Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Trở về thì trở về! Tôi tình nguyện ở cùng Tần Nặc chứ cũng không muốn ở cùng với cái tên hay trở mặt như ông!” Tần Điển nói xong còn “phi” (phun nước miếng) một cái.
Chiêm Lệ né tránh cái phun đó, nhưng tay lại dính.
“A!” Y lại không nổi giận. “Nhiều năm như vậy, xem ra phương pháp giáo dục trẻ nhỏ của thầy Tần đã thay đổi rồi ha! Lúc trước, hắn tuyệt đối không có dạy tao cách thức nói chuyện vô lễ như thế!”
“Vô lễ? Nói chuyện với loại người như ông vốn dĩ không cần dùng đến lễ phép.” Tần Điển vẫn như cũ giùng giằng. “Mau buông! Ông xấu xa! Bại hoại! Trở mặt!”
“Haha, khả năng mắng chửi thật hay nha. Học từ Tần Nặc à?”
“Ba không có dạy tôi mấy câu như vậy! Tôi học ở nhà trẻ đó!”
Câu này nói ra miệng, Chiêm Lệ cũng phải có chút cảm thán sự thiếu sót trong việc giáo dục đạo đức ở thời đại này … Mấy đứa nhóc nhỏ như thế mà lại biết nói từ này rồi à? Lớn rồi thì thế nào nữa đây? Huống hồ nhìn đứa nhóc này tính tình tương đối táo bạo, khó tránh sau này sẽ trở thành phần tử khủng bố.
Chiêm Lệ thả Tần Điển xuống, nhìn bé còn mang khuôn mặt bánh bao mập mạp của trẻ con, tim của Chiêm Lệ chợt tàn nhẫn, tát một cái thật mạnh khiến bé úp mặt trên đất: “Tao phải dạy cho mày biết cách nói chuyện với tao cho lễ phép 1 chút mới được.”
Tần Điển thực sự rất muốn rống một tiếng:“Baba chưa từng đánh tôi!’
Đáng tiếc, hiện tại ở trước mặt bé mới chính là người cha ruột không thể giả được …
Ngày kế, Tần Điển mang theo cái khuôn mặt bị đánh sưng như cái bánh bao, an phận ngồi ở trước mặt Chiêm Lệ ăn điểm tâm.
Bé không phải kẻ ngốc, mình ở Chiêm gia toàn gặp phải nguy cơ tràn ngập, so ra, quay trở về bên cạnh Tần Nặc lại tốt hơn.
Tần Điển vẫn nhớ kỹ tối hôm qua Chiêm Lệ có nói là sẽ đưa bé trở về bên cạnh Tần Nặc, cho nên sáng sớm đã ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Chiêm Lệ, sợ Chiêm Lệ rút lời.
Đợi được ăn xong điểm tâm, Tần Điển khúm núm nhưng mang khí tức ngạo kiều lập tức mở miệng: “Hôm qua cha đã nói sẽ đưa con trở về bên cạnh Tần Nặc!”
Chiêm Lệ liếc mắt nhìn Tần Điển: “Bánh mì trước mặt còn chưa ăn xong kìa!”
“Con không có thích ăn bánh mì …” Không phải Tần Điển thanh tao gì, nhưng quả thực bé không thích bữa sáng kiểu dáng Âu Tây, so ra, bé thích ăn bánh bao uống sữa đậu nành và bánh quẩy hơn.
“Tần Nặc không có dạy mày ăn thì ăn cho hết sao?”
“Không phải … chỉ là …”
“Nếu như không có dạy, thì tao cũng không cần đưa mày về bên hắn, xem thực tế kìa, chứng minh rõ ràng giáo dục của hắn là thất bại.” Chiêm Lệ đi tới bên người Tần Điển, làm như dịu dàng xoa đầu của bé. “Mày xem đi, tao và mày, đều không phải là kết quả của sự thành công.”
“Ông …” Tần Điển chép chép miệng, rất muốn nói:Ông không phải, nhưng tôi thì phải.Đáng tiếc bây giờ bé căn bản không dám tranh luận lại với Chiêm Lệ.
Bé muốn về nhà … thật sự rất nhớ chỗ có Tần Nặc.
Trước không biết, bây giờ nhớ lại, mới biết được, Tần Nặc đối với bé tốt đến thế nào …
Rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng lại thương yêu mình hết mực, ân tình này, bé đã không báo đáp với Tần Nặc thì thôi, còn dám đối xử với Tần Nặc như thế …
Nghĩ tới đây, Tần Điển liền muốn rơi lệ.
Đợi đến khi gặp lại được Tần Nặc, bé nhất định phải nói cho ba biết! Đến lúc đó, với tính tình của ba, nhất định ba sẽ khóc đi?
Tần Điển khẽ mỉm cười một cái, Chiêm Lệ không biết bé đang nghĩ gì, chỉ coi đứa bé này chắc đang nghĩ cách tìm đường về nhà đi.