Bên trong phòng y tế của sân vận động ——
Khúc Thương Mang: “Nhánh cây sao lại thế này?”
Nhiên: “......”
Khúc Thương Mang xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Hỏi thì nói đi.”
Nhiên thản nhiên rũ mắt xuống: “Không tại sao lại thế này.”
Khúc Thương Mang: “......”
Cái đoạn hội thoại không có dinh dưỡng này, ngoài ý muốn làm trong lòng cả hai người như có mèo cào, khó chịu.
Một người... Khụ khụ, người kia... Khụ khụ khụ. =.=”
Khúc Thương Mang: “Vậy.”
Nhiên: “Vậy.”
Khúc Thương Mang: “Em nói trước đi.”
Nhiên: “Lão thấp nói trước đi.”
Khúc Thương Mang trầm mặc, chấp nhận lời của cậu: “Nhánh cây do em khống chế?”
Không lên tiếng nữa vuốt cằm, lẳng lặng đợi cậu nói.
Khúc Thương Mang cúi đầu không hình tượng liếc mắt, đứa nhỏ này cũng quá muộn tao rồi, nửa ngày cũng hỏi không được một câu: “Không có ý gì, chỉ là tôi muốn biết mấy cái nhánh cây này có điều khiển được hay không thôi.”
(Muộn tao giống kiểu người ngoài lạnh trong nóng/ vẻ ngoài ngây thơ trong nham hiểm biến thái ngầm, lù đù vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ấy)
Nhiên há miệng thở dốc, lại không phun ra nửa chữ, yên lặng gật đầu.
Trong lòng hơi hơi do dự có nên nói cho Khúc Thương Mang kỳ thật chúng đều là cánh tay của mình... Người trong lớp không rõ ràng lắm thân phận chân chính Khúc Thương Mang, mình đã biết toàn bộ.
Đối với một nhân loại mà nói, còn không thể tiếp thụ a.
Khúc Thương Mang thấy cậu gật đầu, ánh mắt xinh đẹp đột nhiên sáng ngời, từ từ rực rỡ: “Vậy có thể điều khiển chúng tiếp tục xoa bóp không, rất thoải mái.”
Nhiên: “......”
Cậu bất động thanh sắc, Khúc Thương Mang liền không ngừng cố gắng chưa từ bỏ ý định nói: “Điều khiển nhánh cây cần tiêu hao cái gì? Lão sư tài trợ!”
Đồng chí lão sư ngẫm nghĩ Nhiên có điều khó nói hay thể lực không đủ chịu không nổi tiêu hao.
Sau một lúc lâu, Nhiên mới yên lặng múa may những cái “tay”, xoa nhẹ da thịt ôn nhuyễn, đạm tĩnh lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần.”
Là em thì không cần.
Em quả nhiên cái gì cũng không nhớ...
Khúc Thương Mang cảm thấy không khí hơi cổ quái, mắt cá chân sưng đỏ đã thoải mái hơn, Nhiên thực im lặng không làm phiền người khác điểm ấy cũng rất tốt, nhưng quá an tĩnh, ngay cả nhánh cây nắm chân cũng không phát ra một chút thanh âm nào, yên tĩnh giống như trong phòng không có người, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Nếu như nói Nguyên Âm là người từng ghét anh nhất nên Khúc Thương Mang muốn vun đắp cảm tình nhất, như vậy lớp trưởng Nhiên là người anh không thể nhìn thấu nhất.
Lớp trưởng, vốn nên là trợ thủ đắc lực nhất của thầy chủ nhiệm ha.
Vì sao lúc chọn người chủ trì nghi thức kéo cờ, người đầu tiên thích hợp nhất mà anh nghĩ ra là Tào Chí Vĩ, mà không phải Nhiên chứ?
“Nhiên, công tác thống kê thi đua cuối tuần giao cho em.”
“Ừm.” thanh âm của Nhiên đạm mà vững vàng, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim của bạn.
Khúc Thương Mang cảm thấy thả lỏng, Nhiên tuy rằng ít nói, thành tích học tập lại là đầu tàu tiên phong, ổn trọng, hơn nữa trong lớp không ít người cũng từng nói, lớp trưởng là lão cán bộ* rất đáng tin cậy.
(*Lão cán bộ chỉ người rất nghiêm túc cẩn thận, có trách nhiệm với công việc, theo hàm ý đáng yêu nào đấy thì chịu, thường hay nghe fan trong các page gọi Hoắc Kiến Hoa và Mã Khả là lão cán bộ.)
“Kéo cờ cũng do em tới đảm nhiệm.”
“Dạ.” Nhiên thành thực đáp ứng.
Khúc Thương Mang hết sức hài lòng, nới lỏng chân, kinh hỉ phát hiện mắt cá chân hoàn toàn không đau nữa: “Đi thôi, chúng ta mà không quay vê, đám nhóc thối tha kia không biết thành bộ dáng gì nữa.”
Không có hai tôn đại thần trấn thủ hiện trường, nói không chừng đã náo loạn ngất trời.
Nhiên chỉ đi theo sau, cũng không nói gì hết.
Cảm giác tồn tại của cậu rất thấp, người khác rất khó nhận thấy được tiếng bước chân theo sát, nhưng mà Khúc Thương Mang lại có một loại cảm giác thực an tâm.
Hình dung không được, tóm lại thực vi diệu.
Quả nhiên bên trong bể bơi quần ma loạn vũ, Khúc Thương Mang phát hiện suy đoán đã thành sự thật.
Tiểu vương tử Tào Chí Vĩ xòe đuôi cá uốn lượn trong nước thổi bong bóng đùa nghịch khoe dáng người, kết quả lại không để ý hắt hết vào mặt Hứa Chính Tư Cơ...
Khúc Thương Mang không khỏi xoa nhẹ hai mắt, trong hồ còn có một con rồng? Được rồi, anh không nhìn lầm, kia quả thật cmn là Chân Long, vảy rõ rành rành.
Lang Vương đuôi ướt sũng đang vung vẩy vờn quanh cái quần bơi rách của tiểu hòa thượng, có điều Vương Kim Vũ tang thi vương gia nhập, cục diện rất nhanh không khống chế được, ba người xoay xoay đánh thành một đoàn, gáy tiểu hòa thượng bị gặm lủng một lỗ, hình tượng tổn hao, đáng thương miễn bàn.
Thái tử gia ở trong nước đùa giỡn tiểu mỹ nhân họa bì, từ sau khi “bị” tiến vào động nhỏ, thái tử gia hết sức hoài niệm cảm giác ướt át tiêu – hồn cực hạn trong đó.
Mỗi ngày ngóng trông đêm trăng tròn, hỏi trăng sao lâu tròn như vậy.
Có nên alô Thường nhị ca * một tiếng không? Đem con thỏ thả ra vài ngày, để trăng tròn hẳn một tháng!
* Thường nhị ca- aka Thường Nga- Hằng Nga đó =.=
Bị thái tử gia quấn đến phiền Thi Lương Sâm buồn bực vò đầu, thể chất của cậu đúng là dâm đãng thụ, nhưng nội tâm của cậu chuẩn men tinh khiết!
“Đừng lẽo đẽo đi theo ta! Nghe thấy không! Bằng không ta trở về nói cho cha ngươi!”
“Tiểu Sâm, đừng như vậy... Em nên hiểu là em đã không còn thẳng nữa rồi!” Nói cho cha cái quỷ gì chứ, đó là phương pháp cáo trạng các bạn nhỏ đi nhà trẻ đều ghét bỏ.
Thi Lương Sâm tinh mắt nhìn thấy lão thấp đi đến gần mình, nhất thời giống như thấy chúa cứu thế: “Lão thấp lão thấp, dạy em bơi đi, vừa rồi thiếu chút nữa em lên không nổi rồi!”
Khúc Thương Mang nói: “Không phải mới vừa nãy em bơi rất tốt sao.”
Thi Lương Sâm: “......”
Nếu lão sư đã trở lại, đi đứng cũng linh hoạt, tự nhiên không thể thả rông chạy loạn, vì thế dứt khoát thổi còi, để tất cả mọi người tập hợp lại.
“Vừa lúc Nguyên Âm đi vắng, trong lớp tổng cộng có 14 người, chia làm hai đội mỗi bên 7 người, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ.”
“Dạ ——” thanh âm các nam tử hán nghe sao mà uể oải xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khúc Thương Mang cảm thấy rõ ràng, vì thế tung mồi: “Đội thua chép phạt phiên âm hôm nay năm mươi lần.”
Chỉ một thoáng tất cả mọi người lên tinh thần!
“Lão thấp như vậy không đúng!”
“Thông thường là đội thắng được thưởng cơ mà? Tại sao thua lại phạt!”
“Phải đó, như thế này không công bằng.”
Khúc Thương Mang một tay đỡ khuỷu, nắm tay đặt hờ trên khóe miệng che đi ý cười nhàn nhạt: “Công bằng là cái gì? Ai có ý kiến, đứng ra.”
Một người đều không có.
Ai dám a! Tính tình lão thấp của chúng mình cũng không tốt lắm đâu.
Khúc Thương Mang vừa lòng gật đầu, mọi người coi như biết điều.
Một đám học trò ngốc, 80% cũng sẽ không nhớ phiên âm, ảnh hưởng rất lớn đối với việc học từ mới!
Không tìm lý do để các cậu chép phạt thì biết làm sao? Chưa đến một tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi! Nếu do tôi tiếp nhận, như vậy điểm trung bình lớp chúng ta không thể đội sổ nữa!
“Hiện tại chia tổ, Kỳ Kỳ, Nhiên, Tào Chí Vĩ, Lý Long Vọng, Lý Hạo, Thi Lương Sâm, Vương Diệu Quang...” tổ A bảy người cứ như vậy ra đời.
Tổ còn lại toàn những đứa lười thành tích học tập không đứng đắn trong lòng Khúc Thương Mang.
Đương nhiên, còn có một bạn tên là Tư Ngư rất đặc thù, vị bạn học này thành tích học tập có thể nói rất tốt, điều kiện tiên quyết là... Trong quá trình thi cậu ta không ngủ mất.
Khúc Thương Mang gặp qua người mê ngủ, nhưng chưa thấy qua kẻ có thể ngủ đến cái trình độ này! Phạt đứng cạnh cửa cậu cũng có thể ngật ngưỡng ngủ, trợn tròn mắt cũng có thể ngủ đặc biệt ngon lành.
Một ngày 24 giờ cậu có thể ngủ 23 giờ rưỡi, chẳng lẽ không lo lắng ngủ vậy dinh dưỡng không đầy đủ sao?
Nhìn 2 tổ, rất nhiều người liền kêu rên.
Lão thấp thật quá đen tối, đem lớp trưởng cùng Kỳ Kỳ đều phân cho đội kia, đây không phải là muốn đội mình thua sao?
Trò chơi nhỏ theo lời Khúc Thương Mang là bơi tiếp sức, cầm hai cây gỗ sơn đỏ rực bơi trong nước trao cho nhau, nhất thời cũng rất náo nhiệt.
Đương nhiên, Khúc Thương Mang cố ý đem hai kẻ động vật dưới nước đều phân tới tổ A, cũng không quy định Long Vương cùng tiểu nhân ngư không thể hiện ra chân thân tham gia trò chơi, BUG lớn chói lọi như thế này, quả thực là để cho người ta thừa dịp lách luật!
Không hề ngoài ý muốn, Bàn Tay Vàng thông suốt tổ A thắng lợi.
Tổ B khổ bức, chép năm mươi lần phiên âm cái quỷ gì chứ, lão thấp không dễ gạt gẫm a, ánh mắt hỏa nhãn kim tinh, căn bản là không thể làm càn đi thiên môn, vạn nhất bị nhìn ra chép phạt gấp bội a!
Tổ B thua hết sức oan ức, đến lượt Tư Ngư cầm gậy, cậu ta nhào xuống nước quạt tay hai cái liền ngủ mất, cả người nằm ngay đơ bồng bềnh phiêu đãng trên mặt nước, mặc cho những người khác kêu như thế nào đều không động đậy.
Cho nên trước khi phải viết phiên âm, toàn bộ tổ B quyết định, đem này thằng nhóc này ném vào góc tường tẩn cho một trận trút giận rồi nói sau.
Bởi vì không khí vui vẻ quá mức, rất nhiều người đều xem nhẹ chuông tan học, trong đó cũng có Khúc Thương Mang.
Anh khởi động đơn giản một chút rồi cũng nhảy vào trong nước, chỉ dạy một ít kỹ xảo bơi lội đồng thời còn chơi bóng chuyền trên nước với mọi người.
Nghĩ thầm, tựa hồ tiếp nhận tiết bơi lội, cũng không phải chuyện đáng buồn bực.
Khi Khúc Thương Mang đang chơi cùng mấy nhánh cây của Nhiên đến bất diệt nhạc hồ, chuông vào học đột ngột vang lên, cả lớp đồng loạt thầm nghĩ, xong rồi.
Hơi thở không ngừng tụ tập trước cửa, việc này chứng tỏ lớp học bơi kế tiếp lúc nào cũng có thể xông vào.
“Cho các em ba mươi giây, tôi mặc kệ dùng phương pháp gì, đều biến mất cho tôi! Gặp trong phòng thay đồ!”
“Vâng ——” các bạn nhỏ cùng hò hét.
Lão thấp tự mình lên tiếng, kỳ thật căn bản là không cần ba mươi giây, 5 giây bên trong bể bơi liền không còn một bóng người, mang theo cái đuôi cũng tốt, lông ướt nhẹp cũng thế, một đám chạy trốn nhanh hơn thỏ.
Khi Nhiên rời khỏi hiện trường cũng không quên lão thấp nhà mình đang ngâm trong nước da đã trắng càng thêm trắng.
Dưới ý thức của cậu nhánh cây cuồn cuộn nổi lên ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của lão thấp, gắt gao quấn chặt người vào trước ngực, hai tay vững vàng nâng người lên lập tức chạy trốn.
Những người khác thấy lớp trưởng xuất thủ, cũng không lo lắng lão thấp sẽ bị bọn họ bỏ lại.
Vì thế xong xuôi đâu đấy lão sư và học sinh ban 2 choáng váng.
Bởi vì trước khi ban 3 biến mất đồng loạt hô một tiếng rất vang dội, làm cho mọi người ngoài cửa nghĩ tiết trước chưa học xong, cử một đứa đi xem thế nào.
Nhưng cậu ta khóc quay trở về: “Lão sư bên trong không có ai a!” Gặp quỷ, thanh âm từ đâu truyền tới.
“Không có khả năng.”
“Thật sự không có người a!”
“Tuyệt đối không có khả năng.”
“Lão sư không tin thầy vào xem đi.”
Tất cả mọi người ban 2 đi vào, = 口 = quả thật một bóng người cũng không có.
“Lão sư, thầy xem trong nước... Có tóc!”
Lúc này trong phòng thay đồ, sói già gian ác Lý Hạo đột nhiên tru lên: “Lão thấp, em rụng lông!”
Cả lớp: “...”
Lý Hạo buồn rười rượi tiếp tục kêu rên: “Ít nhất rụng 2 cân lông!” ( = 1kg)
Khúc Thương Mang: “...”