Lão Sư Thị Hài Tử Tha Ba( Thầy Là Ba Của Con Y)

Chương 1: Chương 1: Tiết tử: đã lâu không gặp, tần lão sư!




Editor: Mai_kari

Beta: *_*

Tần Nặc cầm sách giáo khoa bước xuống bục giảng, trong chốc lát, đã bị các sinh viên ngăn chặn lối đi.

Hắn là giảng viên môn văn học cổ, là một môn vô cùng chất thơ nhưng cũng khô khan, nhưng dưới lời giảng ôn văn nhĩ nhã của hắn, vốn dĩ bản cổ văn ngôn từ trúc trắc lại thành một bức tranh thuỷ mặc ý nhị mười phần, khiến mọi người đắm chìm vào trong đó.

Tần Nặc vừa giải đáp vấn đề của sinh viên, vừa chú ý tới thời gian.

Đồng hồ trên cổ tay trái cực kỳ quý báu, được xưng là “Đồng hồ đeo tay của dòng dõi quý tộc” Patek Philippe (1), cho nên rất nhiều sinh viên ở trong lớp của hắn, đều cho rằng Tần Nặc là thái tử gia.

Nhưng bình thường hắn lại rất tiết kiệm, hoàn toàn không giống loại người dùng 1 số tiền lớn như vậy để mua một cái đồng hồ đắc đến thế.

Chẳng lẽ là vợ tặng?

“Các em, thật có lỗi quá, hiện tại thầy phải qua bên nhà trẻ đón con trai, mọi người nếu còn vấn đề gì có thể gửi mail cho thầy, thầy nhất định trả lời từng vấn đề một.” Phát hiện sắp tới giờ, Tần Nặc liền biểu thị áy náy nói với những sinh viên chưa kịp hỏi.

“A … Lại không kịp nói chuyện với thầy rồi …”

“Tính vú nuôi của Tần lão sư lại tái phát rồi …”

“Haizz! Biết rõ Tần lão sư đã có vợ có con trai, nhưng mà tao còn si mê thầy ấy như thế … Tụi mày mau đánh cho tao tỉnh đi!”

“Sẵn đánh tao tỉnh luôn đi!”

“Rõ ràng là một lão sư tẫn chức tẫn trách, thế nhưng lại là một người ba vú nuôi ~~~”

“Lẽ nào mày không cảm thấy đây mới chỗ đáng yêu của Tần lão sư hay sao?”

….

Không để ý tới các loại đánh giá dành cho mình, Tần Nặc kéo dài bước chân đi ra ngoài phòng học.

Đột nhiên, cái thân ảnh ngay cửa kia khiến hắn dừng bước chân.

Thời gian tựa hồ đảo ngược trong nháy mắt, hình ảnh từ khi còn nhỏ cho tới trưởng thành của người trước mắt như đèn kéo quân không ngừng lướt qua.

Cuối cùng, ngừng lại trên khuôn mặt ngay trước mặt mình.

Ngũ quan vẫn hoàn mỹ như tạc tượng giống như xưa, nhưng ngũ quan phân minh lại tràn đầy sát khí, đôi mắt thâm thúy như đêm đen tựa hồ có thể nuốt chửng người đối diện.

“Đã lâu không gặp, Tần … lão sư!”

Ba chữ “Tần lão sư”, một ngày Tần Nặc nghe cũng hơn trăm lần, nhưng chỉ khi nghe thấy từ miệng Chiêm Lệ thốt ra, mới khiến Tần Nặc không tự chủ run lên.

Đã có không ít thời điểm, Chiêm Lệ vừa ghé vào bên lỗ tai hắn nhẹ giọng gọi “Tần lão sư”, vừa làm một số việc mà giữa giáo viên và học sinh vốn dĩ không nên có! Thế nên dù đã qua 4 năm, thì cơ thể hắn vẫn rất khó mà quên đi cảm giác này.

Có thể, cả đời này chắc cũng không quên được.

Dù sao … Hắn thậm chí còn có cốt nhục của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.