Lão Tổ Tông Mất Trí Nhớ

Chương 5: Chương 5: Đánh nhau rồi




Úc Hành chân trước mới vừa đi, Lạc Vô Nhai liền gặp được một thân ảnh khác, hiển nhiên là đi theo Úc Hành tìm đến nơi này, vốn dĩ che dấu hơi thở, nhìn thấy Lạc Vô Nhai mới hiện thân.

Mà nhìn thấy người này, so với cách đối đãi hài hước với Úc Hành, thái độ của Lạc Vô Nhai cũng thay đổi 180°.

“Sư huynh……”

Lạc Vô Nhai kính trọng gọi một tiếng.

Hai người kỳ thật đã hơn một ngàn năm chưa gặp qua, nhập môn nhiều năm như vậy, ở trong mắt Lạc Vô Nhai, sư huynh Ly Sanh gần như là hoàn mỹ.

Nho nhã quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Hắn phảng phất từ khi sinh ra đã khác với đám phàm phu tục tử, đối nhân xử thế đều được người trong tiên môn nhất trí khen ngợi, sư đệ sư muộn đồng môn tôn trọng với kính nể.

Sư tôn đi về cõi tiên, Ly Sanh kế vị, vị trí chưởng tông môn là đương nhiên, không có bất kỳ ai có ý kiến, bao gồm Lạc Vô Nhai. Cho là tu vi của hắn có cao hơn Ly Sanh.

Ly sư huynh hành sự bình tĩnh trầm ổn, ý chí kiên định, cho nên có thể nghĩ, khi Lạc Vô Nhai biết chuyện Ly Sanh cùng Hoa Phiên Phiên ở bên nhau, thiếu chút nữa liền là điên.

Tính nết của hai người này quả thật khác nhau như trời với đất, sao có thể tốt?

Nhưng cho dù trong lòng Lạc Vô Nhai đang loạn cào cào muốn biết sự tình mọi việc cũng không dám đến hỏi Ly Sanh, may mắn không bao lâu, hai người liền tách ra, Hoa Phiên Phiên cũng rời khỏi tông môn.

Tại chỗ này nhìn thấy Ly Sanh, Lạc Vô Nhai lập tức đoán được hắn cũng tới tìm Hoa Phiên Phiên, không tự chủ mà nổi lên ý muốn ngăn trở.

“Nàng tính mạng không có vấn đề gì, cũng có người chiếu cố, huynh vẫn là đừng đi.”

Hiển nhiên Ly Sanh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của hắn với Úc Hành, trực tiếp dò hỏi.

“Có gì không ổn?”

Lạc Vô Nhai do dự một chút, vẫn lưạ chọn ăn ngay nói thật.

“Nàng mất trí nhớ, tên đồ đệ kia của nàng thế nhưng lại lợi dụng tình hình, bây giờ đang lấy danh nghĩa phu thê ở cùng nàng.”

“Phu thê?”

Ly Sanh lặp lại hai chữ này, tuy rằng thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng Lạc Vô Nhai nghe ra có chút tức giận.

Thấy hắn vẫn muốn đi, nghĩ đến nếu như Ly Sanh nhìn thấy cảnh tượng nàng cùng nam nhân hoan hảo, dù sao hai người cũng từng ở bên nhau, Lạc Vô Nhai không đành lòng, lại lần nữa ngăn trở.

“Ít nhất hiện tại đừng đi.”

“Không vấn đề.”

Ly Sanh nhẹ thở ra ba chữ này, không màng hắn ngăn trở, lập tức phi thân bay đi.

Lạc Vô Nhai: “……”

Sách……

Hắn nghĩ nghĩ, cũng bay qua đó.

Hắn đến nhìn một chút, lấy tính tình của Úc Hành, người mới tình cũ ở cùng một chỗ, một lời không hợp đều có thể đánh nhau. Lấy tu vi của Úc Hành cùng những pháp khí bảo bối đó, nếu Ly Sanh với hắn đánh nhau, thật đúng là không phân biệt được ai thắng ai thua.

Lạc Vô Nhai chạy tới nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra.

May mắn hai người kia đã xong việc, xiêm y cũng mặc xong rồi.

Mà Úc Hành với Ly Sanh lại giống như khách ngồi ngay ngắn trong phòng, đồ đệ kia còn đang rót trà cho hai người, thoạt nhìn thì vẫn tính là hòa hợp?

…… Cái quỷ!!

Lạc Vô Nhai nhìn kỹ, Úc Hành cùng Ly sư huynh đều dồn lực chú ý lên trên người Hoa Phiên Phiên, phảng phất đang xác nhận xem nàng còn nhớ mình không.

Nhưng hiển nhiên, Hoa Phiên Phiên đã quên hết rồi, nàng cũng tò mò mà đánh giá hai người, nhưng người lại tự động dính ở bên cạnh tiểu đồ đệ của nàng, không khác gì một cái đuôi nhỏ.

“Các ngươi là ai a? Là tới gặp ta sao?”

Thấy ánh mắt Hoa Phiên Phiên nhìn mình ngập tràn xa lạ, Úc Hành cùng Ly Sanh xác nhận nàng một chút cũng không nhớ rõ, đều lâm vào trầm mặc.

Úc Hành thấy nàng cứ dính như sam với tên tiểu tử thối kia, mà hắn chân trước vừa đến, chân sau Ly Sanh cũng tìm đến, làm cho hắn ghen tuông gấp bội phần.

Mà nàng vừa hỏi như vậy, hắn nhất thời cảm xúc bùng nổ, buột miệng thốt ra.

“Ta là tướng công của nàng, nàng không nhớ rõ sao?”

Hắn cũng không biết nàng với đồ đệ nàng hiện tại là phu thê tương xứng, cho nên hắn cố ý nói như vậy, muốn nhìn phản ứng của nàng.

Kết quả hắn mới vừa nói xong, Hoa Phiên Phiên lại xì cười.

“Ngươi gạt người, ta không nhớ rõ ngươi, nhưng ta có thể khẳng định ngươi không phải tướng công của ta.”

Úc Hành bị lời nói của nàng làm nghẹn một chút, hỏi ngược lại.

“Vì cái gì?”

“Nếu ngươi là tướng công của ta, sao ta xảy ra chuyện đến bây giờ ngươi mới xuất hiện nha?” Hoa Phiên Phiên phân tích nói.

Đó không phải tìm không thấy sao!!

Úc Hành vẫn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem bảo thuyền của mình đưa cho đảo chủ đảo tiêu dao kia, mới tìm được tung tích của nàng mà tới.

Ly Sanh vẫn luôn trầm mặc, lúc này mở miệng, tự giới thiệu.

“Ta là sư huynh của muội.”

Hoa Phiên Phiên nhìn về phía Ly Sanh, cái miệng nhỏ lập tức ngọt ngào kêu một tiếng.

“Sư huynh……”

Ly Sanh thần sắc như thường trả lời, nhưng nhìn chằm chằm vào hắn Lạc Vô Nhai phát hiện ngón tay trong tay áo hắn nắm chặt.

Lạc Vô Nhai thở dài.

Lúc này, Hoa Phiên Phiên phát hiện Lạc Vô Nhai đứng ở ngoài phòng, lập tức vui mừng ra mặt, nhảy nhót chạy ra nghênh đón.

“Ca ca!”

Tầm mắt người trong phòng cũng nhìn về phía hắn.

Hoa Phiên Phiên giữ chặt tay áo Lạc Vô Nhai lắc lắc.

“Ca ca, ngươi là tới đưa đồ ăn cho ta sao?” Nàng nháy mắt tinh nghịch, cười khanh khách nhìn hắn.

Ăn ăn ăn chỉ biết ăn! Hiện tại tình cũ của ngươi tìm đến tận cửa rồi đấy ngươi biết không?!!

Ách…… Nàng hiển nhiên không biết, nàng toàn đã quên……

Nhưng hắn là người ngoài cuộc này thật ra đang hung hăng đổ mồ hôi.

Mà lúc này, dư quang của Lạc Vô Nhai lại chú ý tới, tầm mắt của ba nam nhân trong phòng không hẹn mà cùng nhau dừng lại ở cái tay của Hoa Phiên Phiên đang túm tay áo hắn, Úc Hành nguy hiểm nheo mắt.

Lạc Vô Nhai không khỏi tặc lưỡi.

Nữ nhân này chọc đến nợ đào hoa, nhìn hắn cái rắm?!

Cũng may, Hoa Phiên Phiên rất nhanh liền buông tay, bỏ tay hắn xuống, xoay người vào phòng.

“Tướng công, trong nhà tới nhiều khách như vậy, chúng ta có phải nên đi câu thêm mấy con cá nữa chuẩn bị cơm chiều hay không a?”

Nghe vậy, Úc Hành lập tức nhìn về phía tiểu tử vẫn luôn rất an tĩnh tựa hồ như không có cảm giác tồn tại kia.

Nàng khi nào có tướng công? Hay là khu nàng gặp nạn nhân cơ hội chiếm tiện nghi?

Mẹ nó, cái này thì bảo hắn nhịn kiểu gì?!

Úc Hành giơ tay, cả người Hoài Sinh đã bị một trận gió quật ngã xuống mặt đất, nháy mắt tiếp theo, hắn liền cầm kiếm chém qua.

Chỉ nghe “Keng” một tiếng giòn vang, một cây kiếm khác đã chặn đầu kiếm của hắn, là Ly Sanh ngăn trở hắn.

Editor: sacnu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.