Diệp Mạc trở lại biệt thự, Tiếu Tẫn Nghiêm chân chống một cái nạng, ở trong phòng khách khó nhọc bước đi.
Thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhất định đòi trở lại biệt thự điều trị, đối với loại đàn ông dũng mãnh đã từng trải qua mưa tanh máu lạnh như Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, nằm bệnh viện là một loại chuyện rất mất mặt.
Băng gạc trên người Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn chưa tháo xuống, đùi phải bị trọng thương, nhưng hắn không cam lòng chấp nhận thương tích như vậy, vừa mới về đến biệt thự, liền bắt đầu tiến hành trị liệu tập tành đi đứng trở lại, hy vọng qua một tuần có thể khôi phục bình thường.
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nhìn thấy Diệp Mạc, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nằm viện nhiều ngày như vậy, chỉ có ngày đầu tiên Diệp Mạc mới đến thăm hắn, còn những thời gian khác, ngay cả điện thoại của hắn Diệp Mạc cũng không nhận, nghe thủ hạ báo lại, Diệp Mạc vẫn ở trong biệt thự cạnh biển, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới yên tâm, chỉ là nhiều ngày như vậy không được nhìn thấy Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm gần như nhớ Diệp Mạc đến phát điên.
Tiếu Tẫn Nghiêm biết Diệp Mạc phản bội mình, nhưng sau khi biết được Hạ Hải Long chết trong một trận nổ bom bất ngờ, Tiếu Tẫn Nghiêm lại bắt đầu nghĩ, có thể Diệp Mạc đã từ bỏ rồi, có lẽ Diệp Mạc đối với hắn trước sau vẫn lạnh lùng, nhưng ít ra sẽ không tiếp tục làm chuyện tiết lộ tin tình báo của hắn để làm hại hắn nữa.
Khoảng thời gian mà Tiếu Tẫn Nghiêm nằm viện, quả thực Diệp Mạc không có đánh cắp bất kỳ cơ mật nào cả, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc lại lần nữa dấy lên hy vọng, hắn cho rằng, hắn vẫn còn cơ hội.
Thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm không hề hay biết rằng, Diệp Mạc vẫn thường hay đi đến nghĩa trang, mục đích thực sự không phải để thăm mộ Diệp Nhã, mà là để gặp mặt Phục Luân.
“Mạc Mạc.” Tiếu Tẫn Nghiêm chống gậy, khập khiễng đi tới trước mặt Diệp Mạc, vẫn là ngũ quan anh tuấn đến mức tận cùng kia, mặc dù đã bị thương nặng nhưng nhìn qua vẫn không thể chê được ở điểm nào.
Diệp Mạc không nói gì, trực tiếp đi về phía cậu thang, thậm chí không liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm lấy một cái.
Chuyện đã quyết định rồi, Diệp Mạc không muốn bản thân vẫn còn tồn tại bất kỳ lưu luyến nào.
Chỉ là, có chút kế hoạch….
“Mạc Mạc!” Tiếu Tẫn Nghiêm cấp thiết hô một tiếng, nhanh chân đuổi theo Diệp Mạc, có lẽ vì bước chân quá lớn kéo dãn vết thương nên sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm trong nháy mắt biến thành trắng xám, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi từ trên đầu Tiếu Tẫn Nghiêm xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm khó nhọc đi về phía bên cạnh sopha, tay chống lên sopha, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn giảm bớt đau đớn. (Jian: Móa, mấy chương này ảnh thảm dữ:(((()
“Nếu muốn ăn cơm để tôi đỡ anh tới bàn.” Diệp Mạc không biết quay đầu lại từ lúc nào, đi tới bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, mặt không chút thay đổi nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm vui vẻ, không kiềm nén nổi hưng phấn xông lên đại não, đây là lần đầu tiên kể từ khi Diệp Nhã chết cho tới nay, Diệp Mạc nói ra một câu ôn nhu đến như vậy.
Lẽ nào là vì lần bị thương này của hắn nên Mạc Mạc đối với hắn mới sinh lòng hổ thẹn, thế nên dự định cùng mình hòa hảo như lúc ban đầu?
Tiếu Tẫn Nghiêm gật đầu liên tục, thanh âm kích động gần như đang run rẩy “Được!”
Diệp Mạc đỡ Tiếu Tẫn Nghiêm đến bàn ăn rồi quay lại lên lầu tắm rửa, khi xuống lầu thì đúng lúc bữa tối đã mang lên bàn, Diệp Mạc ngồi ở bàn ăn khởi động, Tiếu Tẫn Nghiêm không chút biến sắc khiển người hầu lùi đi, tùy theo ôn nhu nhìn Diệp Mạc, muốn giảm nỗi nhớ nhung bao nhiêu ngày qua tích tụ.
Tựa hồ cảm thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo cứng rắn, Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu khẽ hắng giọng, nhìn Diệp Mạc, nhỏ giọng nói “Mạc Mạc, em nói thử xem về sau nếu chúng ta nhận nuôi một đứa bé thì nên đặt nó tên là….”
(Jian: đứa nhỏ là Tiểu Diệp Tử, con Tiếu ba ba, trắng trẻo xinh đẹp như cục bông, ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành, ôn nhu hiểu chuyện mỗi tội hơi nhát gan =)) đứa lớn là Tiểu Phong, con Mạc ba ba, cao lớn anh tuấn, cứng cỏi mạnh mẽ, đi đâu cũng đứng đầu đám con nít làm đại ca, đánh lộn trùm xóm, thông minh mà lười học =)) hay bắt nạt bé Tiểu Diệp Tử, gọi bé là đồ ngốc mà toàn bắt ăn hiếp bé bắt bé làm bài tập dùm, bữa đầu đi học đã bụp mấy đứa vì dám gọi bé là đồ ngốc vì chỉ mình cháu nó mới được gọi bé vại thou, đồng bọn của Tiếu ba ba trong phi vụ giải cứu Mạc ba ba =))))))) túm lại 2 bé cưng gần chớt >///////////<)
“Tôi xuống bếp nấu chút canh.” Diệp Mạc đột nhiên đứng dậy.
“Chuyện này cứ để người hầu đi làm là được rồi.” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng nói.
“Bọn họ làm tôi ăn không quen.” Diệp Mạc lạnh lùng nói “Không phải anh thích ăn canh tôi nấu sao?”
Tiếu Tẫn Nghiêm có chút sững sờ, dĩ nhiên không hiểu rốt cuộc Diệp Mạc muốn nói cái gì.
“Hiện tại anh đang bị thương, tôi có thể mỗi ngày sẽ nấu canh anh thích cho anh ăn, đây cũng là chuyện duy nhất tôi có thể làm vì anh, nếu anh không thích, tôi sẽ chỉ làm phần của tôi thôi.”
“Thích, thích chứ.” Tiếu Tẫn Nghiêm gần như muốn hét lên, hắn kích động đứng dậy, lần thứ hai chống nạng đi tới trước mặt Diệp Mạc. Diệp Mạc quay mặt đi không nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Mạc Mạc, cuối cùng em đã chịu tha thứ…”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi” Diệp Mạc không chút lưu tình ngắt lời “Tôi chỉ không muốn cùng anh hao phí sức lực nữa, còn việc tha thứ cho anh, có thể sẽ rất lâu nữa.”
Có thể, chỉ cần hai tháng.
“Chúng ta, bất kể bao lâu anh vẫn sẽ đợi.” Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt tay Diệp Mạc, kích động suýt chút nữa phát khóc.
Diệp Mạc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, đáy lòng lướt qua nỗi đau xót, người đàn ông này nào có phải một quân lâm thiên hạ ma quỷ khí khái, rõ ràng chỉ là một người đàn ông yếu đuối nhu nhược trong tình cảm mà thôi.
Một Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, trong xương còn có âm lệ sao?
Diệp Mạc bưng hai bát canh, một bát nóng hổi đặt trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm dưới ánh mắt mong chờ của hắn.
“Nếu sợ tôi hạ độc anh thì anh có thể không uống.”
“Có độc anh cũng uống.” Tiếu Tẫn Nghiêm cười nói, tựa hồ rất muốn lấy lòng Diệp Mạc, bưng canh lên, cũng không để ý mà nâng lên miệng, ngửa đầu trực tiếp uống vào, cuối cùng, môi vì bị phỏng mà sưng đỏ.
Tiếu Tẫn Nghiêm uống xong, còn đặc biệt đem miệng chén đưa đến trước mặt cho Diệp Mạc xem, nụ cười trên mặt cực kỳ thư lãng.
Nhìn tình cảnh này, Diệp Mạc âm u cúi đầu “Vậy về sau mỗi ngày tôi đều sẽ nấu canh cho anh uống, ít nhất là hai tháng liên tục, mãi đến tận khi…. anh hoàn toàn khôi phục.”
………………………..
Phó Nhân là bác sĩ tư nhân của Diệp mạc, đồng thời cũng đảm nhiệm vấn đề dinh dưỡng trong bữa ăn ở biệt thự này, trong thời gian Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương, đều ở biệt thự dùng cơm, việc phối hợp các nguyên liệu nấu ăn nếu hơi bất cẩn một chút sẽ sản sinh tối kỵ, hoặc là sẽ bổ trợ cho nhau, có thể gọi là bài thuốc xanh tốt, thế nên mỗi sáng sớm Phó Nhân sẽ ở nhà bếp xem kỹ những nguyên liệu nấu ăn mới đem vào kia, kết thúc sẽ do người hầu kiểm tra xem nguyên liệu nấu ăn có độc hay không, nói chung, sẽ phải trải qua nhiều công đoạn trình tự mới có thể đem lên bàn ăn của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phó Nhân nhân cơ hội này, ở một góc khuất ít được chú ý trong nhà bếp dính một cái máy thu hình nhỏ như cây kim, mục đích chỉ có một, là để nhìn Diệp Mạc mỗi ngày bỏ thuộc vào trong canh mang cho Tiếu Tẫn Nghiêm uống.
Loại độc này chính là dựa vào tích lũy lâu dài, trầm tích tại thân thể, sẽ từ từ ăn mòn tất cả bên trong cơ thể người, nhưng nếu như chỉ dùng hai, ba lần, đối với người dùng căn bản không tạo ra bất kể ảnh hưởng gì, dược độc thậm chí sẽ không lưu lại ở trong người.
Phó Nhân làm như thế, cũng là mệnh lệnh của Phục Luân, lo lắng Diệp Mạc đột nhiên thay đổi chủ ý, sách lược Phục Luân ngăn ngừa vạn nhất chuẩn bị rất nhiều.
Diệp Mạc mỗi sớm đều nấu canh cho Tiếu Tẫn Nghiêm ăn, chỉ có đồ ăn trải qua tay của Diệp Mạc, người hầu mới không kiểm tra kỹ.
Ba ngày trôi qua, Diệp Mạc thậm chỉ cảm thấy đã trải qua mấy thế kỹ, cậu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đối diện với mình lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng như một đứa trẻ, thoáng như thân thể của cậu như mất đi linh hồn, đau đớn lan tràn, điều cậu có thể đáp trả lại, chỉ là sự lạnh lùng lờ đi.
Diệp Mạc thường chọn đi đến nghĩa trang thăm mộ Diệp Nhã để trốn tránh từng tiếng gọi Mạc Mạc tha thiết ấm áp mà Tiếu Tẫn Nghiêm dành cho cậu, bởi vì Diệp Mạc không cách nào thuyết phục được chính mình gỡ bỏ cừu hận xuống được.
Diệp Mạc lần thứ hai đi tới trước mộ Diệp Nhã, rất xa, liền nhìn thấy một cô gái xa lạ ngồi xổm trước mộ Diệp Nhã đặt xuống bó hoa.
“Vị tiểu thư này, cô là…. bạn của Diệp Nhã?” Diệp Mạc đi tới bên cạnh cô gái kia, nghi ngờ hỏi.
Diệp Mạc cũng không nhớ rõ Diệp Nhã ở thành phố X có một người bạn như vậy, Diệp Nhã quen biết rất ít, nhiều nhất chỉ là bạn học cùng lớp trước đây của cô bé, còn cô gái này, nhìn qua rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy.
Cô gái đứng dậy, thấy rõ Diệp Mạc, trong một thoáng hơi giật mình “Là anh?”
“Cô biết tôi?” Diệp Mạc càng thêm nghi hoặc.
“Tôi là y tá phụ trách chăm sóc Diệp Nhã khi cô bé nằm viện, Diệp tiên sinh từng đến bệnh viện mấy lần thăm Diệp Nhã nên tôi còn nhớ.”