Diệp Tuyền được như ý muốn, bắt đầu làm thêm công việc buổi tối, sau khi đến nơi cần đến, Diệp Tuyền giật mình phát hiện, nơi cậu làm việc lại là hộp đêm sang trọng nhất thành phố, mặc dù chỉ là đơn giản ở bên trong nơi này làm một người phục vụ bưng rượu, nhưng tiền lương đãi ngộ một buổi tối ở đây còn nhiều hơn cả công việc ban ngày Diệp Tuyền vất vả cực nhọc làm việc.
Diệp Tuyền cảm thấy mình rất cần phải mời Đức thúc đi ăn một bữa cơm, công việc tốt như thế, cho dù cậu có đi tìm mòn dép cũng chưa chắc tìm được.
Diệp Tuyền nhận bộ đồ đồng phục làm việc trắng đen mặc vào, trên tay nâng khay rượu, mỗi lần đi bưng rượu đều giữ trên khuôn mặt nụ cười mỉm, chịu khó làm việc, thái độ khiêm nhường.
“Uầy, người mới à, dáng vẻ không tệ.” Một người đàn ông tai to mặt lớn ngồi dựa vào ghế sopha, hai tay ôm ấp đề huề, cười gian nhìn Diệp Tuyền đang đặt một chai lại một chai rượu lên bàn.
Diệp Tuyền chỉ cười cười cho qua, nói câu cám ơn, sau đó lịch sự cúi chào một cái rồi cầm khay rượu rời đi.
Loại tình huống này buổi tối nay cậu đã gặp phải rất nhiều lần, Diệp Tuyền lớn lên quả thực trông rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, thêm vào nụ cười nhu hòa vẫn luôn lưu giữ trên khuôn mặt, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cậu đều cảm thấy thoải mái lạ thường.
Những nhân viên phục vụ khác ở đây nói cho Diệp Tuyền biết, những tên đàn ông giàu nứt đố đổ vách kia đối với bọn họ chỉ có thể trêu chọc ngoài miệng vậy thôi chứ tuyệt đối không dám ra tay với những nhân viên phục vụ tiếp rượu đâu.
Việc làm ăn và an ninh trật tự ở hộp đêm này luôn cực kỳ tốt, không chỉ là bởi vì nơi nay tỏa ra ánh hào quanh long lanh, xa hoa vô tận, mà nhiều hơn là vì chủ nhân nơi đây có quyền uy tối thượng vĩnh viễn không ai dám đụng vào.
Mặc dù không biết chủ nhân hộp đêm này là ai, nhưng mà công việc của mình vừa lương cao lại vừa an toàn là chuyện khiến Diệp Tuyền cảm thấy vui vẻ không thôi.
“Tiểu Tuyền, cậu biết không.” Ở bên cạnh Diệp Tuyền cũng là nhân viên phục vụ ở đây, Lê Cửu kề sát bên tai thần thần bí bí nhỏ giọng nói “Lúc nãy tôi vừa nghe trộm được quản lý nói chuyện, ông chủ hộp đêm của chúng ta hiện giờ đang ở trong phòng khách VIP lầu XX.”
“Rồi sao?” Diệp Tuyền ngáp một cái, đã sắp tới 1h sáng rồi, cơn buồn ngủ kéo dài càng lúc càng dâng lên, Diệp Tuyền đáp lại Lê Cửu cho có.
“Sao cậu không thấy có một chút kích động nào a! Phải biết, đại nhân vật như vậy cả đời chúng ta chưa chắc được gặp qua một lần đó.”
“Nhìn thấy thì sao, cậu vẫn là nên an phận làm tốt công việc của mình đi, nếu như để quản lý biết cậu nghe trộm ông ấy nói chuyện thì cậu chết chắc.”
“Xì, vô vị!” Lê Cửu bĩu môi, không thèm nhìn Diệp Tuyền đang xếp chai rượu lên khay nữa. “Cậu chỉ biết cày mặt ra làm việc, tôi thấy cậu cả đời này vô duyên với phú quý rồi.”
“Cũng được, bây giờ tôi đang rất tốt.” Diệp Tuyền khẽ mỉm cười, bưng rượu đi ra ngoài. Lê Cửu ở phía sau trợn tròn mắt xem thường, trên đời này có ai tình nguyện cả đời làm một tên nhân viên phục vụ bình thường bị người ta hết sai bảo lại hò hét chứ, nếu có được cơ hội làm cho ông chủ hài lòng, chính mình ngay lập tức có thể một bước lên trời, vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận.
Lê Cửu vẫn còn chưa nói cho Diệp Tuyền biết hết những gì vừa nãy nghe trộm được quản lý nói chuyện, bản thân ích kỷ giấu đi bí mật này, chính là, chủ nhân của hộp đêm này thật ra là gay thích nam sắc.
Về lý do tại sao không nói cho Diệp Tuyền biết, lý do của Lê Cửu rất đơn giản, Diệp Tuyền lớn lên trông rất xinh đẹp, đẹp hơn cả bản thân mình.
Còn nửa tiếng nữa là tan tầm, khách hàng dần vơi bớt, Diệp Tuyền cũng không cần phải hết chạy đông lại chạy tây nữa, liền đi tới nhà vệ sinh định rửa mặt một chút cho tỉnh táo, nhưng tới nhà vệ sinh lại bắt gặp Lê Cửu đang vỗ phấn trên mặt.
Là một nam nhân, dĩ nhiên Diệp Tuyền cảm thấy rất kinh ngạc trước hành vi của Lê Cửu, nhưng trong phút chốc, Diệp Tuyền liền hiểu rõ mục đích vì sao Lê Cửu làm thế.
Người ra vào nơi này không giàu sang thì cũng cao quý, có phú bà hồi xuân phòng không cô độc, cũng đàn ông giàu có vạn bạc nhưng chỉ thích nam sắc. Bất kể là ai được bọn họ vừa ý, dù chỉ cần một đêm thôi, cũng có thể biến thành cá chép hóa rồng bay vọt lên cao. Lê Cửu là bạn của Diệp Tuyền, Diệp Tuyền hiểu rất rõ tính cách ham thích hư vinh của cậu ta, cho dù cậu có khuyên bảo cậu ta thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể làm thay đổi ước mộng quyết trở thành người giàu sang của Lê Cửu.
“Tôi biết tôi làm như vậy cậu sẽ coi thường tôi, nhưng tôi thật sự không muốn cả đời cứ phải đi làm công cho người ta. Tháng ngày bị người ta sai bảo la hét với tôi như thế là quá đủ rồi.” Lê Cửu có chút quẫn bách nhìn Diệp Tuyền, giống như là việc giấu giếm không muốn cho người ta biết bây giờ lại bại lộ.
“Tôi sẽ không coi thường cậu.” Diệp Tuyền thấp giọng nói “Tôi chỉ hy vọng cậu chọn được một con đường để đi mà mai sau cậu sẽ không phải hối hận thôi.”
“Tiểu Tuyền, tôi muốn thử một lần, vào bên trong căn phòng kia. Nếu như được nhìn trúng, tôi nhất định sẽ mang theo cậu cùng tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu như thất bại, có ra sao tôi cũng sẽ chấp nhận.”
“…” Diệp Tuyền không nói gì nữa, cậu biết Lê Cửu sẽ không nghe lời khuyên bảo của cậu, thật ra Diệp Tuyền rất muốn nói cho Lê Cửu biết, bị một tên nam nhân có quyền thế coi trọng, kỳ thực chính là một cơn ác mộng, nhưng rồi Diệp Tuyền lại nghĩ, có khi chủ nhân của hộp đêm này là người tốt thì sao, tuyệt đối sẽ không giống ác ma kia.
“Tiểu Tuyền, giúp tôi một chút đi! Đợi lát nữa quản lý sẽ gọi người mang rượu tới, bất kể là gọi ai tới, lúc đó cậu giả bộ tìm người đó bảo có việc rồi sau đó để tôi đi mang rượu thay.”
Lê Cửu biết Diệp Tuyền là một chàng trai lương thiện, vì vậy mà không cần giả vờ làm ra dáng vẻ hiền lành đáng yêu để cầu xin, cuối cùng Diệp Tuyền bất đắc dĩ đồng ý.
Dưới sự phối hợp trợ giúp của Diệp Tuyền, Lê Cửu được toại nguyện mang rượu hướng về phía gian phòng kia đi vào bên trong.
Nhìn bóng dáng Lê Cửu vui vẻ rời đi, Diệp Tuyền khẽ thở dài.
“Tiểu Tuyền, Lê Cửu đi bưng rượu thôi mà sao vui quá vậy?” Lâm Địch đang lau ly rượu ở trên quầy bar nghi ngờ hỏi tới.
“Ha ha, ai mà biết.” Diệp Tuyền cười cho qua.
“Có điều cũng khó trách, được một lần bưng rượu cho nhân vật năng lực thần thánh như Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu mà là tôi, tôi cũng sẽ vui sướng như thế.” (Jian: nguyên văn là chữ “thần thánh” luôn ấy =.=’ thấy gớm)
“Tiếu… Tiếu Tẫn Nghiêm?!” Diệp Tuyền quay đầu lại giật mình nhìn Lâm Địch, trong nháy mắt nỗi sợ hãi tràn ngập. “Cậu nói chủ nhân hộp đêm này chính là Tiếu Tẫn Nghiêm.”
“Sao vậy Diệp Tuyền? Sắc mặt của cậu thật là dọa người a, cậu không sao chứ?” Lâm Địch có chút lo lắng nhìn Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền ngẩn người đứng chôn chân một chỗ rất lâu, đột nhiên thả khay bưng trên tay xuống, giống như phát điên mà chạy vội về phía thang máy.
“Tiểu Tuyền, cậu đi đâu vậy? Vẫn còn chưa hết giờ mà” Lâm Địch ở phía sau gọi lớn, nhưng lúc này Diệp Tuyền nào còn có thể nghe được gì, giây phút này trong lòng Diệp Tuyền chỉ có duy nhất một mong muốn, đó là Lê Cửu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Tiếu Tẫn Nghiêm là người như thế nào, Diệp Tuyền hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết.
Hắn là ác ma, một ác ma chân chân chính chính.