Diệp Mạc bị cú đấm này của Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho thân thể ngã ngửa ra sau, phía sau lưng tầng tầng va chạm với cánh cửa phòng tắm, Diệp Mạc lau đi vết máu bên khóe miệng, muốn chống đất một lần nữa đứng lên, nhưng vừa mới lảo đảo đứng lên lại trượt xuống cánh cửa, đừng nói tới vừa nãy suýt chút nữa đã bị chết chìm, chỉ bằng cú đấm chứa đầy lửa giận kia của Tiếu Tẫn Nghiêm, không ngất đi cũng đã may phước lắm rồi.
“Nói đi! Sao không nói!” Tiếu Tẫn Nghiêm từ trên cao nhìn xuống Diệp Mạc, thanh chốt vẫn phát ra âm thanh ma sát kẽo kẹt. Diệp Mạc giống như một tấm vải bông ướt suy sụp tựa trên cánh cửa, không phải cậu không muốn nói, mà là thực sự nói không nổi, khoang miệng bị đánh vỡ, cử động miệng sẽ lại chảy máu.
Tiếu Tẫn Nghiêm đi đén trước mặt Diệp Mạc, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, một tay vươn ra dùng sức nắm lấy cằm Diệp Mạc nâng lên, vẻ mặt âm lãnh u ám nguy hiểm nhìn Diệp Mạc, đuôi lông mày phẫn nộ cử động, thanh âm băng giá đến cực điểm “Đã ngủ với Diệp Thần Tuấn rồi?”
Diệp Mạc gần như chẳng nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, vừa giống như khinh thường, vừa giống như khiêu khí, dũng khí đối kháng lại vẫn tích trữ trong lồng ngực Diệp Mạc tâm huyết dâng trào bộc phát ra.
Tiếu Tẫn Nghiêm thuận buồm xuôi gió quen rồi, ngông cuồng, bá đạo, trắng trợn, không kiêng dè, tựa hồ vẫn là tác phong của hắn nhiều năm như vậy, hắn có thể chẳng cần kiêng nể gì cướp đoạt chinh phục hết tất cả những gì hắn muốn, hắn có thể dùng thủ đoạn tuyệt tình cực đoan nhất để san bằng hết tất thảy mọi góc cạnh xuất hiện trước mắt, chính vì bởi như vậy, chỉ một chút khiêu khích dù rất nhỏ thôi cũng có thể khiến hắn bốc hỏa muốn tàn phá.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm hiểm cười lên, khóe miệng mang theo hung tàn lãnh tuyệt như ác ma “Tôi biết dũng khí của cậu là từ đâu tới, có phải là Diệp Thần Tuấn không, con mẹ nó, cậu có phải cho rằng Diệp Thần Tuấn có thể bảo vệ được cậu!” Câu cuối cùng, âm lượng bỗng cao lên, Tiếu Tẫn Nghiêm kéo áo trước ngực Diệp Mạc lại kéo tha ra ngoài, thanh âm càng thêm tàn lạnh “Tôi muốn xem thằng đấy làm cậu như thế nào!”
Thời điểm ý thức được Tiếu Tẫn Nghiêm chuẩn bị làm gì, Diệp Mạc lần thứ hai giãy giụa quẫy đạp, liều mạng đánh xé Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Anh buông tôi ra! Anh dựa vào cái gì mà làm thế với tôi! Khốn…a…”
Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm thô bạo quẳng trên giường, cột sống sắp gãy đứt, Diệp Mạc vội vàng bò hướng về phía bên trong giường, Tiếu Tẫn Nghiêm lại hung hăng đè lên, chẳng nói một lời bắt đầu xé áo sơmi trắng trên người Diệp Mạc.
“Dựa vào cái gì sao?” Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm ngập tràn hung ác, vừa tiếp tục động tác trên tay, vừa giận dữ mắng “Làm người như cậu thì cần gì lý do.”
Trận ác chiến trên giường rất nhanh trở thành cuộc lăn lộn gần gũi khít khao, Diệp Mạc giống như mất đi hết lý trí, hai tay kịch liệt vung vẩy, thậm chí có mấy chưởng trực tiếp đánh lên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, hai chân cũng quẫy đạp lung tung, chung quy là cuộc chiến giữa hai người đàn ông, mỗi một động tác đều chẳng có một chút nhu tình nào. (Jian: hai đứa mày yêu nhau bạo lực quá =.=’ bạo lực gia đình cần phải được xóa bỏ nghe, tao gọi dân phòng lên hốt cả đám về phường bây giờ =)))
Toàn thân Diệp Mạc bị lột sạch, trên mặt lại trúng thêm mấy đòn nắm đấm của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm chế trụ tứ chi Diệp Mạc, ánh mắt đảo qua toàn thân Diệp Mạc như thăm dò, thậm chí còn mở hai chân Diệp Mạc ra xem kỹ toàn bộ, cuối cùng phát hiện ngoại trừ hung ngân mình tạo ra từ mấy đêm trước thì không có dấu vết gì khác, mới hừ lạnh một tiếng, buông Diệp Mạc ra, đứng nghiêm ở một bên giường.
Nghĩ lại thì, loại nam nhân tự tôn thanh cao như vậy làm sao có khả năng để cho Diệp Thần Tuấn nhìn thấy những dấu hôn đỏ ám muội trên người cậu ta được.
“Tốt nhất là cậu nên an phận một chút cho tôi, nếu không bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể lấy mạng cậu.” Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm Diệp Mạc, kiếm mi cau có cũng dần giãn ra, sau khi xác định nam nhân này không bị Diệp Thần Tuấn chạm qua, tâm trạng Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng trở nên khoan khoái hơn rất nhiều. (Jian: muệ, đánh con người ta thấy má luôn =.=’ bà đi báo cảnh sát. “tít tít, a nhô, anh zai cảnh sát đấy hở, em muốn báo án, có 1 thằng họ Tiếu tên Tẫn Nghiêm nó… tít tít… a nhô anh cảnh sát gì ơi sao cúp máy lẹ vại =)))
Diệp Mạc nghiến răng, thân thể trước sau giống như một cái cung, cảm giác xấu hổ nhục nhã từng chút từng chút một lấn sâu vào người, so với những lần mờ mịt luống cuống trước, lúc này Diệp Mạc trong lòng chỉ có phẫn nộ cùng căm hận. Cậu chấp nhận chiến một trận sống còn với Tiếu Tẫn Nghiêm luôn, tốt nhất là trước khi cậu chết có thể xẻo được trên người Tiếu Tẫn Nghiêm một miếng thịt.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc, vẻ mặt dường như không còn lạnh lẽo cứng rắn như lúc nãy nữa, hắn ngồi ở bên giường, ngón tay thô ráp lướt qua môi Diệp Mạc, tựa tiếu phi tiếu nói “Có vẻ như Diệp Thần Tuấn đã hôn cậu.”
Diệp Mạc nhanh chóng quay mặt đi né tránh ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm, căm ghét liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Thế thì sao”
Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt co giật, bàn tay lớn dùng sức nắm lấy xương gò má Diệp Mạc không cho cậu nhúc nhích “Diệp Tuyền, tôi biết bây giờ cậu chẳng sợ chết, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám chống đối lại tôi, tôi sẽ cắt từng khối từng khối xương của cậu ra, để cậu sống không bằng chết.”
“Được! Anh có ngon thì cắt đi! Tôi vốn đã sống không bằng chết rồi!” Diệp Mạc đột nhiên gầm lên giận dữ khiến Tiếu Tẫn Nghiêm kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ tới nam nhân nhìn mong manh yếu đuối này lại có lúc cường lực bộc phát như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng hiểu sao lại cảm thấy thất bại, nhìn khuôn mặt Diệp Mạc thanh tú xinh đẹp vặn vẹo, lửa dục tràn trề chưa được phát tiết mơ hồ trỗi dậy trở lại.
“Sống không bằng chết? Cậu muốn sống không bằng chết, được! Rất tốt!” Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nói, vừa cầm lấy thắt lưng của Diệp Mạc, hai ba cái liền trói được hai tay Diệp Mạc vào đầu giường, tiếp đó nhanh chóng thoát bỏ quần áo trên người, cười gằn “Diệp Tuyền, người Tiếu Tẫn Nghiêm tôi thích chưa có bất kỳ ai là không cúi đầu!”
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm tàn lạnh như ác ma, tuyệt vọng phủ ngợp trời lần thứ hai lại tấp đến thân cậu, cuộc hẹn gặp trò chuyện với Diệp Thần Tuấn trong buổi chiều tà trước đấy dường như chỉ là một giấc mộng xa xôi không chân thực. Kỳ thực, cậu vẫn còn đang sống trong bóng tối của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Kiếp trước, kiếp này, cuộc sống của cậu vẫn thất bại như vậy!
Diệp Mạc có cảm giác linh hồn của chính cậu đang từ từ tách khỏi thân xác, cậu mông lung nhìn thấy, cậu của kiếp trước đang bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm vào trong lồng ngực, vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vui sướng như nhặt được bảo vật trân quý, còn trên mặt cậu, hoàn toàn là bi thương thê lương.
Thật ra cậu biết rõ, nhược điểm của Tiếu Tẫn Nghiêm là gì, cái gì có thể khiến cho tâm của hắn trong nháy mắt từ trên cao rơi xuống đáy vực sâu.
Diệp Mạc nhắm mắt lại, lạnh lẽo phun ra một tiếng.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh muốn phản bội Diệp Mạc sao?!”