Xe vừa mới dừng lại, tài xế vốn định xuống xe trước mở cửa xe cho Phục Luân, thế nhưng Phục Luân ngồi ở phía sau xe đột nhiên đạp một cước mở cửa xe ra. Sắc mặt âm lãnh bước xuống xe. Nhìn tòa pháo đài của chính mình ở trước mắt, Phục Luân tầng tầng hừ lạnh một tiếng, bước chân trầm ổn bước vào cánh cổng.
“Đêm nay nếu không có lệnh của tôi. Bất cứ kẻ nào cũng không được phép bước qua cánh cổng này.”
Lúc vệ sĩ canh gác cung cúc cúi đầu chào, Phục Luân bước vào cửa lớn gằn giọng ra lệnh.
Đêm nay, nhất định sẽ là buổi tối khó quên nhất của Phục Luân hắn!
Phục Luân nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới được, gian tế ba năm nay hắn ra sức truy tìm, lại chính là Lăng Nghị, người gần gũi với hắn nhất, hàng đêm ngủ ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn phối hợp với hắn triền miên suốt đêm, luôn cung thuận nghe lời hắn, thế nhưng hóa ra bên dưới khuôn mặt đẹp đẽ dã tính luôn làm ra vẻ nhu thuận kia, lại cất giấu một bộ mặt khác.
Phục Luân chợt phát hiện ra ba năm nay hắn chưa bao giờ nhìn thấu Lăng Nghị. Có thể là bởi vì hắn chẳng muốn phí sức đi suy đoán tâm tư của Lăng Nghĩ, đối với hắn mà nói, chỉ cần Lăng Nghị có thể thỏa mãn nhu cầu tình dục của hắn là đủ rồi. Hiện tại, chính là bởi vì chưa bao giờ muốn thâm nhập tìm tòi, để đến khi Phục Luân đột nhiên biết được Lăng Nghị chính là gián điệp, trong nháy mắt hắn chợt cảm thấy Lăng Nghị cực kỳ lạ lẫm.
Đôi mắt tiểu lang (sói con) kia bình thường đầy dụ hoặc quyến rũ, giống như một vòng xoáy mê người, cũng là vực sâu tội lỗi.
Phục Luân đứng trước phòng ngủ, không lập tức đẩy cửa đi vào, hắn biến Lăng Nghị hiện tại vẫn còn tưởng rằng cậu ta che giấu không để lại chút sơ hở nào, nghĩ thầm như vậy, khóe miệng Phục Luân nhếch lên một vệt âm tàn, cười gằn. Hay là lúc này hắn nên thử thâm nhập để hiểu rõ xem nam nhân mà hắn hưởng thụ sủng ái suốt 3 năm kia để biết được bộ mặt thật của cậu ta là như thế nào, bên dưới lớp vỏ ngoài dịu ngoan mê người kia, rốt cuộc là một trái tim như thế nào.
Sau đó, sẽ bắt cậu ta trả giá thật nặng nề, so với cái chết còn thảm khốc hơn.
Phục Luân nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Lăng Nghị đang nằm trên giường của hắn, mi tâm co giật nhanh, nhìn qua có chút khổ sở.
“Sao vậy bảo bối?” Phục Luân cười khẽ đi tới bên giường ngồi xuống, trong đôi mắt hẹp dài ẩn giấu đi tâm tình kỳ dị “Thân thể không thoải mái à?”
Lăng Nghị gật đầu, nhỏ giọng mở miệng vâng dạ “Đau bụng, hình như là do uống nhiều nước lạnh quá.”
Trước khi Phục Luân trở về, Lăng Nghị vẫn đang suy nghĩ tìm cách đêm nay làm sao chạy thoát khỏi đòi hỏi vô độ của Phục Luân. Ba năm nay, cả ngày lẫn đêm, cậu đều bị Phục Luân tùy ý thao túng thân thể của chính mình, ở khắp mọi nơi, lấy đủ loại tư thế khuất phục mà giao hoan, đối với cuộc sống mây mưa nhơ bẩn diễn ra hằng ngày giống như một chuyện rất đỗi bình thường này, Lăng Nghị từ lâu đã sớm quen thuộc đến mất đi cảm giác, thậm chí có những lúc đau ốm thân thể khó chịu, Lăng Nghị cũng che giấu không nói cho Phục Luân biết, để mặc Phục Luân ở trên người cậu làm đủ mọi chuyện.
Thế nhưng một câu kết hôn của Mạnh Truyền Tân đã khiến cho Lăng Nghị vốn tâm đã sớm nguội lạnh vô cảm với thế giới trong nháy mắt bừng lên tia sáng hy vọng. Lần đầu tiên Lăng Nghị bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống tương lai tươi sáng hạnh phúc, cùng người cậu ngưỡng mộ nhất bước chân vào lễ đường thành hôn, tất cả thật sự giống như một giấc mộng tuyệt diệu nhất mà cậu không thể tưởng tượng ra.
Cậu phải trở về, để cùng với Tân ca của cậu ở bên nhau, thế nên cậu không muốn lại bị Phục Luân chạm vào, dù cho giảm bớt chỉ một lần cũng được, cũng coi như là Lăng Nghị cậu đối với cuộc hôn nhân của mình nỗ lực đền bù một lần dơ bẩn. Cậu vốn không xứng với Mạnh Truyền Tân, chỉ có thể đáng thương tự an ủi mình rằng, chỉ cần hiện tại thân thể này của cậu không bị Phục Luân xâm chiếm, xem như cậu ở trước mặt Mạnh Truyền Tân, thân thể sẽ bớt đi một phần ô uế.
Lăng Nghị giả vờ ôm bụng, cơ thể hơi cong lại, âm thanh mang theo vài phần cố nhẫn nhịn “Xin lỗi Phục gia, đêm nay sợ là không thể cùng ngài…”
“Thân thể không thoải mái với cùng nhau làm tình là hai chuyện khác nhau.” Phục Luân âm lãnh cười “Ai bảo bảo bối nhi em lại mê người như vậy. Ít nhất phải để Phục gia tôi làm em một lần.”
“Nhưng như vậy sợ rằng…sẽ làm ảnh hưởng tới hứng thú của Phục gia.” Lăng Nghị vừa làm ra vẻ mặt khổ sở nói, nhưng từ trong thâm tâm bắt đầu dấy lên cảnh giác, đêm nay Phục Luân, hắn ta có cái gì đó không đúng, dù Lăng Nghị không nói ra được cụ thể không đúng ở chỗ nào.
“Sao có thể.” Thanh âm Phục Luân dị thường ôn nhu, đưa tay thăm dò vào bên trong áo ngủ của Lăng Nghị, ở bên eo bóng loáng của Lăng Nghị sờ soạng xoa xoa. Ngón tay linh hoạt chậm rãi chuyển sang trước ngực trơn láng của Lăng Nghị, ác ý thú vị bóp lấy điểm nổi lên trước ngực Lăng Nghị, Lăng Nghị khẽ rên một tiếng. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, tùy ý để ngón tay Phục Luân từ dưới bụng cậu di chuyển dần đến bên trong quần ngủ.
Việc đã đến nước này, Lăng Nghị chỉ có thể buộc chính mình phối hợp với Phục Luân…
“Bảo bối, đêm nay tôi muốn ở em rất nhiều thứ.” Thanh âm Phục Luân rất nhẹ, phủ ở bên dưới tai Lăng Nghị, ngón tay từ sớm đã ở phía dưới Lăng Nghị khai thác. Lăng Nghị nhắm mắt lại, những lúc động tác của Phục Luân quá mức thô bạo, sẽ thấp giọng ngâm ra tiếng rên nhỏ nhỏ. Đáy lòng cảm thấy khuất nhục đến cực điểm, thế nhưng Lăng Nghị vẫn như cũ, biểu hiện ra vẻ mặt đầy hưởng thụ, hai tay vòng lấy cổ Phục Luân, thấp giọng thở hổn hển.
Nếu như Phục Luân không khống chế được tâm tình của mình, hắn thật sự có thể sẽ lập tức bóp lấy cái cổ trắng nõn của Lăng Nghị, nhìn cậu ta từ từ chết đi. Đối với quyến rũ dụ dỗ mềm mại của Lăng Nghị, Phục Luân sớm đã xem thành thói quen, nhưng giờ khắc này mới phát hiện ra hết thảy mọi biểu hiện của nam nhân dưới thân đột nhiên lại trở nên cực kỳ trào phúng.
Phục Luân hiện tại bức thiết muốn biết, giờ khắc này Lăng Nghị hai mắt mơ màng mê say, nhưng tâm tình thật sự tiềm ẩn nơi đáy lòng đến cùng là cái gì.
Cậu ta lại có thể ở trên giường Phục Luân hắn lừa dối suốt ba năm qua…
“Bảo bối, yêu Phục gia không?” Phục Luân đem dục vọng mạnh mẽ xâm nhập vào thân thể Lăng Nghị. Nhưng chợt dừng lại, hai tay chống đỡ ở hai bên đầu Lăng Nghị, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị nhìn gương mặt Lăng Nghị dưới thân khẽ biến sắc, có chút thống khổ.
Lăng Nghị cố nén cảm giác nửa thân dưới bị xé rách, gian nan cố gắng mỉm cười, thanh âm êm dịu mềm mại nói “Yêu”
Phục Luân nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị, mặt tĩnh lặng đi vài giây, tiếp đó ha hả bật cười, mạnh mẽ đè thấp hai chân Lăng Nghị, dụng hết toàn lực đâm vào, hai tay cũng dùng sức ở trên người Lăng Nghị nhào nặn.
Phục Luân không lý do lại đột nhiên thô bạo như vậy khiến Lăng Nghị chẳng kịp chuẩn bị trước, thân thể vẫn còn chưa hòa hoãn lại liền bị mạnh mẽ cuốn vào bên trong vòng xoáy thống khổ.
Lăng Nghị đã không còn nhớ rõ lần trước nhất Phục Luân thô bạo như thế này là lúc nào. Hơn nữa lần này, Lăng Nghị có thể cảm nhận được rất rõ ràng bên trong động tác của Phục Luân, mang theo tức giận dữ dội.
Mãi một hồi lâu, Phục Luân mới từ bên trong thân thể của Lăng Nghị rút ra, ngồi tựa ở trên đầu giường, nhắm mắt lại thô thở dốc.
“Bảo bối, châm điếu thuốc cho tôi.” Phục Luân nhắm mắt lại, mặt không chút cảm xúc ra lệnh.
Lăng Nghị khó khăn cử động thân thể, chỉ cảm thấy nửa thân dưới giống như đã bị Phục Luân nghiền nát. Lăng Nghị nhấc nửa người trên lên, với tay từ trên chiếc bàn bên cạnh giường lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc đưa tới bên miệng Phục Luân, sau đó mới cẩn thận từng chút một châm lửa.
Hút vài khói thuốc, Phục Luân cảm thấy thân thể thả lỏng hơn nhiều, nhìn Lăng Nghị vẫn còn nằm nhoài ở bên cạnh mình nhỏ giọng thở dốc, Phục Luân cười cười.
“Bảo bối, trong túi quần tôi có một cây chủy thủ, đó là quà tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, xem như thưởng cho em đã theo tôi lâu như vậy.”
Lăng Nghị từ bên trong túi quần của Phục Luân lấy ra thanh chủy thủ kia, nhẹ nhàng rút vỏ ra, ánh sáng trắng sắc bén nơi lưỡi đao thực sự chói mắt.
Đóng lại thanh chủy thủ, Lăng Nghị đặt nó xuống dưới đáy gối, nếu như có thể, cậu thật muốn ngay lập tức dùng cây chủy thủ này lấy mạng Phục Luân.
Lăng Nghị ôm lấy Phục Luân, đem đầu tựa vào trước ngực Phục Luân, thanh âm nghe vào có mấy phần vui vẻ “Cảm ơn Phục gia.”
Phục Luân vuốt mái tóc mềm của Lăng Nghị, tựa tiếu phi tiếu nói “Bảo bối, nghĩ giúp tôi một chuyện xem.”
“Chỉ cần Lăng Nghị có thể nghỉ ra, liền nhất định sẽ nói cho Phục gia.” Lăng Nghị ngoan ngoãn nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên dưới Phục Luân.
“Thật ngoan.” Phục Luân khẽ cười nói “Vậy bảo bối nhi em giúp tôi nghĩ nhé. Nếu như có một ngày tôi bắt được tên gian tế bên người, em nói tôi nên xử trí hắn như thế nào?”
Đáy mắt Lăng Nghị lướt qua tia khác thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như cũ, vô hại mỉm cười nói “Kẻ đó dám cùng Phục gia đối kháng, đương nhiên phải khiến hắn sống không bằng chết…”
Phục Luân híp mắt thành một đường thẳng “Làm thế nào mới gọi là sống không bằng chết?”
Lăng Nghị càng lúc càng nhận ra có gì không đúng, luôn cảm thấy trong lời nói của Phục Luân giống như có chuyện không hay xảy ra. Lẽ nào…
Không thể nào. Lăng Nghị lập tức phủ quyết suy nghĩ trong lòng. Người duy nhất bên cạnh Phục Luân biết được thân phận thật của cậu đã chết rồi. Hơn nữa tất cả kế hoạch vạch ra đều tiến hành hoàn mỹ như vậy. Phục Luân sẽ không thể có gì để hoài nghi cậu mới đúng.
“Phục gia dĩ nhiên có nhiều thủ đoạn, Lăng Nghị nói ra cái gì cũng đều là trò cười thôi.” Lăng Nghị rất tự nhiên khẽ cười nói.
Phục Luân một lần nữa đem Lăng Nghị đặt xuống dưới thân, tay thân mật vuốt ve mặt Lăng Nghị. Gằn giọng cười khẩy nói “Phải, thủ đoạn khiến người ta sống không bằng chết Phục gia tôi có rất nhiều. Đầu tiên, tôi sẽ đem hắn đưa vào Địa Thị, ở trong hội trường đấu giá sai người từ từ lột sạch thân thể của hắn để cho vô số con mắt thưởng thức. Sau đó sẽ để thủ hạ của tôi từng người thao hắn, đến tận khi hạ thân của hắn xem như bị phế bỏ, tôi sẽ tiêm thuốc vào người hắn, để hắn duy trì được một chút khoảng thời gian tỉnh táo, chờ đến khi hắn hoàn toàn tan vỡ, tôi sẽ sai người tiếp tục tàn phá thân thể hắn, khiến hắn biến thành kẻ người không ra người quỷ không ra kể, nhốt hắn ở nơi ẩm ướt đen tối, để hắn ngày đêm chịu đựng rắn rết giòi bọ cắn xé. Cho đến khi hắn chịu đựng không nổi mà chết đi.”
Phục Luân nói xong, rất chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lăng Nghị, quan sát bất kỳ vẻ mặt biến đổi nào của Lăng Nghị. Đáng tiếc, Phục Luân vẫn chưa nhìn thấy biểu hiện hoảng sợ nào của cậu mà hắn chờ đợi. Lăng Nghị chỉ lộ ra một vẻ mặt sùng bái dối trá, cười nói “Phục gia thật là lợi hại.”
Phục Luân nguy hiểm nheo mắt lại, rốt cuộc có chút không nhịn được, nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm Phục Luân thấp nhẹ dị thường “Bảo bối, có người nói với tôi em chính là gian tế, em nói tôi có nên tin hay không?”
Lăng Nghị cả kinh, trên gương mặt bình tĩnh trong nháy mắt xuất hiện vết nứt, tuy rằng trong chốc lát liền khôi phục lại yên lặng, nhưng tất cả đều đã bị Phục Luân thu lại trong đáy mắt.
“Phục gia từ trước tới giờ chăm sóc sủng ái em như vậy, chắc là có kẻ nào đó ghen tỵ với em chăng.” Lăng Nghị nhẹ giọng nói. Linh cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, cậu lúc này có thể xác định, Phục Luân đã biết được chuyện gì đó rồi, thế nhưng Lăng Nghị vẫn cố nghĩ đến điều may mắn, chắc là Phục Luân chỉ mới nghi ngờ thôi chứ chưa khẳng định được gì.
“Phục gia nghe ai nói vậy. Lăng Nghị sẽ đi đối chất với kẻ đó.” Lăng Nghị vẻ mặt thẳng thắn nói.
“Lăng Nghị, Tả Kiêm Thứ không chết, phát súng kia của em không lấy được mạng hắn. Sao, muốn đi đối chất với hắn à?” Nét cười trên mặt Phục Luân đã hoàn toàn rút đi, hắn dùng sức vuốt khuôn mặt Lăng Nghị. Hận không thể xé rách nó ra. “Kỹ xảo đóng kịch của em thật sự thành thục, Phục gia tôi lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, lại bị em lừa thật dễ dàng.”
Lăng Nghị triệt để kinh sợ, cậu không thể tin nổi nhìn Phục Luân. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động.
Cậu, bị bại lộ.
“Lăng Nghị, em nói tôi nên xử trí em như thế nào đây. Hay là như vậy, em giúp Tiếu Tẫn Nghiêm truyền tin tình báo từ tôi bao nhiêu lần, tôi sẽ…”
Phục Luân còn chưa nói hết lời, Lăng Nghị ánh mắt sắc bén đột nhiên gập khuỷu tay, quay về phía dưới cằm Phục Luân thúc mạnh một cái.
Phục Luân ban đầu giật mình, tiếp đó vội vàng ngửa ra phía sau, đòn đánh này của Lăng Nghị thất bại, nhưng cũng đã nhanh chóng thoát được áp chế của Phục Luân. Chỉ là còn chưa kịp nhảy xuống giường, Phục Luân đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của Lăng Nghị, dùng sức quật xuống, cả người Lăng Nghị mất đà nằm sấp trên giường, một giây sau, Phục Luân liền trực tiếp đè ở trên lưng Lăng Nghị.
“Cuối cùng không chịu được nữa rồi sao.” Phục Luân cười cực kỳ gian tà. Một tay hắn vòng lấy cổ Lăng Nghị, mặt Lăng Nghị bị ép ngẩng lên, đôi mắt như loài sói kia phát ra tia sáng hung liệt trong nháy mắt hiện lên nơi đáy mắt Phục Luân. Đây là lần đầu tiên kể từ khi biết Lăng Nghị đến nay, nhìn thấy ánh mắt Lăng Nghị phản kháng quật cường đến như vậy.
Phục Luân cúi đầu hôn tóc mai Lăng Nghị, thấp giọng nói “Lăng Nghị, để tôi nhìn một chút bộ mặt thật của em.”