Lão Tài Xế Thụ Và Lão Công Trym Lớn Sống Lạn Nhà Ống

Chương 4: Chương 4: Quẹt thẻ lên xe




Sau ngày đó, Khâu Ngạn Quân và Tô Cần qua lại mấy tháng, đến nay ở chung cũng đã gần một tháng.

Tô Cần cũng lý giải được từ “Đầu gỗ” từ miệng người khác, mà Khâu Ngạn Quân chính là người như vậy. Quả nhiên —— ngày trước đối phương vô tình lau mép cho anh, thực ra là ảo giác của anh mà.

Nghĩ lại anh cũng từng quyến rũ Khâu Ngạn Quân, chuyện gì cũng thử —— áo sơ mi bạn trai, lõa thể mặc tạp dề, tắm uyên ương, tự an ủi trước mặt người yêu, thiếu chút nữa còn chơi trò bỏ thuốc.

Nhưng tên đầu gỗ này hiển nhiên chẳng hiểu phong tình. Play áo sơ mi bạn trai hắn ra vẻ không thấy, lõa thể mặc tạp dề bị hắn mắng hồ nháo rồi lại bị hắn trùm quần áo ở nhà lên, tắm cùng nhau hắn còn không cương nữa là tự an ủi trước mặt đối phương. Lúc đó Khâu Ngạn Quân đỏ mặt đá cửa phòng tắm đi ra ngoài, để mình anh tự biên tự diễn, hận không thể dùng “tiểu đệ đệ” mà tự sát.

*Raw: 恨不得用手里的罗马大帝了结此生 (Thím Bòn bảo có thể là từ đồng âm “Đế” (帝)và “Đệ” (弟)nên tôi nghĩ chắc là như vậy:“>)

“Cửa sổ” đóng cũng đã lâu, cũng muốn được người đàn ông nào đó làm cho thoải mái mà.

Tại sao có bạn trai rồi mà vẫn không thể hưởng thụ cuộc sống tính phúc tốt đẹp chứ?

Nếu không phải có mấy buổi sáng Tô Cần phát hiện người anh em của Khâu Ngạn Quân rất có tinh thần chào hỏi với anh, thì anh còn nghi ngờ đối phương bị ED*.

*ED (Erecile Dysfuntion): Rối loạn cương dương, liệt dương

A, bỏ thuốc?

Một tia sáng chợt lóe lên.

Mặc dù bỏ thuốc không an toàn lắm, cũng chẳng phải thượng sách, nhưng say rượu loạn tính vẫn được chứ? Không cần quá chén, chỉ cần để đầu gỗ nửa tỉnh nửa say, sau đó làm cho hắn cương, rồi làm một pháo thì quá được rồi sao?

Anh càng nghĩ càng thấy phương pháp này ổn, lấy mấy bình rượu vang ba Tô cho rồi lấy thêm ly chân cao đặt lên bàn.

Trời chuyển về tây, Khâu Ngạn Quân cũng kết thúc công việc về nhà.

Hắn đẩy cửa, thấy Tô Cần mặc áo ngủ tơ lụa, tay chống cắm ngồi bên bàn ăn nhìn hắn. Ánh mắt như lang tự hổ như muốn ăn sạch hắn.

Nhưng Khâu Ngạn Quân đầu gỗ cũng không nhận ra người yêu khác thường, ngạc nhiên nhìn Tô Cần rồi nhìn bàn ăn là món beefsteak (1) hỏi: “Cần Cần —— cái này là em làm sao?”

Tô Cần đang làm dáng trước mặt Khâu Ngạn Quân cứng đờ, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ giống thỏ con của hắn, từ bỏ tư thế này, nhẫn nại nói: “Em gọi từ quán ăn, anh cũng biết em không biết làm cơm mà.”

“Ra là vậy” Khâu Ngạn Quân rõ ràng, ngồi xuống đối diện Tô Cần, vừa ngẩng lên thấy lồng ngực anh lộ ra, cau mày: “Cần Cần, sao em mặc ít vậy? Nhỡ bị cảm thì sao, mau mặc thêm vào?”

Tô Cần tức đên nỗi đỉnh đầu cũng bóc khói —— tại sao lại có người ngu ngốc đến mức này cơ chứ?

Trong lòng dù nổi sóng thế nào, nhưng trên mặt anh vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, giải thích: “Trong nhà có bật lò sưởi mà, hơn nữa em nừa khui một chai rượu, uống một chút là không lạnh nữa.”

Khâu Ngạn Quân lúc này phản xạ nhanh, nghi ngời hỏi: “Cần Cần hôm nay là ngày gì sao? Sao tự dưng lại gọi món rồi khui rượu vang vậy?”

—— hôm nay là ngày anh thoát khỏi cuộc sống xử nam* đó.

Raw: 法师身份的

Tô Cần thầm nghĩ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không đáp, vẫn diễn tốt vẻ ôn nhu hiền thục.

Khâu Ngạn Quân càng thấy khó hiểu, vẫn thấy người đối diện hôm nay cứ là lạ, nhưng lại không chỉ ra được lạ ở chỗ nào.

“Không có gì, đột nhiên lại như vậy...” Tô Cần thấy đối phương khó hiểu, cũng không chờ hắn thông suốt, trong lòng thầm nghĩ cứ chuốc say hắn rồi nói tiếp, vừa mở miệng lại kể về mấy chuyện đã qua.

Một chén, hai chén, ba chén...

Nhưng mà báo ứng rồi.

Tô Cần thấy mình đã say, vừa nghĩ tới lại càng thấy say hơn. Cũng không biết đối phương đã uống mấy chén, một chút cũng không thấy say, mặt còn không hồng. Tuy chưa từng thấy Khâu Ngạn Quân uống rượu, nhưng đúng là không thử không biết, hóa ra tên này còn có tuyệt kỹ ngàn chén không say.

Tư duy dần chậm chạp, anh đứng lên, chậm rãi hỏi: “Ngạn Quân.... Sao anh uống... như thế.... Nấc....”

Khâu Ngạn Quân tới bên cạnh, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của anh, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn đáp: “Là di truyền... Cần Cần, em say rồi, anh đỡ em lên giường nhé.”

Tô Cần vỏng tay ôm cổ hắn, nhảy lên hai chân quặp chặt eo Khâu Ngạn Quân, cả người như gấu koala treo trên người hắn không chịu buông tay, say rượu cố tình làm loạn.

“Khâu Ngạn Quân, Khâu Ngạn Quân...” Tô Cần nhỏ giọng lầm bầm, cong môi muốn hôn người yêu.

Khâu Ngạn Quân hết cách đành để mặc người yêu hôn mình, mặc kệ anh hôn cằm cùng môi hắn đến ánh nước.

“Anh ở đây.” Khâu Ngạn Quân ôn nhu đáp, xoa xoa tóc đối phương.

Tô Cần vóc người nhỏ nhắn được hắn ôm vào lòng, eo nhỏ chân nhỏ vô cùng nhỏ bé. Nhìn anh như vậy khiến lòng hắn mềm nhũn, hận không thể đem tất cả yêu thương trao cho đối phương.

“Khâu Ngạn Quân, anh chán ghét em sao...” Tô Cần nhỏ giọng oán giận, cắn môi hắn một cái cho hả giận.

“Sao anh lại chán em được? Không phải đối xử tốt với em sao?” Khâu Ngạn Quân không nghe được sự hờn dỗi của đối phương, buồn buồn nói.

Tô Cần nghe vậy càng giận, lấy tay kéo kính của hắn xuống, cả giận nói: “Vậy sao không lên giường với tôi?”

Bởi vì tư thế mà tay Khâu Ngạn Quân thay đổi, ôm lấy mông đối phương. Không ngờ đối phương lại không mặc quần lót, tay hắn chạm trực tiếp vào da thịt nhẵn nhụi của anh. Lại nghe mấy lời vủa rồi của Tô Cần, bàn tay ôm mông anh chặt hơn, hai bàn tay ôm chặt lấy cánh mông mềm mại.

Tô Cần đã lâu không làm, bị đối phương chạm vào cái mông mẫn cảm, nhịn không được ưm một tiếng, đỏ mặt vùi vào vai Khâu Ngạn Quân.

“Cần cần, anh...” Khâu Ngạn Quân do dự mở miệng.

“Anh đó...” Tô Cần chôn bên vai hắn buồn bực nói.

Đã uống rượu, lại vừa cùng người yêu đùa giỡn, thân thể đã nổi lên dục vọng. Vì kế hoạch ngày hôm nay, anh cũng tự mình rửa ruột, còn dùng gậy mát xa để mở rộng. Hiện tại hậu huyệt đang nhớ nhung mùi vị côn thịt, cô đơn mà có rút không ngừng, như muốn kẹp thứ gì đó.

Khâu Ngạn Quân thẹn thùng: “Không phải anh không muốn lên giường với em...”

“Hửm?” Tô Cần ngẩng đầu lên, mềm mại hừ một tiếng.

“Chỉ là anh không rõ lắm...” Khâu Ngạn Quân đáp, vì ngượng ngùng mà khuôn mặt đỏ ửng.

Tô Cần nhìn hắn, cơn say cũng giảm đi một nửa, cười hì hì: “Không sao cả, em sẽ dạy anh mà...”

“Vậy anh... đi tắm” Mặt Khâu Ngạn Quân càng lúc càng đỏ, ngay cả vành tai cũng nhuộm hồng. Hắn ôm Tô Cần nhẹ nhàng đặt lên giường, qauy người đi vào phòng tắm.

Không biết ai trang trí nhà cho hắn, phòng tắm lại lắp kính thủy tinh, rồi dùng màn vải che đi. Lúc trước có tầm màn che nên anh chẳng nhìn được gì. Nếu vị thiết kế sư đó hiểu rõ bản chất của Khâu Ngạn Quân, thì cái kia cũng thực thú vị.

Mà thiết kế như vậy Tô cần càng dễ nhìn trộm.

—— cũng không thể gọi là nhìn trộm, rõ ràng là xem một cách quang minh chính đại.

Đừng hỏi tại sao anh cùng hắn ở chung lâu như vậy mà chưa từng thấy lõa thể. Người yêu ngày nào cũng dạy sớm hơn anh, tắm rửa thì đèo kéo kím màn che, quần áo ngủ thì đứng đắn, anh cũng chẳng có hỏa nhãn kim tinh để nhìn xuyên qua quần áo để nhìn dáng người của đối phương.

Điều Tô Cần không ngờ là, mặc dù ngồi nghiên cứu suốt ngày nhưng dáng người Khâu Ngạn Quân rất đẹp --- không, là rất rất tuyệt. Lúc trước thấy đối phương thân dài vai rộng, không ngờ cởi quần áo ra mới thấy, dáng người tam giác ngược hệt như người mẫu. Qua tấm kính, có thể nhìn thấy da thịt hồng hào cùng bắp thịt chắc nịch, hoóc môn nồng đậm khiến tình dục cả người anh cháy lên.

Anh dời mắt, phát hiện phân thân đối phương cương rồi, so với mấy tên pháo hữu lúc trước của anh còn lớn hơn. Thứ này cũng phải tầm 18, 19 centimet —— thâm chí còn hơn nữa! Bao quy đầu cũng đã cắt, lộ ra quy đầu có hình dáng đáng yêu, cũng không vì độ lớn mà sau khi đâm vào hậu huyệt thấy khó chịu, ngay cả độ thô cũng vô cùng khả quan.

===

(1) Beefsteak:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.