Trong không khí tựa hồ như vẫn còn lưu lại mùi khói thuốc, trong gian phòng vô cùng tĩnh lặng, Diệp Mạc giống như bị điểm trúng huyệt đạo, cứng đờ đứng ngây tại chỗ, vì giật mình mà thậm chí quên cả sợ hãi, tầm mắt chấn động kinh hoảng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm từ trong phòng ngủ đi ra.
Hắn vẫn còn chưa đi.
Diệp Mạc theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cổ họng cảm thấy khô khốc, trên gương mặt thanh tú tuy rằng không hiện rõ kinh ngạc cùng khủng hoảng quá mức, thế nhưng phía sau lưng đã mơ hồ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ngàn tránh vạn trốn vẫn không tránh khỏi chọc trúng vảy ngược của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Thật sự Diệp Mạc không hề cố tình muốn nhốt Tiếu Tẫn Nghiêm lại ở trong nhà, lúc đó chỉ là không muốn để cho Lạc Tần Thiên bị thương tổn nên Diệp Mạc mới vội vội vàng vàng lôi kéo Lạc Tần Thiên rời đi, định chờ sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra, nhiều lắm hắn chỉ nổi giận mà bỏ đi, dựa vào thân phận của Lạc Tần Thiên hắn sẽ không lập tức tùy ý lùng bắt cậu, còn chuyện lúc rời đi mà khóa cửa lại chỉ là bản năng quen thuộc.
Diệp Mạc khó khăn mở miệng gian nan nói ra mấy chữ “Tôi không có cố ý khóa cửa lại…”
“Vậy sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ nhếch môi, nhấn mạnh nói, trong thanh âm tràn ngập âm lãnh, sắc mặt biểu lộ ra vẻ giận mà nhưng không giận, hàn khí vây quanh giống như hơi lạnh tỏa ra khi mở tủ lạnh.
Tiếu Tẫn Nghiêm không bỏ đi không phải bởi vì cửa bị khóa lại, mà chỉ là muốn ở lại chờ khi Diệp Mạc quay trở về mà thôi, lúc phát hiện bản thân bị đùa giỡn, trong nháy mắt, hắn quả thật hận không thể ngay lập tức giết chết nam nhân này, nhưng sau hai ba tiếng chờ đợi, lúc này đã có thể áp chế lại cơn giận dữ đến mất đi khống chế ban nãy.
“Đúng… xin lỗi…” Diệp Mạc xin lỗi rất chân thành, lần này đúng là cậu đã sai.
“Có phải nếu bây giờ tôi ra tay với cậu, cậu lại lôi Diệp Mạc ra uy hiếp tôi đúng không?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhấn mạnh nói, từng bước từng bước đi về phía Diệp Mạc, chỉ là bên trong khớp xương theo mỗi động tác mơ hồ phát sinh ra tiếng ma sát kẽo kẹt.
Diệp Mạc từng bước một lùi lại về phía sau, lấy hết dũng khí nói “Là… “
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm hiểm cười lên, lấy ra một điếu thuốc ung dung thong thả châm lửa, sau đó thong dong ngậm trong miệng “Bệnh viện báo tin Diệp Thần Tuấn nửa giờ trước đã tỉnh lại rồi.”
Diệp Mạc cả kinh, tiếp đó lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng vừa lo sợ.
“Hẳn cậu phải hiểu ý tôi nói chứ.” Tiếu Tẫn Nghiêm gằn giọng nhìn hai con người đen láy trong suốt của Diệp Mạc hiện lên hoảng loạn rõ rệt, hai mắt hắn giống như đôi mắt loài dã thú hung hãn trong đêm phát ra thứ ánh sáng nguy hiểm “Diệp Mạc ở đâu “
Quá nhanh quá đột ngột khiến cho Diệp Mạc không kịp chuẩn bị, vốn tưởng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đêm nay chỉ nổi trận lôi đình chuyện bị nhốt lại trong nhà, không ngờ tới chủ đề câu chuyện đột nhiên lại bẻ lái sang vấn đề đòi người, tình hình này đúng là đang buộc cậu phải trực diện chiến đấu với tên ác ma kia, cứ tưởng có thể tiếp tục kéo dài thời gian cho tới lúc rời đi, ai ngờ…. đáng chết, thật xui xẻo, biết thế này tối nay cậu đã đi theo Lạc Tần Thiên cho rồi, ít ra còn dây thun được tới sáng mai.
“Tôi… tôi ngày mai nhất định phải đi một chuyến tới bệnh viện xác nhận cái đã rồi mới nói cho anh biết được…” Diệp Mạc chẳng dám đối diện với ánh mắt như con dao sắc nhọn chém nát mọi thứ, tầm mắt cậu không tự chủ hướng xuống mặt đất “Chỉ là đợi thêm một buổi tối thôi mà, không có lâu đâu.“
Quả nhiên là đang muốn kéo dài thời gian.
Sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm khó kiềm chế nổi, lạnh lẽo dâng lên, lòng bàn tay siết chặt khiến cả người căng ra, thanh âm càng thêm trầm lạnh “Diệp Tuyền, cậu biết làm trái ý tôi sẽ có kết cục như thế nào rồi chứ?”
Khoảng thời gian này hắn đối với nam nhân này quả thực đã quá mức dung túng, bất kể là vô tình hay là cố ý, hắn chính là như có như không mà nhường nhịn cậu ta. Tuy rằng hắn cũng có sử dụng tới bạo lực với cậu ta, nhưng không thể phủ chính nhận một điều, đó là là so với những kẻ đã bị hắn giết chết vì dám khiêu khích hắn mà nói, Diệp Tuyền thực sự quá may mắn rồi.
Hắn đúng là đối với cậu ta rất có hứng thú, cũng chính bởi vì điểm này thế nên hắn mới có kiên trì để cùng cậu ta chơi trò mèo vờn chuột tẻ nhạt này, nhưng so với Diệp Mạc, người hắn chân chính yêu thì nam nhân này chẳng là cái thá gì cả, thế nên hiện tại hắn không nổi giận vì những chuyện khác tất cả đều vì để biết được chỗ ẩn thân hiện tại của Diệp Mạc từ nam nhân này.
Diệp Mạc mồ hôi lạnh chảy ròng, với dáng vẻ muốn giết người ngay lập tức của Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này, chắc chắn hắn sẽ không chịu chờ đợi đến ngày mai, nhưng làm sao cậu có thể đem đến cho hắn một Diệp Mạc được, chẳng lẽ lại phải nói với hắn cậu chính là Diệp Mạc.
Đùa sao? Cho dù cậu có phải lấy thân phận Diệp Tuyền chết dưới họng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu cũng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết sự thật cậu chính là Diệp Mạc.
Đại não Diệp Mạc hoạt động hết công suất cố gắng tìm ra cách để thoát nạn, nhưng trong não lúc nãy cứ trống rỗng hoang mang không nghĩ ra được gì cả, đến khi Tiếu Tẫn Nghiêm từ lúc nào đã tiến sát về phía cậu, Diệp Mạc mới ý thức được bản thân không nên lộ ra dáng vẻ hoang mang lo sợ như thế, sẽ chỉ làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết được cậu chỉ đang lừa hắn chuyện cậu biết Diệp Mạc đang ở đâu.
Quả nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm vì giận giữ mà hô hấp trở nên nặng nề, siết chặt nắm tay một quyền đấm mạnh vào bụng Diệp Mạc, đột nhiên nhận phải một cú trọng quyền, Diệp Mạc cong gập cả người, đau đớn đến muốn ngất đi, cậu ôm lấy bụng ngồi sụp xuống đất, hết nửa ngày cũng vẫn chưa khôi phục lại sức lực.
Diệp Mạc còn chưa mở miệng ra nói bỗng nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm vươn tay dùng sức kéo mái tóc ngắn của cậu lại đem khuôn mặt của Diệp Mạc mạnh mẽ ngẩng lên, nhìn Diệp Mạc đau đớn mà vặn vẹo khuôn mặt, cơn giận dữ của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn chưa giảm, nghiến răng, thanh âm phát ra nghe vô cùng tàn nhẫn “Nếu cậu dám nói cậu không biết Diệp Mạc hiện tại đang ở đâu, tôi lập tức phế bỏ cậu.”
Hắn chấp nhận sự uy hiếp của nam nhân này chỉ vì để bản thân được ôm một chút hi vọng dù rất mỏng manh, nhưng chỉ cần nó tồn tại là đủ, mỗi lần cam tâm tình nguyện chịu sự uy hiếp của cậu ta mà thu tay lại chính là vì để cho bản thân mãnh liệt cảm giác được Diệp Mạc vẫn còn sống.
Ôm bụng khó khăn nhấc người lên, Diệp Mạc cắn răng nhẫn nhịn cơn đau đớn khôn cùng truyền lên đại não, nói “Không được, nếu không chờ tôi đi tới bệnh viện, anh đừng mơ biết được cái gì.”
Phạm vi chập trùng nơi lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ lớn lên nhìn ánh mắt quật cường của Diệp Mạc, đại lực càng tăng kéo mạnh tóc Diệp Mạc nhấc lên, mãi đến khi Diệp Mạc không nhịn được đau đớn mà kêu rên lên thành tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm mới hung hăng buông tay, Diệp Mạc lảo đảo lùi về phía sau, trọng tâm bất ổn trượt theo vách tường ngồi xuống mặt đất.
Cậu không thể trêu chọc nổi vào Tiếu Tẫn Nghiêm, cho dù dũng khí của cậu để đối đầu với hắn có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, cho dù cậu có không sợ chết mà cùng hắn cá chết lưới rách, thế nhưng một khi tên ác ma này nổi điên lên, căn bản hắn sẽ không thèm tuân thủ theo quy tắc đã đặt ra nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm chợt tỉnh táo lại, bản tính quỷ dị khủng bố một giây trước của hắn có thể hung tợn xé nát tất cả mọi thứ chỉ sau một khắc liền có thể bình tĩnh như đầm nước đọng.
“Cậu cùng Lạc Tần Thiên đi ra ngoài đã làm cái gì?” Lạnh lẽo, cứng rắn, cường điệu, nghiến răng nghiến lợi phun mỗi một chữ đều mang theo mùi vị giống như người chồng nghi ngờ vợ mình ở bên ngoài ngoại tình.
Diệp Mạc vất vả khó nhọc nhấc thân đứng lên, lục phủ ngũ tạng vẫn bị cú đấm vừa nãy kia mà đau nhức ghê gớm, Diệp Mạc phát hiện đầu óc của cậu căn bản không thể theo kịp nổi Tiếu Tẫn Nghiêm, chuyển đề tài thực sự quá nhanh, thậm chí Diệp Mạc chả thể hiểu nổi rốt cuộc là trọng tâm câu chuyện của Tiếu Tẫn Nghiêm nằm ở chỗ nào nữa, Diệp Mạc khẽ cúi đầu, đạm mạc nói “Chỉ là ăn bữa cơm thôi.”
Diệp Mạc sợ nhất chính là Tiếu Tẫn Nghiêm dùng nắm đấm, nói chuyện với hắn trong tình huống hắn dùng đến bạo lực, có lấy bao nhiêu chuyện ra uy hiếp cũng đều chẳng có tác dụng, kỳ thực Diệp Mạc vẫn rất muốn lôi cái tên “Diệp Mạc” ra làm đề tài uy hiếp để đuổi khéo Tiếu Tẫn Nghiêm đi khỏi nơi này, nhưng mà lỡ như bị phản tác dụng, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đêm nay nhất định sẽ thành đêm địa ngục của chính cậu.