đến, và Diệp Huyên đương nhiên biết điều đó.
“Ngồi đi, Cửu lang.” Diệp Huyên rót cho hắn một ly trà, thấy Tiêu Diệp muốn ôm mình, nàng cũng không né tránh. Tùy ý để Tiêu Diệp đem cằm gác lên vai mình, Diệp Huyên thản nhiên nói, “Cửu lang, ngươi còn muốn làm quan gia sao?”
Tiêu Diệp ngẩng đầu, hắn cười cười: “Nếu tiếp tục làm, có phải sẽ không thể được ôm ngươi như vậy nữa, đúng không?”
Lửa giận trong lòng Diệp Huyên nhất thời bùng lên: “Ngươi đã biết, vì sao còn muốn tiếp tục phạm lỗi. Hai chúng ta là không có khả năng, nếu không muốn hãm sâu đến thân bại danh liệt, sau này đừng đến gặp ta nữa!”
“Ta không muốn.”
Diệp Huyên giật mình: “Cái gì?”
Tiêu Diệp nắm tay nàng, niết niết ngón tay tinh tế của nàng: “Ta nói ta không muốn.” Hắn hôn lên tay Diệp Huyên, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lại lộ ra mấy phần bướng bỉnh khó có thể làm trái, “ Mẫu hậu, ta chỉ cần người, tất cả đều không cần.”