Lao Tù Ác Ma

Chương 149: Chương 149: Diệp Nhã trở về




Lê Cửu tha Diệp Mạc từ phòng khách lê lết tới phòng tắm, mở vòi hoa sen ra xả xuống người Diệp Mạc, Diệp Mạc đang buồn ngủ tựa vào vách tường, bị nước lạnh dội vào người như vậy, trong nháy mắt rùng mình một cái, rốt cuộc tỉnh lại, giơ một tay tay lên che nước từ vòi sen đang xối xả đổ xuống, mắng to “Mẹ nó, dừng lại coi!”

“Tiên sư nhà cậu, tắm cho sạch đi, cả người nổi mốc lên hết cả rồi kìa!” Lê Cửu cố tình bịt mũi lại, vẻ mặt chán ghét nói. Cậu chẳng hiểu vì sao Diệp Mạc lại trở thành như vậy, hỏi Lâm Tả Kha thì Lâm Tả Kha cũng chỉ lắc đầu không nói. Quan hệ của Lê Cửu cùng Diệp Mạc không được tính là anh em tri tâm chí thân, nhưng nhìn Diệp Mạc bộ dạng lôi thôi chán chường như vậy, Lê Cửu cảm thấy thật sự thương hại.

Bị dội nước lạnh đến thấu xương, lúc này Diệp Mạc mới chống đỡ tay lên tường đứng dậy, mặt tối sầm lại giật lấy vòi sen từ trên tay Lê Cửu, thấp giọng khó chịu nói “Tôi tắm, cậu đi ra ngoài đi.”

“Cậu tắm cho sạch vào, nhân tiện cạo luôn râu trên mặt cho sạch sẽ sáng sủa một chút đi, nhìn cậu như ông già mắc bệnh nan y ấy, tôi đi nấu mì cho cậu, lẹ lên một chút cho tôi nhờ.”

Lê Cửu nói xong, bình tĩnh quay người rời khỏi phòng tắm, một Tiểu Tuyền như vậy, khiến cho Lê Cửu cảm thấy cực kỳ xa lạ.

Diệp Mạc tắm rửa sạch sẽ, đánh sạch răng, đứng trước gương uể oải cạo râu, ý thức thanh tỉnh lại nhiều rồi, nhưng đại não vẫn không muốn hoạt động.

Lê Cửu không làm việc nhà, cũng không quét dọn sạch sẽ dùm Diệp Mạc, sau khi thanh lý xong cái salông rồi tới cái bàn thì đem rác quét dồn hết vào một góc nhà, dù sao cậu tới nơi này chả phải làm lao công cho Diệp Mạc, đơn giản là thấy thương hại nên nhất thời nổi lòng tốt lên thôi. (Jian: tính e này hay =)) tham tiền cũng tham ra mặt, tốt cũng tốt có chừng, chả bày đặt thánh mẫu =)))

“Cậu lấy nhầm đường thành muối đổ vào đấy hả, khó ăn muốn chết!” Diệp Mạc cau mày, nhăn mày nhăn mặt mà nhai trong miệng.

Tuy rằng sau khi chỉnh đốn lại, Diệp Mạc nhìn qua không còn lôi thôi nhếch nhác nữa, nhưng trên gương mặt gầy gò vẫn hiện ra vẻ tiều tụy, khiến cho Lê Cửu không đành lòng phát hỏa.

“Cậu nên tự biết điều đi, đây là lần đầu tôi nấu ăn, không độc chết cậu đã là may phước cho cậu lắm rồi. Con mẹ nó tôi chắc bị khùng rồi, chạy tới nơi này làm giúp việc không công cho cậu.” Lê Cửu cả giận nói.

Có lẽ là do Diệp Mạc đang cực kỳ đói bụng nên chẳng thèm để ý tới Lê Cửu mà cúi đầu tiếp tục ăn mì, không nói gì nữa.

“Nói coi, sao mấy ngày nay cậu lại trốn chết ở trong nhà vậy hả?” Lê Cửu bắt chéo hai chân, tựa vào ghế salông nghiêm trang hỏi “Cậu có biết tôi thiếu điều tưởng cậu bị Tiếu Tẫn Nghiêm giết chết mất xác rồi không?”

Diệp Mạc im lặng không lên tiếng, mãi đến tận khi ăn được hơn một nửa mới ngẩng đầu lạnh nhạt nói “Nấu thêm một tô nữa đi, ăn không đủ.”

“….”

Lê Cửu dĩ nhiên không rảnh đi nấu cho Diệp Mạc ăn nữa mà trực tiếp kéo Diệp Mạc ra khỏi nhà, tới một nhà hàng hạng trung gọi đồ ăn.

Diệp Mạc hiển nhiên đại não vẫn còn đang lười hoạt động nên chẳng tập trung, Lê Cửu đưa menu tới trước mặt Diệp Mạc mãi một lúc sau, Diệp Mạc mới hơi giật mình nhận lấy.

Gọi món ăn xong, Diệp Mạc khoanh tay nằm ườn trên bàn, uể oải nói “Chừng nào đồ ăn bưng ra thì gọi tôi, tôi ngủ một lát.”

Rầm! Lê Cửu đập mạnh lên bàn, tức muốn nổ mắt quát “Con mẹ nó cậu rốt cuộc bị cái gì vậy hả?!! Muốn chết thì đi chết đi!”

Diệp Mạc bị tiếng đập bàn làm chấn động ù tai, một lần nữa dựa vào trên ghế, thiếu kiên nhẫn ngoáy ngoáy tay “Ồn ào cái gì? Người ta nhìn kìa!”

“Cậu còn biết mất mặt hả?!” Lê Cửu vẻ mặt cực kỳ hung dữ.

“Cậu không cần phải để ý đến tôi.” Diệp Mạc lạnh nhạt nói “Mấy ngày nay tôi rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Tôi mặc xác cậu! Tôi mặc xác cậu chết đói trong nhà không ai biết!”

“Chết đói cũng được.” Diệp Mạc hờ hững đáp, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu xem xét, nhiều ngày tích lũy như vậy, bên trong đúng là có rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, Diệp Mạc tùy tiện mở ra.

Diệp Mạc lúc trước dự định ra đi không lời từ biệt, thế nên trong công ty không ai biết cậu muốn rời khỏi, ở trong mắt bọt họ, Diệp Mạc là đột nhiên mất tích nên trong hộp thư có cái đến từ đồng nghiệp, có đến từ Diệp Thần Tuấn…

Chỉ chốc lát sau, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn tới, hương vị thức ăn nhanh chóng kích thích vị giác của Diệp Mạc, Diệp Mạc để điện thoại xuống bàn, bắt đầu động đũa.

“Tiểu Tuyền, cậu thay đổi rồi.” Lê Cửu đột nhiên nói.

Diệp Mạc cắm cúi ăn, đầu cũng chẳng nhấc lên.

“Tôi không biết nói đạo lý to lớn gì nên không cổ vũ được cậu, tôi chỉ muốn để cậu biết, cho dù cậu đã trải qua chuyện gì, chỉ cần cậu chưa chết thì cậu nhất định phải tiếp tục sống.”

“Cậu nhiều lời quá.”

“Tôi cho cậu biết, Diệp Tuyền!” Lê Cửu rốt cuộc trở nên nghiêm túc “Cho dù cậu có chết rồi, Trái Đất vẫn sẽ quay, cậu nghĩ cậu làm ra bộ dạng cả thế giới đều vứt bỏ cậu thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy cậu thật đáng thương sao?”

Diệp Mạc không nói gì thêm, tiếp tục dùng cơm, Lê Cửu bị thái độ thờ ơ của Diệp Mạc làm cho tức giận tới mức ăn chẳng thấy ngon miệng, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Mạc, hận không thể nhìn thấu xem rốt cuộc Diệp Mạc đang nghĩ cái gì.

Lê Cửu vốn rất ít khi quan tâm tới những người được gọi là bạn bè của mình, ở trong mắt cậu, những kẻ đó chẳng đáng tin, bởi vì chính cậu cũng là một người như vậy, bạn bè là để lợi dụng, vì vậy cậu biết, những người đó chẳng đáng để cậu phải móc tim móc phổi mà quan tâm đến.

Cậu quan tâm Diệp Mạc, bởi vì trong mắt cậu, Diệp Mạc đúng thật là một con người thiện lương đơn thuần, ít nhất cậu ta sẽ không biết tính kế lợi dụng cậu, một người anh em như vậy, cả đời này có thể tìm được mấy người. Vậy nên Lê Cửu mới để tâm đến Diệp Mạc như thế.

“Mai cậu đi làm đi, cậu vẫn là tinh anh của MY mà, Diệp đại tổng giám đốc có thể vẫn đang ngóng trông cậu trở lại đấy.”

“Thần ca…” Động tác Diệp Mạc dừng lại một chút, trong mắt rốt cuộc đã hiện lên tia sáng, nhỏ giọng nói “Anh ấy… hi vọng tôi trở lại sao?”

“Anh ta có liên lạc với tôi, hỏi tôi bây giờ cậu đang ở đâu, lúc đó tôi cứ nghĩ là cậu đi rồi, thế nên tôi nói với anh ta là cậu đã rời khỏi thành phố X.” Lê Cửu thành thật nói. Nếu không phải là Lâm Tả Kha nói cho Lê Cửu biết Diệp Mạc rời đi không thành, Lê Cửu sẽ không nghĩ tới chuyện tìm đến nhà Diệp Mạc nhấn chuông cửa.

Diệp Thần Tuấn có tìm đến nhà của Diệp Mạc, chẳng qua lúc đó Diệp Mạc đang ngủ như chết, hoặc có thể là cậu chẳng buồn nhấc chân đi ra mở cửa, thế nên Diệp Thần Tuấn mới nghĩ là Diệp Mạc không có ở bên trong nhà, điện thoại lại gọi không được, Diệp Thần Tuấn lúc này mới tìm đến bằng hữu mà Diệp Mạc quen biết hồi làm công ở Kim Nghê là Lê Cửu để hỏi thăm.

Lê Cửu bịa chuyện Diệp Mạc ra nước ngoài giải sầu, Diệp Thần Tuấn lúc này mới không tiếp tục hỏi thăm nữa. Thế nhưng Diệp Mạc không từ mà biệt vẫn khiến cho Diệp Thần Tuấn cảm thấy bất an.

“Một nhân viên không có trách nhiệm như tôi, chắc MY chẳng cần tới nữa.” Diệp Mạc ngữ khí rất nhẹ, trong con ngươi đen láy tràn ra ưu thương, biểu hiện không còn lạnh lẽo cứng ngắc như trước nữa.

“Mặc kệ thế nào cũng được, cậu đi mà làm việc kiếm tiền đi, tôi không có nuôi không cậu đâu.” Lê Cửu trợn tròn mắt, rồi trào phúng nói “Mà nếu như cậu chỉ cần ngày ba bữa mì tôm no bụng thì không làm việc cũng được.”

“Diệp Mạc buông mi mắt xuông, nhẹ giọng nói “Lê Cửu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, sợ là chẳng có tinh lực để suy nghĩ bản thân muốn theo đuổi cái gì nữa.”

“Con mẹ nó, có phải cậu bị người ta hấp diêm tập thể rồi không hả? Thế nên mới chán chường ra như này!” Lê Cửu lại lần nữa quát tháo “Cậu ngủ tiếp đi, ngủ tới chết thúi ở trong nhà luôn!”

“….”

“Mà không phải cậu có một cô bạn gái sao? Hay là tôi tìm cô ta đến an ủi cậu một chút?”

“Bạn gái nào?” Diệp Mạc cau mày nói.

“Thì là cái cô gái mà trước đây cậu hay tới bệnh viện thăm nom đấy, cô nàng hỏi thăm một vòng mới tìm được tôi, liền hỏi tôi cậu đang ở đâu?”

“Diệp… Diệp Nhã?” Diệp Mạc giật mình nói “Cô ấy đến thành phố X?”

“Diệp Nhã?” Lê Cửu nghi hoặc nói “Sao cô ấy cũng mang họ Diệp?”

“Có phải hiện tại cô ấy đang ở thành phố X không?” Diệp Mạc tinh thần phấn chấn, trong ánh mắt rốt cuộc cũng lộ ra hào quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.