Lao Tù Ác Ma

Chương 244: Chương 244: Chính là Diệp Mạc!




“Ba ba, lại đây chơi một lát đi!!”

Tiểu Phong cách đó không xa đang cùng Tiểu Diệp Tử đắp người tuyết vui vẻ hướng về phía nam nhân vẫy tay một cái, lớn tiếng hô.

Nam nhân cười cười, không nói gì nữa, chỉ cúi người dùng tay quét bớt tuyết trên băng ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm.

“Trẻ con ấy à, chính là ham chơi như vậy, cũng may chỉ có tuyết rơi, nếu như trời mưa thì không thể nuông chiều con trẻ như vậy được.” Nam nhân nhìn hai đứa nhóc cách đấy không xa, khẽ cười nói.

Hiển nhiên lời này là đang nói với Tiếu Tẫn Nghiêm ở bên cạnh.

Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không nói gì, ánh mắt kinh ngạc trước sau vẫn chiếu lên người nam nhân bên cạnh, Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự bị giật mình, bởi hắn không hề nghĩ tới, Diệp Tuyền kia sau khi bị trúng đạn rơi xuống sông mà vẫn còn sống.

Chính là nam nhân trước mắt này!! Dung mạo của cậu ta, thân hình, giống Diệp Mạc trước kia hệt như đúc! Mà người đang chiếm giữ thân thể của Diệp Mạc, không phải chính là Diệp Tuyền sao?!

Thế nhưng, có điểm nào đó rất kỳ lạ!

“Tôi họ Giang” Nam nhân quay đầu lại, lịch sự khách khí nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm cười nói “Không biết nên xưng hô với tiên sinh như thế nào?”

Giang? Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu lông mày lại, vô cùng nghi hoặc nhìn “Diệp Tuyền” trước mắt trên khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, một người cho dù có mất đi trí nhớ, nhưng cảm giác người đó mang lại sẽ không thể thay đổi mới đúng, tính tình ăn sâu vào gốc rễ con người, trí nhớ mất đi nhưng tính cách thì không thể mất, nhưng “Diệp Tuyền” trước mắt này, thần thái của cậu ta, nụ cười mỉm, động tác, khẩu khí nói chuyện, thật giống như….

Ầm ầm, một sự suy đoán kinh dị hiện lên trong đầu óc Tiếu Tẫn Nghiêm! Khiến Tiếu Tẫn Nghiêm vốn dĩ đang vô cùng kinh ngạc hiện tại trong nháy mắt mất đi bình tĩnh!

Linh hồn tráo đổi, vốn đã vi phạm vào định luật vốn có của tự nhiên, thất hành vạn vật cuối cùng đều sẽ trở về trạng thái cân bằng, thế nên khe hở khác biệt của tạo hóa cuối cùng cũng sẽ từ từ chính xác trở về vị trí cũ, Diệp Tuyền và Diệp Mạc cùng thời điểm chết đi nên đã xảy ra tình huống tráo đổi linh hồn, lại thêm một lần nữa ở bên bờ vực sinh tử, linh hồn mỗi người rất có khả năng đã trở về vị trí cũ. Ở thời điểm Diệp Mạc cận kề cái chết, Diệp Tuyền chạy trốn bị trúng đạn nhảy xuống sông, chuyện này, có lẽ là do ông trời muốn cân bằng vạn vật nên đã cố tình tạo ra sự trùng hợp này!

Ba năm qua, tâm Tiếu Tẫn Nghiêm đã tịch mịch quá lâu, ngay cả chính hắn cũng không biết trái tim mình còn có nhịp đập hay không, chỉ là thời khắc này, nhìn nam nhân trước mắt, nỗi kinh hoàng với sự suy đoán kia điên cuồng lan tràn, trái tim hắn giống như vừa được phục sinh, cứ thế, kịch liệt, hung mãnh, nhảy lên!

“Em là…. Mạc Mạc….”

Hai chữ cuối cùng, gần như nghẹn ngào nơi cổ họng Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm run rẩy giơ tay lên, chậm rãi sờ về khuôn mặt của nam nhân phía trước mắt, hai mắt cay cay nóng rực, chỉ đơn giản như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, bên trong đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Tẫn Nghiêm dâng lên đầy nước, hòa tan với hoa tuyết nơi khóe mắt, đều chậm rãi chảy xuống.

“Là sự thật…. em trở về rồi….” Tiếu Tẫn Nghiêm cười đến rơi lệ “Mạc Mạc…. Mạc Mạc của anh…”

Nam nhân né tránh bàn tay chạm đến của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm trước mắt vừa cười vừa khóc, bắt đầu cười có chút không được tự nhiên “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Nam nhân nói, lấy ra khăn tay đưa cho Tiếu Tẫn Nghiêm, ôn nhu nói “Có phải là đã nhớ tới chuyện gì thương tâm không?”

Bàn tay đưa khăn tay đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy, Tiếu Tẫn Nghiêm kích động nắm lấy tay của nam nhân, hắn cực kỳ khẳng định, nam nhân trước mắt này chính là Diệp Mạc mà 3 năm qua hắn không ngừng nhung nhớ!

Nhất định là Diệp Mạc! Hắn có thể thật sự cảm giác được, nụ cười mỉm ôn hòa thiện lương kia, xinh đẹp thuần khiết, ngoại trừ Diệp Mạc ra, ai cũng không thể cho hắn được!

“Anh biết em sẽ không chết mà! Anh biết…. anh biết mà….” Tiếu Tẫn Nghiêm đem tay của nam nhân áp sát trên mặt của chính mình, nhắm mắt lại, cảm thụ rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay kia truyền đến, trong miệng không ngừng lặp lại một câu nói.

Đây không phải là mơ! Là sự thật! Mạc Mạc của hắn đã trở về!

“Tiên sinh, ngài trước tiên buông tay có được không!” Nam nhân luống cuống muốn thu tay về, kết quả Tiếu Tẫn Nghiêm càng nắm càng chặt, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

“Mạc Mạc…. em có biết 3 năm qua anh đau khổ biết bao nhiêu không? Mỗi đêm anh đều ôm chiếc hộp đựng tro cốt của em nghĩ rằng, nếu như lúc trước người chết đi là anh thì tốt biết bao nhiêu, anh nhớ em Mạc Mạc, từng giờ từng phút trong 3 năm qua, anh thậm chí cảm giác mình sắp phát điên rồi… hiện tại, cuối cùng cũng tốt rồi, em đã trở về, anh cũng sẽ không bao giờ phải cô độc một mình nữa….”

Thống khổ cùng day dứt trong suốt 3 năm qua đã dằn vặt Tiếu Tẫn Nghiêm mệt mỏi không kể xiết, mỗi khi nhớ tới lần cuối khi trước khi Diệp Mạc chết đi, bản thân hắn đã tàn nhẫn độc miệng khinh mắng cậu như thế nào, còn đuổi cậu ra khỏi bệnh viện khi cậu đang bệnh nặng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền hận không thể giết chết mình.

Nam nhân khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Tiếu Tẫn Nghiêm, có chút tức giận nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm nói “Tiên sinh, có phải anh nhận lầm người không, tôi không phải là Mạc Mạc gì đó đâu, tôi họ Giang, gọi là Giang Mạc.”

Nam nhân nói rồi từ trên ghế đứng lên, che ô, hướng về phía tiểu tử cách đó không xa vẫy tay một cái nói “Tiểu Phong, không chơi nữa, baba đưa con về.”

“Em chính là Mạc Mạc!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng lên nhanh chân bước về phía trước, từ phía sau ôm lấy eo nam nhân, lồng ngực áp sát vào phía sau lưng nam nhân, liên tục nói “Tha thứ cho anh đi Mạc Mạc…. đừng rời khỏi anh nữa…. Từ giờ trở đi… cái gì anh cũng đều nghe lời em…”

“Tiên sinh! Buông tay!”

Đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy, nam nhân kinh sợ tới mức không ngừng giãy dụa, chiếc ô trong tay cũng rơi xuống trên mặt tuyết, dưới trời đầy tuyết rơi, Tiếu Tẫn Nghiêm chặt chẽ ôm lấy nam nhân, dường như trong lồng ngực hắn chính là cả thế giới của hắn.

Tiếu Tẫn Nghiêm đem mặt chôn ở sau gáy nam nhân, hít vào khí tức thanh tân liêu nhân quen thuộc kia, say sưa tự dùng khóe môi nhẹ nhàng mài miết da thịt nơi đó.

“Tiên sinh nếu như ngài không buông tay ra, tôi gọi người tới đấy!” Nam nhân tức giận nghiêm giọng, trong lòng thậm chí nghi ngờ não bộ của người đàn ông phía sau có phải là bị chạm ở chỗ nào không.

Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản không nghe thấy người trong ngực đang nói cái gì, niềm sung sướng đột nhiên xuất hiện khiến thâm tâm của hắn vẫn còn đang nằm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc, cảm giác này, giống như hút phải độc nghiện tinh khiết cao độ.

Trên mặt tuyết trắng xóa, đột nhiên truyền đến một thanh âm trẻ con lanh lảnh.

“Không cho phép bắt nạt baba của tôi!!”

Tiếu Tẫn Nghiêm bị một tiếng gọi này làm cho tỉnh táo lại, còn chưa rõ thanh âm ấy từ đâu đến, đột nhiên cảm giác bắp chân mình bị cái gì đó ôm lấy, theo bắp chân truyền đến một trận đâm hơi nhói.

Tiếu Tẫn Nghiêm cúi đầu xuống, nhìn thấy một thằng nhóc con cao hơn một mét đang ôm chặt lấy chân mình, há miệng lớn cắn xuống một phát.

Tiếu Tẫn Nghiêm rốt cuộc buông lỏng người trong lòng ra, cúi người dùng một ngón tay nhấn ở trên đỉnh đầu tên nhóc con, dùng lực ấn hướng về phía trước, nhóc con lập tức buông miệng ra, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, xoa xoa cái đầu nhỏ của chính mình, tức giận nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm trước mắt, hai tay nắm chặt lại thành hai nắm đấm nhỏ, phồng miệng lấy can đảm, lại há miệng ra hướng về phía bắp chân Tiếu Tẫn Nghiêm định cắn tiếp.

“Tiểu Phong, đừng làm loạn nữa!”

Nam nhân đột nhiên dùng sức giữ chặt lấy Tiểu Phong đang chuẩn bị ra tay, ngẩng đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, sắc mặt không còn nhu hòa như lúc nãy nữa. “Tiên sinh, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải là Mạc Mạc mà ngài nói, ngài nhận sai người rồi!” Nhìn vẻ vui sướng kích động trong đôi mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, nam nhân tựa hồ không đành lòng đánh vỡ, có lẽ là vì vừa nãy Tiếu Tẫn Nghiêm đã ôm lấy cậu và nói những lời khiến người ta phải đau lòng.

“Có lẽ là tôi với người tên Mạc Mạc kia có điểm nào đó giống nhau nhưng tôi thật sự không phải.” Thanh âm của nam nhân lại bất tri bất giác nhu hòa đi rất nhiều.

Nhìn nam nhân trước mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm buộc lòng phải thừa nhận một chuyện, đó là Diệp Mạc đã mất trí nhớ, có lẽ khi cùng Diệp Tuyền tráo đổi linh hồn đã phá vỡ một cân bằng nào đó để đến khi Diệp Mạc trở về lại với thân xác của chính mình thì quên đi hết tất cả những ký ức vốn có.

Tiếu Tẫn Nghiêm tin tưởng suy đoán của mình là chính xác, người tên Giang Mạc trước mắt này, chính là Diệp Mạc!

Tiếu Tẫn Nghiêm có chút hối hận vừa nãy hắn quá nóng vội, nếu Diệp Mạc bị hắn dọa cho sợ chạy đi mất thì hắn đúng là không bằng bị dao cắt cổ.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thằng nhóc tên Tiểu Phong, trong lòng cười thầm, không nghĩ tới cả hắn lẫn Mạc Mạc đều muốn có một đứa con, cách đây 3 năm đều nhận nuôi cô nhi.

“Thật ngại quá, nhìn thấy Giang tiên sinh, tôi đột nhiên lại nhớ đến một người rất quan trọng với tôi, cho nên mới…. mong Giang tiên sinh thứ lỗi.” Tiếu Tẫn Nghiêm tuy rằng nói với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng tâm hắn lại sớm nổi sóng cuồn cuộn, hắn muốn chạm vào nam nhân trước mắt này, muốn ôm em ấy, muốn hôn em ấy, muốn nói cho em ấy biết 3 năm qua hắn nhớ em ấy tới cỡ nào, còn có, muốn nói với em ấy một ngàn lời, một vạn lời, thật xin lỗi…. Cảm giác cấp bách gấp gáp giống như dính phải độc nghiện, khiến cho ngón tay vô thức động đậy, làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm đều trở nên căng thẳng bứt rứt không thôi.

“Không sao” Thấy người đàn ông này rốt cuộc thần trí tỉnh táo, Diệp Mạc hòa hoãn cười cười “Vẫn chưa biết tiên sinh xưng hô thế nào?”

Nhìn nụ cười thân thiện mê người của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm giác như mình vừa uống say, liền không thể chờ đợi được, tự giới thiệu mình “Tôi họ Tiếu, tên đầy đủ là Tiếu Tẫn….” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngừng lại, chưa đem chữ cuối cùng trong tên mình nói ra khỏi miệng, đáy lòng lập tức tự mắng vài câu, tên của chính mình sẽ mang đến rất nhiều phiền phức không cần thiết, bây giờ đúng là đại thời cơ tốt để mình và Mạc Mạc bắt đầu lại từ đầu, tất nhiên khởi đầu phải thuận buồm xuôi gió mới được!

“Tiếu Tĩnh?” Diệp Mạc cau mày, nhiều lần lặp lại hai chữ này, mới vừa muốn nói chuyện, Tiểu Phong bên cạnh lắc lắc tay Diệp Mạc, ngẩng đầu thiên chân vô tà nghi ngờ nói “Baba, ông chú xấu xa này tên giống con gái ghê.”

“Không được nói bậy!” Diệp Mạc nghiêm túc nói.

Tiểu Phong lập tức hơi co đầu lại, không tiếp tục nói nữa.

Lúc này, Tiểu Diệp Tử viền mắt đỏ đỏ từ phía không xa chạy tới, ôm lấy bắp chân Tiếu Tẫn Nghiêm trốn ở phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm, nước mắt oan ức vẫn còn rơi lã chã.

“Baba…” Tiểu Diệp Tử khóc nức nở kêu một tiếng, cẩn thận từng li từng tí một nhìn Tiểu Phong đứng bên cạnh Diệp Mạc, khóc càng lúc càng lớn.

Không chờ Tiếu Tẫn Nghiêm mở miệng hỏi, Diệp Mạc đột nhiên đem Tiểu Phong kéo đến trước người, tức giận nói “Tiểu Phong, có phải con lại bắt nạt bạn không?”

Thấy Mạc baba của mình tức giận, Tiểu Phong gãi gãi đầu, ấp úng không dám nói lời nào.

Con của chính mình ngầm thừa nhận tội, Diệp Mạc hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm người xuống, hướng về Tiểu Diệp Tử nấp phía sau chân Tiếu Tẫn Nghiêm, ngoắc ngoắc tay, ôn hòa mỉm cười nói “Lại đây, bé con, lại gần thúc thúc này.”

Tiểu Diệp Tử mở to đôi mắt to tròn long lanh nước, nhìn thúc thúc trước mắt nhìn qua cực kỳ thân thiện, vô thức buông chân Tiếu Tẫn Nghiêm ra, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Mạc.

Diệp Mạc đưa tay ra giúp Tiểu Diệp Tử lau lau nước mắt, ôn nhu nói “Nói cho thúc thúc biết, thằng nhóc xấu xa kia bắt nạt con thế nào?”

Nước mắt oan ức giống như vỡ đê, Tiểu Diệp Tử vừa khóc lóc vừa nức nở nói “Thúc thúc…. lúc nãy ca ca bỏ con trùng vào bên trong cầu tuyết làm con sợ….”

“Tiểu Phong, con lại đây cho ta!” Diệp Mạc phát hỏa nổi giận đùng đùng nhìn Tiểu Phong.

Tiểu Phong vừa thấy tình hình không ổn, lập tức vắt chân lên cổ hướng về phía nhà mình chạy đi, vùa chạy vừa quay lại phía sau hô lớn “Baba, con về nhà trước làm bài tập đây….”

Diệp Mạc thở dài, quay đầu, mặt vô cùng áy náy nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm nói “Xin lỗi a, con trai của tôi hơi nghịch ngợm một chút.” Nói rồi, Diệp Mạc xoa xoa tóc Tiểu Diệp Tử, sủng nịch ôn nhu cười nói “Bé con đừng khóc nữa, hay là đến nhà thúc thúc ăn cơm, thúc thúc sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho con.”

“Được!” Tiếu Tẫn Nghiêm mở miệng nói trước cả Tiểu Diệp Tử “Diệp Tiếu, còn không mau cảm ơn thúc thúc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.