“Phục….Phục Luân?!”
Hạ Hải Long vừa mới mở cửa đi vào phòng ở khách sạn, liền nhìn thấy Phục Luân một thân âu phục màu đen lười biếng tựa lưng vào vào trên ghế sôpha, nụ cười âm trầm thâm hiểm, trong lồng ngực hắn là một nam tử dáng mạo khôi ngô tuấn tú, hai tay cậu ta bị còng lại, mặt không chút cảm xúc tựa đầu vào trước ngực Phục Luân.
Phục Luân đi đến đâu cũng thường đều mang theo một, hai giường sủng, làm đối tượng phát tiết của hắn mỗi đêm, khoảng thời gian này, giường sủng của hắn chỉ có duy nhất một mình người nam tử này, Lăng Nghị. (Jian: vậy mà còn còng tay em nó lại >”<)
Hạ Hải Long bị dọa không nhẹ, bước chân theo bản năng lùi lại về phía sau, kết quả phía sau đột nhiên xuất hiện hai tên đàn ông đeo kính đen đẩy mạnh phía sau lưng Hạ Hải Long khiến Hạ Hải Long bị đẩy loạng choạng vào trong căn phòng, sau đó cánh cửa phòng nhanh chóng bị đóng sầm lại, hai tên đàn ông kia nghiêm nghị đứng canh giữ ở cửa phòng.
“Phục gia….” Hạ Hải Long vội vã thay đổi xưng hô, trước mặt Phục Luân vẻ mặt tươi cười lấy lòng, mặc dù ông ta có giảo quyệt đa đoan thế nào đi nữa, cũng không dám ở giờ khắc này làm càn. Chỉ là Hạ Hải Long không rõ tại sao đột nhiên Phục Luân lại đến tìm ông, theo lý mà nói, những việc ông lén lút làm sau lưng Phục Luân, Phục Luân không thể nào biết được.
Hạ Hải Long từ chỗ Diệp Mạc đã nắm được rất nhiều cơ mật thương mại của Hoàng Sát, ngầm liên hệ với một vài thương nhân có quyền thế, chuẩn bị bán ra với giá cao, có điều thứ mà Hạ Hải Long muốn biết nhất đó chính là những điểm tàng trữ hàng hóa của Tiếu Tẫn Nghiêm ở Đông Nam Á, những việc này Diệp Mạc không nắm tới.
“Thời gian qua ông sống có vẻ rất tốt, ở cả trong phòng tổng thống.” Ngón tay Phục Luân gõ nhịp cách cách trên tay vịn ghế sôpha, ý cười dịu dàng cất giấu nguy hiểm trong đáy mắt.
Hạ Hải Long giơ tay lau giọt mồ hôi đang nhỏ trên trán, tiếp tục cười nịn nói “Đây còn không phải là nhờ phúc của Phục gia.”
Phục Luân cười lạnh một tiếng, Hạ Hải Long là hạng người gì từ lâu hắn đã biết rõ rõ ràng ràng, cũng lười phải hỏi quanh co lòng vòng với ông ta, đuôi lông mày của hắn chùng xuống, Phục Luân đi thẳng vào vấn đề “Tất cả thủ hạ của ông đã phục hàng rồi, còn mấy tên mạnh mồm đều đã bị giết.”
Hạ Hải Long cả kinh, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại nguyên dạng “Thực sự vẫn không rõ ý tứ của Phục gia….”
Phục Luân không những không giận mà còn cười khẩy, cúi đầu vuốt ve đùa giỡn khuôn mặt Lăng Nghị “Ông lén đánh cắp hàng hóa của tôi để đem bán, bí mật mở rộng thế lực, còn có hiện tại thông qua người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm thu được lượng lớn tin tình báo nhưng vẫn giấu giếm tôi, ông nói thử xem, tôi nên phán ông tội gì?”
Phục Luân không nhận ra, thời điểm hắn nói xong câu này, Lăng Nghị ở trong lồng ngực hắn thân thể hơi chấn động một hồi.
Hạ Hải Long hoảng rồi, biết có tiếp tục giấu giếm cũng không được nữa, rầm một tiếng quỳ gối trước mặt Phục Luân, liên tục xin tha, cũng thề thốt rằng sẽ đem trả lại toàn bộ số tiền từ lượng hàng đã bán ra của Phục Luân, chỉ là trọng điểm của Phục Luân không nằm trên những thứ hàng hóa chẳng đáng gì kia.
Phục Luân hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Diệp Mạc, Hạ Hải Long cũng thành thật khai báo ra.
Cuối cùng Phục Luân ôm Lăng Nghị đi đến một quán rượu gần đấy, không tới 5 phút đồng hồ, bên trong căn phòng Hạ Hải Long đang ở đột nhiên nổ tung, bán kính nổ cũng không lớn, chỉ duy nhất mỗi gian phòng của Hạ Hải Long bị nổ tung hoàn toàn biến dạng, dĩ nhiên quả bom ấy chính là Phục Luân đã chuẩn bị cho Hạ Hải Long. (Jian: xong đời =v=)
Ngồi trong xe, Phục Luân nhếch miệng cười quỷ dị, ánh mắt thích ý nhìn ra bên ngoài cửa xe, những màn hay sẽ diễn ra sau đó, đều sẽ do Phục Luân hắn quyết định.
Lăng Nghị vẫn dịu ngoan yên tĩnh kề sát trong lồng ngực của Phục Luân, nhân lúc Phục Luân không chú ý, Lăng Nghị đem tin tình báo thu được nhắn một cái tin bí mật đến người của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Nội dung trong tin tức là: Người yêu của Tẫn ca, đã làm phản!
………………….
Từ lần trải qua đêm thô bạo chiếm đoạt đó, Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Mạc trở lại chung giường, thế nhưng biểu hiện của Diệp Mạc khi đối mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm càng lạnh lùng hơn cả trước đó, cừu hận rõ ràng viết lên mặt, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm vĩnh viễn là loại vẻ mặt xa cách ngàn dặm.
Tiếu Tẫn Nghiêm không dám dùng sức mạnh ép buộc nữa, sau đêm đó, hắn đã vô cùng hối hận, bây giờ ngủ bên cạnh Diệp Mạc, ngay cả chạm vào người Diệp Mạc hắn cũng không dám, cũng may sau đó, Diệp Mạc không có làm ra hành động gì quá khích, thái độ của cậu vẫn như thường ngày.
Tiếu Tẫn Nghiêm rất thống khổ, loại cay đắng đau đớn này không ai có thể hiểu được, hắn phải trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Diệp Mạc ngày càng lớn, nhưng lại luống cuống chẳng biết phải làm sao, mỗi khi đối mặt với Diệp Mạc, ánh mắt ngập tràn thù hận của cậu giống như một viên đá sắc nhọn mài vào tim hắn khiến tim hắn bị cào rách chảy ra máu.
Tin nhắn Lăng Nghị chuyển tới kia được Mạnh Truyền Tân cấp tốc chuyển cáo đến Tiếu Tẫn Nghiêm, kết quả Tiếu Tẫn Nghiêm nghe xong rất bình tĩnh, chỉ ra lệnh cho Mạnh Truyền Tân trước tiên giữ kín đừng đem chuyện này loan ra ngoài, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại phòng ngủ.
Diệp Mạc đã ngủ rồi, sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm lên giường, trước tiên nhẹ nhàng giúp Diệp Mạc đắp kín chăn lại, sau đó mới nằm xuống, nhìn phía sau tấm lưng gầy của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm lại không thấy buồn ngủ.
Hắn quả thực đã yêu Diệp Mạc đến không thể tự kiềm chế, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn mất đi lý trí cơ bản nhất.
Thế nên, chuyện Diệp Mạc phản bội, Tiếu Tẫn Nghiêm đã sớm biết.
Tiếu Tẫn Nghiêm hiểu rất rõ Diệp Mạc là người như thế nào, Diệp Nhã chết đi, Diệp Mạc không trở nên chán chường buông xuôi, cũng không quá bi thương, không phát điên lên một mực muốn lấy mạng của hắn, trong đôi con ngươi đen láy của Diệp Mạc vĩnh viễn là một mảnh trầm lạnh, một Diệp Mạc như vậy, làm sao có khả năng không có vấn đề.
Diệp Mạc thường lấy cớ đọc sách chẳng qua là để vào trong thư phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm tìm kiếm những tài liệu cơ mật có thể hủy hoại Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nhưng Diệp Mạc không biết rằng, cái gọi là cơ mật mà Diệp Mạc đưa cho Hạ Hải Long, kỳ thực sớm đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh trảo đồ giả. (Jian: Móa, khôn như này bảo sao không giàu ==’)
Tiếu Tẫn Nghiêm cố ý dung túng Diệp Mạc, không vạch trần, chính là để cho Diệp Mạc có thể phát tiết được sự thù hận chất chứa trong lòng, qua đó có thể làm vơi bớt đi được phần nào căm hận của cậu đối với hắn.
Tiếp tục dung túng cho sự trà thủ của Diệp Mạc như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm không phải là cứ mãi tiếp tục làm ngơ như không thấy, hắn thực sự rất thống khổ, đời này của hắn, điều hận nhất chính là sự phản bội, vậy mà điều hắn đang phải nhẫn nhịn chịu đựng lại là nhìn người con trai hắn yêu nhất phản bội chính mình, cùng kẻ thù của chính mình câu kết, muốn để cho hắn không còn gì cả, muốn lấy mạng của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau ôm lấy eo Diệp Mạc, lồng ngực dán chặt vào lưng Diệp Mạc, nhắm mắt lại, ngửi vào khí tức thanh tân trên người Diệp Mạc, muốn tìm chút an ủi về mặt tâm linh.
Diệp Mạc cũng chưa ngủ sâu, bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm như vậy một lúc, đã sớm tỉnh lại, chỉ là không có làm ra bất kỳ động tác giãy dụa nào, để mặc cho Tiếu Tẫn Nghiêm ôm mình.
“Mạc Mạc…” Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ giọng nỉ non, thanh âm tràn ngập bi thương “Tôi sợ có một ngày tôi thật sự sẽ không thể tiếp tục kiên nhẫn được nữa….”
…………………………
Diệp Mạc đi tới nghĩa địa, chỉ là lần này, người cậu gặp không phải Hạ Hải Long, mà là Phục Luân.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phục Luân, Diệp Mạc phải dùng hết sức lực mới khống chế nổi kích động muốn xoay người chạy trốn, Phục Luân ở trong mắt Diệp Mạc, còn đáng sợ hơn cả Tử Thần.
“Hạ Hải Long đâu?!” Diệp Mạc nhìn chằm chằm Phục Luân, cố nén nỗi sợ hãi nơi đáy lòng, lạnh lùng nói.
Phục Luân ý cười dịu dàng, vẫn là dáng vẻ tư thái ung dung nhẹ như mây gió, đưa ra một ngón tay chỉ chỉ mặt đất “Phía dưới.”
“Anh giết ông ta?!” Diệp Mạc giật mình nhìn Phục Luân, tuy rằng Diệp Mạc đối với Hạ Hải Long không có bất kỳ hảo cảm nào, nhưng một sinh mạng đang khỏe mạnh cứ như vậy liền bị Phục Luân hủy diệt khiến cho Diệp Mạc thực sự cảm thấy khiếp đảm.
“Hà tất phải lộ ra loại vẻ mặt này, ông ta cũng không phải là cha ruột của em. Hơn nữa, nếu nói đến người giúp em báo thù, không phải tôi còn thích hợp hơn cả Hạ Hải Long sao?” Phục Luân khẽ cười nói “Hay là bây giờ chúng ta nên nói đến chuyện hợp tác thế nào để khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm mất hết tất cả đây.”
Đối với Diệp Mạc mà nói, chỉ cần có thể báo thù cho Diệp Nhã thì ai cũng như nhau cả.
“Anh có cách ngắn nhất để đánh bại Tiếu Tẫn Nghiêm?”
“Đánh bại hắn thì không dám nói, nhưng thủ đoạn khiến hắn phải đau đớn thì rất nhiều.” Phục Luân híp mắt cười nói “Chẳng hạn như để hắn phát hiện em lên giường với tôi….” (Jian: Móa =)) thằng cha này vô sỉ vỡi =)) mà xao tuôi thích ghia =)))))
“Phục Luân! Nếu anh không muốn nghiêm túc hợp tác, tôi hoàn toàn có thể tìm đến những người khác!” Diệp Mạc phẫn nộ nhìn Phục Luân.
Phục Luân cười khẽ hai tiếng, lúc này mới bắt đầu đi vào đề tài chính.
“Về sau em không cần đánh cắp cơ mật thương mại của Hoàng Sát từ Tiếu Tẫn Nghiêm nữa” Phục Luân cười nhạt nói “Em quá khinh thường Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, có thể thuận lợi đánh cắp mà không bị phát hiện, chỉ có một khả năng, đó là Tiếu Tẫn Nghiêm đã biết rồi, chỉ cố tình dùng tư liệu giả để đùa với em thôi.” (Jian: đauma =)) công nhận 2 thằng này đứng trùm là phải, khôn vcl =))))
Diệp Mạc giật mình “Làm sao có thể?!”
“Em theo Tiếu Tẫn Nghiêm lâu như vậy mà đầu óc vẫn còn đơn giản quá” Phục Luân khẽ cười một tiếng “Có điều tôi thích.”
“Bớt nói nhảm” Diệp Mạc không nhịn được nói “Nếu hắn đã biết tôi phản bội hắn, vậy làm sao tôi có thể hợp tác thành công với anh được?!”
“Tôi khác lão già ngu xuẩn Hạ Hải Long kia” Phục Luân hoàn toàn tự tin nở nụ cười, sau đó nụ cười biến mất một nửa, trầm giọng nói “Hay là chúng ta nên làm một chuyện gì đấy vì nhau xem, ít nhất cũng phải có gì đó để xác nhận đối phương có thể tin tưởng được.”
Chung quy Phục Luân vẫn không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm Diệp Mạc, trời sinh tính đa nghi cực kỳ mạnh, Phục Luân không bao giờ tin tưởng bất kỳ một người nào quá nhiều, nếu như bị Diệp Mạc quay sang cắn ngược lại một cái, ngược lại còn để cho Tiếu Tẫn Nghiêm có cơ hội đánh bại mình.
“Được! Anh muốn tôi làm gì?!” Diệp Mạc cực kỳ nghiêm túc mở miệng nói.
Cuối cùng, tất cả công việc đã định, Diệp Mạc dường như có thể thấy được một ngày nào đó Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ trở nên thảm bại lưu lạc, chỉ là đáy lòng làm thế nào cũng chẳng cảm thấy sung sướng.
Lúc Diệp Mạc định rời đi thì Phục Luân đột nhiên gọi Diệp Mạc lại.
“Bảo bối nhi, em còn nhớ mối tình đầu của mình không? Hiện tại cậu ta còn khổ sở hơn cả em bây giờ a.”
Diệp Mạc cả kinh, dừng chân lại, xoay người giật mình nhìn Phục Luân “Anh có ý gì?! Tần Thiên anh ấy làm sao?”
Phục Luân nhướng mày, nhẹ như mây gió nói “Cậu ta vì muốn thoát khỏi Lạc gia tộc mà một mình tham ô tài chính của gia tộc, suýt chút nữa bị phụ thân cậu ta đánh cho tàn phế, sau đó thì bị giam cầm lại, nghe nói chỉ cần có thêm bất kỳ ý nghĩ thoát khỏi Lạc gia tộc, liền sẽ bị một trận đánh đập.” (Jian: Nói vậy chứ trong 3 thằng công thì thằng Nghiêm ất ơ khỏi nói, thằng Luân cũng ác như cờ hó, mỗi bạn Lạc là còn hiền lành nhất, mà đường tình của bản long đong với khổ sở nhất, thương bạn Lạc TT_TT)
Ở dưới ánh mắt sợ hãi của Diệp Mạc, Phục Luân tiếp tục khẽ cười nói “Lạc gia tộc có một bộ quy tắc sinh tồn độc nhất, Lạc Tần Thiên lại một mực đi ngược lại quy tắc ấy, em cảm thấy, là do người nào khiến cậu ta trở nên như vậy?”
Diệp Mạc đã triệt để mất đi bình tĩnh, sợ xanh mặt lại, lời Phục Luân nói không nhất định toàn bộ đều là sự thật, thế nhưng Diệp Mạc hiểu rất rõ tính cách Lạc Tần Thiên quật cường cứng đầu cỡ nào, việc chính cậu lúc trước chẳng từ nan lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm không thể nghi ngờ đã khiến cho Lạc Tần Thiên chịu một kích thích rất lớn, anh ấy không phải là một nam nhân vì chịu kích thích mà trở nên chán chường, ngược lại sẽ bất chấp kháng nghịch kẻ cầm đầu, cho dù biết sẽ chết, anh ấy cũng sẽ không thuận theo.
Mà ở đáy lòng Lạc Tần Thiên, kẻ cầm đầu khiến cho anh mất đi Diệp Mạc, có hai, một là Tiếu Tẫn Nghiêm, còn lại chính là Lạc gia tộc!
“Đừng hoảng sợ bảo bối.” Phục Luân đặc biệt cười xán lạn “Thật ra Lạc Tần Thiên đã trốn ra ngoài rồi, hiện tại cậu ta đang ở chỗ tôi dưỡng thương, người của Lạc gia tộc không có can đảm đến chỗ tôi đòi người đâu.”
Nghe Phục Luân nói như thế, Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền nghe được Phục Luân nói “Kỳ thực cậu ta cũng chỉ là trốn khỏi hang cọp chạy vào hang sói thôi, Phục Luân tôi vốn chẳng phải là kẻ lòng dạ từ bi gì.”
“Anh…”
“Phải, em đoán không sai, tôi chính là định đem Lạc Tần Thiên giao cho Lạc gia tộc, không, có lẽ là trước đấy nên thượng cậu, sau đó sẽ tống cậu ta ra ngoài, hoặc cũng có thể trực tiếp chơi đùa cậu ta đến chết ở trên giường, em biết đấy, thân thể Lạc Tần Thiên kiện mỹ hiếm thấy a.”
“Anh dám!!” Diệp Mạc gần như thét lên “Tần Thiên cho dù có đối nghịch với lãnh đạo của Lạc gia tộc thế nào đi nữa, chung quy anh ấy vẫn là huyết mạch duy nhất của Lạc gia tộc, nếu anh dám làm như thế, người của Lạc gia tộc tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”
Phục Luân không đáng kể khinh khỉnh cười vài tiếng “Lạc Tần Thiên hiện tại đang nằm trong tay tôi, trừ tôi ra chỉ có mình em biết, lẽ nào em định báo cho Lạc gia tộc biết? Haha, người của Lạc gia tộc hận em thấu xương, dù sao cũng là em đã hại người thừa kế của họ thành ra như vậy.”
“Phục Luân, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?!” Diệp Mạc nắm chặt tay, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Đương nhiên là muốn nhắc nhở em một chút.” Sắc mặt Phục Luân rốt cuộc trở nên nghiêm túc “Nếu như em dám giữa đường ngưng hẳn sự hợp tác của chúng ta, hoặc cắn ngược tôi một cái, tôi lập tức sẽ giết chết Lạc Tần Thiên, đương nhiên, nếu như em bỏ mặc sự sống chết của Lạc Tần Thiên thì sự uy hiếp của tôi đối với em không có tác dụng.”
“Hợp tác là do tôi đề nghị, có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không!!”
“Nếu như tôi không nghĩ quá nhiều thì làm sao còn mạng để đấu với Tiếu Tẫn Nghiêm đến giờ?” Phục Luân đi tới trước mặt Diệp Mạc, cúi người kề sát bên tai Diệp Mạc, thấp giọng cười nói “Tôi làm sao biết được tự nhiên em lại có lòng trắc ẩn với Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi đây là để ngừa vạn nhất, chỉ cần Tiếu Tẫn Nghiêm chết, kế hoạch của chúng ta thành công, tôi lập tức thả Lạc Tần Thiên.”
Diệp Mạc phẫn nộ nhìn chằm chằm mặt Phục Luân, lạnh lùng nói “Làm chuyện thừa.”
Nói rồi, Diệp Mạc xoay người rời khỏi nghĩa trang.