Không gian thời gian vào ngay lúc này như bất động, trong nháy mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm cứ cho rằng đây chỉ là mơ, bởi vì cảnh tượng như vậy, đã từng diễn ra vô số lần trong giấc mộng của hắn từ khi Diệp Nhã chết đi.
Trong đau đớn cùng khiếp sợ khôn cùng khi bị nhát dao kia đâm vào người, Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy vẻ tàn nhẫn tuyệt tình kia trên mặt Diệp Mạc, đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm hiểu rõ ra, lúc trước khi hắn chĩa súng bắn vào Diệp Mạc, đáy lòng của Diệp Mạc đã bi thương tuyệt vọng cùng đau khổ đến mức độ nào.
Đau đớn không phải là ở da thịt, mà là ở tâm!
Máu tựa hồ như chảy ra từ tim, ngay cả nơi huyệt Thái Dương cùng co rút lại mạnh mẽ như chịu phải đau đớn vượt quá sức chịu đựng.
“Xem ra em đã biết rồi.” Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng mở miệng nói.
Diệp Mạc âm lãnh nở nụ cười, nhưng đau đớn trong lòng càng kịch liệt lan tràn ra “Phải! Tiếc quá nhỉ, anh không thể lừa tôi tới cuối cùng!”
Mạnh Truyền Tân đã ra khỏi cửa chỉ vô thức quay đầu lại một chút, rồi đột nhiên cảm giác không đúng, khi nhìn thấy dưới chân Tiếu Tẫn Nghiêm nhỏ xuống một giọt máu tươi, hiển nhiên giật mình cả kinh.
“Tẫn ca!!” Mạnh Truyền Tân đột ngột quay lại khiến cho Tây Uy Cường, Trình Tử Thâm và Triển Duy vừa mới đi ra khỏi phòng khách đều bị tiếng la kinh hãi này của Mạnh Truyền Tân mà quay trở lại.
Con dao đâm vào bụng Tiếu Tẫn Nghiêm bị Diệp Mạc rút ra đột ngột khiến cho máu chảy ra rất nhiều, Tiếu Tẫn Nghiêm đau đớn hơi cong người, một tay ôm lấy vết thương đang không ngừng chảy máu, trán nhỏ ra vô số mồ hôi.
Diệp Mạc lùi về sau vài bước, đột nhiên rút ra một khẩu súng nhắm thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm “Đừng tới đây!!” Diệp Mạc hô to một tiếng, tay nắm chặt khẩu súng nhưng vô cùng run rẩy, nhìn vết thương của Tiếu Tẫn Nghiêm không ngừng chảy máu, nước mắt vẫn ứ đọng xung quanh viền mắt đỏ hoe Diệp Mạc rốt cuộc, chậm rãi rơi xuống.
Trong nháy mắt, Tây Uy Cường, Trình Tử Thâm cùng Mạnh Truyền Tân cấp tốc rút súng đeo bên hông ra giương lên nhắm thẳng ngay vào Diệp Mạc, bọn họ dùng súng cầm đao đã quen, tuyệt đối có thể ra tay trước Diệp Mạc trong nháy mắt kéo cò súng lấy mạng Diệp Mạc!
Bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng, trong khoảnh khắc cảm giác ngột ngạt áp lực nặng nề đè nén lồng ngực mỗi người. Diệp Mạc giơ súng về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, còn thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm thì lại mắt nhìn chằm chằm giơ súng hướng về phía Diệp Mạc.
“Tất cả đều ra ngoài cho tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên lớn tiếng nghiêm nghị ra lệnh một câu, tuy rằng máu vẫn đang không ngừng chảy ra, nhưng thanh âm vẫn lộ ra thâm trầm uy nghiêm.
“Tẫn ca! Anh thế nào rồi?!” Tân Uy Cường giơ súng, đột nhiên sắc mặt tức giận nhìn Diệp Mạc quát “Con mẹ nó cậu điên rồi hả?”
“Tẫn Nghiêm ca, anh đang chảy máu!” Triển Duy sắc mặt đầy hoảng sợ “Mau băng bó lại!”
“Tất cả im miệng lại!” Sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm lãnh lên, trong thanh âm lộ ra hàn khí mãnh liệt “Tất cả các ngươi đều cút hết cho tôi! Không có lệnh của tôi, ai cũng không được phép vào đây!!”
Bất cứ lúc nào, mệnh lệnh của Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng thủ hạ của hắn cũng giống như thánh chỉ, cho dù tình huống có khẩn cấp đến mức nào cũng sẽ không có người dám vi phạm, tất cả mọi người nhìn nhau một chút, rồi đều chậm rãi bỏ súng xuống, sau đó sắc mặt phức tạp rời khỏi phòng khách.
Tay Diệp Mạc vẫn đang run rẩy, khiến cho cây súng kia trong tay cũng trở nên loạng chòa loạng choạng nòng súng đã sớm không tiêu điểm, nhưng vẫn bị chăm chú nắm chặt trong tay.
“Tại sao lại cho bọn họ ra ngoài?! Anh cho rằng tôi không dám nổ súng sao?!” Diệp Mạc hét lớn, trong thanh âm run rẩy nghẹn ngào như muốn khóc, nghe ra vô cùng thê lương tuyệt vọng “Tiếu Tẫn Nghiêm, anh từ đầu đến cuối là một tên súc sinh!! Cho dù anh có gây tội lỗi lớn đến mức nào, ở trong mắt anh, đều chỉ là chuyện đương nhiên! Anh đã giết Diệp Nhã, nhưng lại xem như chẳng có gì xảy ra mà nói yêu tôi, tôi cứ nghĩ anh cho tôi uống sai thuốc là vì yêu quá sâu đậm nên mới phạm sai lầm như vậy, không ngờ đây chỉ là mưu đồ từ lâu của anh!!”
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì thêm, khuôn mặt dần mất đi màu máu tràn ngập suy sụp, che lấp đi sự sắc bén nơi đôi mắt đang dần dần rũ xuống, hắn thậm chí hiện tại đã chẳng còn chút dũng khí nào để cầu xin Diệp Mạc tha thứ.
Có loại sai lầm, giống như vết thương, một ngày nào đó rồi cũng sẽ lành, nhưng cũng có loại sai lầm, mang ý nghĩa như sự kết thúc, mãi mãi cũng không thể nào cứu vãn lại nữa.
Dưới ánh mắt đầy căm thù của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, hai đầu gối dần dần khuỵu xuống, quỳ gục trên mặt đất….
“….Xin…. lỗi….”
Có thiên ngôn vạn ngữ để giải thích nhưng khi đến miệng thì cũng chỉ có thể phát ra một tiếng xin lỗi, Tiếu Tẫn Nghiêm chưa từng tuyệt vọng đến mức độ này bao giờ, hắn chỉ nghĩ đến chuyện Diệp Mạc giờ khắc này vô cùng căm thù hắn thì cảm thấy giường như cả thế giới này toàn bộ đều trở nên lạnh lẽo hắc ám.
Hắn đã từng vô số lần nghĩ đến chuyện nếu như Diệp Mạc biết được sự thật sẽ làm ra hành động gì, thậm chí muốn lấy mạng của hắn, ở trong mơ cũng đã từng diễn ra cảnh tượng này rồi, thế nhưng trước giờ hắn vẫn chưa nghĩ tới bản thân nên làm gì để đối mặt với Diệp Mạc.
Bởi vì một đời này của hắn, số lần hắn đã từng cầu xin Diệp Mạc tha thứ thực sự đã quá là nhiều, kết quả luôn không phải trở thành bước ngoặt khiến mọi việc thuận buồm xuôi gió, mà càng khiến vấn đề trở nên rối tung không biết nên làm sao.
“Ban đầu lẽ ra tôi phải để cho Lạc Tần Thiên một súng bắn chết anh!!” Nước mắt mãnh liệt tuôn trào, Diệp Mạc chỉ cảm thấy sự thù hận càng dày đặc, bất kể cậu có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể cứu sống lại đứa em gái mà cậu yêu thương nhất nữa rồi, nụ cười của em ấy trong sáng như vậy, linh động kiên cường như vậy, cô em gái luôn xem cậu như là thần tượng mà ngưỡng mộ cậu. Vậy mà khi em ấy chết đi trong một tháng qua, người anh trai em ấy sùng bái yêu kính nhất lại hồn nhiên chẳng hề hay biết gì, cùng hung thủ giết em gái chung giường chung gối.
“Em sẽ không nổ súng….” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nói, đáy mắt tất cả đều là nhu tình “Cho dù em có hận anh đến mức nào đi nữa, cũng không thể phủ nhận được tình yêu của em đối với anh, em yêu anh mà đúng không? Đây là lời em đã chính miệng nói với anh.”
Bất kể thù hận có sâu đậm bao nhiêu, nhưng tình yêu mãi mãi cũng sẽ không biến mất, có thể khi thù hận ở mức sâu đậm nhất sẽ khiến tình yêu bị lãng quên, nhưng, vẫn còn tồn tại.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn qua rất suy yếu, cho dù thân thể hắn có cường hãn thế nào đi nữa cũng không ngăn nổi ảnh hưởng do mất máu quá nhiều tạo thành.
Ầm! Một tiếng súng vang lên!
Đau đớn xé rách từ bên vai khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm kinh hoảng không nói nên lời.
Diệp Mạc, hướng về phía hắn, nổ súng!
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không nổ súng!! Anh dựa vào cái gì hả?!!” Diệp Mạc vẻ mặt hung tợn “Anh đã giết chết Diệp Nhã, tôi phải báo thù cho em ấy!”
Một phát súng này của Diệp Mạc đã phá hủy niềm tin cuối cùng của Tiếu Tẫn Nghiêm, hóa ra khi thù hận sâu đến mức tận cùng, thực sự có thể hủy diệt đi tình yêu!
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng lên, nhìn nòng súng của Diệp Mạc vẫn liên tục run rẩy, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa bi thương, nếu như hắn đoán không lầm, phát súng vừa nãy của Diệp Mạc, chính là nhắm thẳng vào trái tim của hắn.
Chỉ là do bị chệch hướng.
Một khắc khi cha mẹ chết đi, hắn cũng đã từng mất đi khống chế muốn kéo cả thế giới chôn cùng, nhưng nhiều năm trôi qua, Tiếu Tẫn Nghiêm đã sớm quên đi mất cảm giác có người thân là như thế nào, thời khắc này hắn mới hiểu rõ, đối với Diệp Mạc, cô em gái cùng em ấy sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, chính là sự chống đỡ lớn nhất trong thế giới tinh thần của em ấy, so với Tiếu Tẫn Nghiêm hắn còn quan trọng hơn rất nhiều!
Thế nên, đã… kết thúc rồi!
Biết tình yêu của mình đã đi đến đường cùng, trái lại Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn Diệp Mạc như muốn xuyên thấu qua cậu.
“Thật không may, bên trong khẩu súng kia tôi chỉ cài vào hai viên đạn.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh lạ thường “Nếu như một phát súng em không giết chết được tôi, tôi vẫn là chồng của em, mãi mãi là như vậy, bất kể là có yêu hay không yêu!”
Diệp Mạc nở nụ cười một tiếng, thân thể hơi lảo đảo lùi về sau vài bước, súng trong tay chậm rãi thả xuống “Yêu? Tôi với anh? Còn có thể nói yêu được nữa sao?”
Diệp Nhã, chỉ là vật hy sinh lúc trước để Tiếu Tẫn Nghiêm lưu giữ lại cậu, hắn giết em ấy, nhưng nguyên nhân là xuất phát từ Diệp Mạc cậu.
Diệp Mạc đem hết thảy sai lầm đổ lỗi lên người Tiếu Tẫn Nghiêm, chẳng qua chỉ là không muốn thừa nhận rằng cái chết của Diệp Nhã cũng có liên quan đến cậu.
Kỳ thực cả hai người bọn họ, ai cũng không thể tha thứ.
Tình yêu mà cậu có được là dẫm đạp lên thi thể của chính em gái ruột mình, Diệp Mạc không dám muốn!!
Diệp Mạc ngẩng đầu lên, đem nước mắt thu vào bên trong viền mắt, thanh âm bình tĩnh lành lạnh “Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ cần tôi chết, Địa ngục của anh cũng đến rồi, thế nên, chúng ta hãy cùng nhau xuống Địa ngục đi!”
Nói xong, Diệp Mạc cười khẽ, chậm rãi giương súng lên, chống đỡ ở trên huyệt Thái Dương của chính mình.